Leo suốt ba tiếng đồng hồ, mọi người trở lại xe buýt, tất cả đều mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Không đến Vạn Lý Trường Thành không phải anh hùng, hôm nay coi như được đeo huy chương anh hùng rồi.
Tài xế chở họ đến nhà hàng ăn tối, ăn xong lại xuất phát, trước khi trời tối đến khách sạn khu nghỉ dưỡng trạm thứ hai qua đêm.
"Mệt quá đi, thật muốn lập tức lên giường ngủ một giấc!" Thư Nhiên kêu lên.
"Đừng ngủ, buổi tối ăn lẩu." Trần Khải nói.
"Vậy em ăn xong lại ngủ." Đồ ăn ở nhà hàng buổi trưa không hợp khẩu vị, ăn không có no.
Lúc xuống xe, Từ Thận ôm vợ xuống, vì bắp chân của mọi người bắt đầu đau, ai nấy đều run rẩy bước đi.
"Ha ha, người ta vừa nhìn là biết chúng ta từ đâu tới." Giang Phàm tự giễu nói.
"Em thậm chí còn dùng băng quấn bắp chân, nhưng vẫn rất đau."Lương Giai Nghi cười khổ.
"Tại mọi người bình thường không rèn luyện, em có đau đâu." Trần Khải nói: "Cũng không sánh được với số lượng bài tập thể dục của em hằng ngày."
Mọi người câm miệng, tập thể xem nhẹ người đàn ông toàn thân ưu việt này.
"Rèn luyện vẫn có lợi." Phương Tiệp phá vỡ sự trầm mặc xấu hổ, đồng thời ánh mắt đảo qua trên người Từ Thận và Thư Nhiên.
Hôm nay ra ngoài chơi, Phương Tiệp cảm giác được sự mập mờ giữa hai người này vô cùng mạnh, tựa hồ đối phương cũng không có ý định che giấu.
Hóa ra những suy đoán riêng tư của mọi người là sự thật, tài tử phong lưu nhà văn Thư có quan hệ bất thường với đối tác trẻ tuổi đẹp trai của mình..
Nhưng Thư Nhiên, không phải đã kết hôn rồi sao?
Tay còn đeo nhẫn, thỉnh thoảng còn lên báo viết thư tình cho bạn đời, chẳng lẽ tất cả đều là để che đậy hay sao?
Không giống, Phương Tiệp vừa đi với nhóm vừa bác bỏ suy đoán này, lấy hiểu biết trước mắt của cô đối với Thư Nhiên, cảm thấy Thư Nhiên không phải là loại người sẽ giở trò lừa bịp quần chúng.
Dù sao còn phải tìm người khác đến diễn bạn đời của cậu viết thư hồi đáp, như vậy tăng lên rất nhiều nguy cơ bại lộ, trừ phi người này rất đáng tin cậy, hoặc là dứt khoát chính là bản thân Từ Thận…
"Ah..." Phương Tiệp bỗng nhiên nghĩ đến những chữ ký trong thư hồi âm, "Thật lòng... Vậy chẳng phải là Thận hay sao?!
(Thật lòng: 真心 ( zhẽnxĩn), Thận 真 ( zhẽn)
Cô lập tức giác ngộ, thì ra là như thế.
Phương Tiệp âm thầm hít sâu một hơi, hai người này thật đúng là quá trắng trợn một người dám viết, một người dám hồi đáp.
"Cô Phương làm sao thế?" Trần Khải chú ý tới sự khác thường của Phương Tiệp quan tâm hỏi một câu.
"Không sao. " Phương Tiệp quay đi, cười nói: "Đừng gọi tôi là cô Phương nữa, cứ gọi thẳng tên là được rồi."
"Vậy rất bất lịch sự." Trần Khải chần chờ nói.
"Nếu cậu cảm thấy bất lịch sự, gọi chị cũng được." Phương Tiệp nhìn hắn.
"A..." Trần Khải đỏ mặt một trận, vậy làm sao được, hắn còn muốn phát triển quan hệ với Phương Tiệp, gọi chị không phải sẽ không có cơ hội sao?
Buổi tối ăn xong lẩu, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Trần Khải trằn trọc trên giường, căn bản không ngủ được, hắn ấp ủ một hồi, cuối cùng không biết ấp ủ bao nhiêu lần mới lấy hết dũng khí, gửi cho Phương Tiệp một tin nhắn: "Ừm, chị Tiệp, ngày mai còn phải ra ngoài đi bộ, chân chị có đau không? ”
Căng thẳng chờ một lát, đối phương trả lời: " Trừ vài người ra thì ai cũng đau."
Trần Khải sờ sờ mũi: "Tôi có phương pháp giảm đau, mai ấn cho chị nhé? Nếu không ngày mai lại phải chịu tội."
Một lúc lâu sau, Phương Tiệp mới gửi câu trả lời: "Cũng được vậy, làm phiền cậu."
Đêm nay, phòng khác đều đã đi ngủ sớm, chỉ có Trần Khải, không ngoan ngoãn ở phòng mình, mà xum xoe đi tới phòng Phương Tiệp.
Sử dụng các phương pháp thích hợp, thực sự có thể loại bỏ một phần của đau nhức cơ bắp, nhưng cũng chỉ đóng một vai trò trong việc giảm bớt, cơn đau vẫn sẽ đau.
Từ Thận nửa đêm ấn cho Thư Nhiên, ngày hôm sau, cả người Thư Nhiên vẫn đau nhức.
Cậu đoán những người khác cũng như vậy, liền nhắn lại: "Không thì buổi sáng đừng ra ngoài nữa, ăn chút gì rồi chơi mạt chược?"
Đề nghị này… được mọi người nhất trí thông qua.
Cả người đau nhức, ra ngoài chơi thì không ổn cho lắm, ngồi xuống chơi mạt chược thì ok.
Hai bàn mạt chược đều ở trong cùng một phòng khách, chuyên môn gọi nhân viên, chuyển đến đây cho bọn họ.
Mọi người đều rất ăn ý, sắp xếp một nhà Trần gia vào cùng một bàn.
"Luật chơi mạt chược ở Trung Quốc đại lục khác với ở Hồng Kông,"
Giang Phàm nói, " Để anh dạy Giai Nghi làm quen với các quy tắc trước."
"Thật ra cũng không thay đổi bao nhiêu..." Thư Nhiên và mọi người mỗi người một câu, nhanh chóng giải thích rõ ràng sự khác biệt.
"Hiểu rồi." Lương Giai Nghi gật đầu.
"Nói trước đi," Thư Nhiên nói, " Đừng có mà nhường nhau đấy, muốn đánh thì đánh bằng toàn lực. " Không thì sẽ không có ý nghĩa gì.
"Đây là chính em nói đó. " Từ Thận nói, "Đến lúc đó anh dốc hết sức, em đừng nói anh không thủ hạ lưu tình. ”
"Tùy anh thôi." Thư Nhiên không sợ hãi nói.
Hiện tại còn chưa bắt đầu đâu, đến lúc đó cũng không biết là ai hạ thủ lưu tình cho ai.
Bên cạnh, chỗ ngồi này của Phương Tiệp, vừa vặn nghiêng về phía bọn họ, cô có thị lực tốt, thề mình thấy được Thư Nhiên cùng Từ Thận liếc mắt đưa tình với nhau, không phải cô cố ý theo dõi người ta, hoàn toàn là do ngẫu nhiên nhìn thấy mà thôi.
Trần Khải theo tầm mắt cô, cũng nhìn thoáng qua bên kia: "Hai người bọn họ cứ luôn như vậy, chị đừng trách. ”
"Đúng vậy, " Tiết Yến hòa giải: "Mấy anh em bọn họ đều lớn lên cùng nhau, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần luôn đó. ”
"À." Phương Tiệp cười cười, trong lòng hiểu rõ, nhưng không nói gì.
Với thân phận hiện tại của mình, giả điếc giả câm mới là lựa chọn tốt nhất. Dù sao cũng không có quan hệ lợi ích gì, cô cũng sẽ không nói gì ra bên ngoài.
Hai con người này không cố ý lảng tránh người ngoài như mình, trong đó còn có một nguyên nhân, Phương Tiệp không ngốc, cũng đoán được ý nguyện của mọi người muốn tác hợp cô với Trần Khải.
Nếu như thành công, vậy cô cũng trở thành người bên mình, đối với người bên mình, đương nhiên không có gì cần phải phải giấu diếm.
Chỉ là hiện tại chuyện còn chưa thành,
Phương Tiệp chỉ có thể cảm thán một câu, hai người yêu đương không hề sợ hãi, đồng thời, lại làm cho người ta có chút hâm mộ.
Cũng đều ở độ tuổi khoảng ba mươi, Phương Tiệp vẫn độc thân đến nay mới càng thêm rõ ràng, tuổi còn trẻ gặp được tình yêu có bao nhiêu khó khăn, có thể ân ái như lúc ban đầu thì cũng chẳng dễ dàng.
"Gạch." Từ Thận đưa tay, nhặt tấm bài vừa mới ra của vợ, cười cười: "Anh nghe bài rồi, em ngồi vững chút đi, nếu như quân bài này nổ thì em xong rồi."
"..." Sắc mặt Thư Nhiên khó coi, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm bàn tay sờ bài của Từ Thận, đừng mà, ngàn vạn lần đừng nổ, chảy máu lớn đó.
Từ Thận sờ bài, mặt lộ ra vẻ đáng tiếc, nhìn Thư Nhiên nói: "Không phải bài anh muốn, hời cho em rồi. ”
"Xem anh nói kìa. " Thư Nhiên liếc hắn một cái: "Anh có thù với em hả? Muốn nổ em dữ vậy. ”
"Chẳng phải em nói không nhường hay sao?" Từ Thận nói: "Nếu em có cơ hội nổ anh thì em có em có ném bài nổ ra không?"
Thư Nhiên tưởng tượng rồi vui vẻ nhếch miệng cười: " Em đâu có ngốc, sao lại không ném bài ra? Phải thu tiền chứ."
"Xem đi, em cũng không hề đau lòng giùm cho cái ví của anh, vì sao anh lại phải đau lòng cho cái ví của em?" Từ Thận nói xong, lại sờ một lá bài: "Nổ, cho tiền. ”
"Chúng ta cho bao nhiêu?" Lương Giai Nghi không biết tính toán, cầm một nắm tiền hỏi.
"Mọi người đưa ít, " Từ Thận động thủ rút một tờ, chỉ vào Thư Nhiên nói: " Em ấy cho nhiều. ”
"Hừ!" Thư Nhiên oán hận rút ra vài tờ: "Anh chờ đó cho em, em nổ cho anh xem.”
Từ Thận nắm lấy tiền vợ đưa tới, mỉm cười: "Buông tay. ”
"Hừ!"
Bàn của bọn họ đã thỏa thuận xong, không nhường, không khí cực kỳ căng thẳng.
Trần gia bên này thì hoàn toàn trái ngược, cả nhà đều có ý đút bài cho Phương Tiệp, dù sao... Cũng kéo người ta một mình đi du lịch một chuyến, chỉ hy vọng người ta có thể vui vẻ.
Mình bị nổ bài cũng không sao cả.
Phương Tiệp đương nhiên cũng biết mình được nhường bài, vì vậy cô cũng cho mọi người ăn lại, họ chơi cực kỳ hòa thuận ở bàn này.
Không giống bàn bên cạnh, đánh một ván có thể cãi nhau ba trận, ai cũng không nhường ai.
Mấy người bọn họ còn nói: "Tiền bạc không phải gió mang đến.
"..." Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin nổi, đều ngủ cùng một cái chăn, còn tranh giành mấy tờ tiền kia là của ai.
Còn về phần tại sao ư?!
Đương nhiên là phải có phần, đánh mạt chược mà không có chút ham muốn thắng bại, vậy còn có ý nghĩa gì đây?
Thư Nhiên cố gắng hết sức, muốn thắng hết tiền trong túi Từ Thận.
Chơi mạt chược cái gì cũng tốt, chỉ là có một khuyết điểm, một khi không để ý là sẽ ngồi đánh hết nguyên một ngày.
Vốn, bọn họ chỉ định chơi một buổi sáng, kết quả buổi trưa ăn cơm lại tiếp tục lên bàn mạt chược, không ai đề xuất chuyện ra ngoài.
Có lẽ đây là sự ăn ý.
Mọi người nghỉ ngơi một ngày, đau nhức cũng đã giảm bảy tám phần, sáng hôm sau tinh thần phấn chấn ra ngoài.
"Thư dẫn đội, hành trình hôm nay là gì?" Trần Khải hỏi.
Thư dẫn đội đi lùi lại, thông báo với mọi người: "Buổi sáng đi ngắm cảnh, buổi chiều đi bộ ngắm thác nước, câu cá, nướng thịt, cắm trại dù sao cũng khá mệt, bởi vì phải leo núi."
"Lại leo núi à?" Mọi người hét lên.
Thư Nhiên thở dài: "Vậy có thể làm sao bây giờ, phong cảnh đẹp đều ở trong khe núi cả."
Cậu cũng muốn có cáp treo gì đó ngồi vào, nhưng hiện tại vẫn chưa có điều kiện này.
Quả thật, phong cảnh khu thắng cảnh buổi sáng tuy vẫn đẹp, nhưng luôn cảm thấy không thú vị, không có hồn.
Mọi người đều bước ra từ nông thôn, vẫn thích lên núi xuống sông vui vẻ hơn.
Nói là leo núi, thật ra cũng không có dốc đứng, đi bộ hơn một tiếng đã đến thác nước rất đẹp kia.
Thật ra đẹp cũng ổn, buổi tối bọn họ còn phải cắm trại ở bên này, nếu như quá thô sẽ rất ồn.
"Nước này, vừa nhìn đã biết có rất nhiều cá." Trần Sâm nói.
"Sao mà biết được?" Thư Nhiên hỏi.
"Nhìn màu nước." Từ Thận hiển nhiên cũng hiểu.
"Nói nhảm ít thôi, để anh Khải đây bắt cá cho mọi người ăn." Trần Khải không nhớ đã bao lâu rồi mình không tự mình bắt cá, cầm dụng cụ đánh bắt cá mới tinh, hắn vừa hoài niệm vừa phấn khích, không khỏi nhìn Thư Nhiên nói: "Còn nhớ đêm em vừa đến nhà anh Thận không? ”
"Nhớ chứ. " Thư Nhiên cảm thấy: "Anh tưởng em quên hả?"
Trần Khải ngây ngốc cười cười, cũng đúng, đây chính là đêm tân hôn của người ta, làm sao có thể quên được.
"Lúc đó kỹ thuật bắt cá của mày kém muốn chết." Từ Thận chửi bới một câu.
"Đánh rắm", Trần Khải cực kỳ khó chịu nói: "Đó là bởi vì hai người cứ luôn quấy nhiễu bên cạnh được không? Lúc hai người vắng mặt em bắt được cả đống đấy."
Trần Khải rắm thối, quay đầu lại gọi Phương Tiệp người ta: "Đi, tôi dẫn chị đi bắt cá, cá nhỏ to bằng bàn tay nướng là ngon nhất. ”
"Dòng nước chảy xiết như vậy, thật sự có thể bắt được cá sao?" Phương Tiệp hỏi.
"Có thể." Trần Khải gật đầu.
Gia cảnh Phương Tiệp tốt, là một phú nhị đại thực sự, chưa từng trải qua chuyện lên núi xuống sông, cô nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên lại vui vẻ của Trần Khải ở trên núi vậy mà cảm thấy rất đáng yêu.
"Được, vậy tôi giúp cậu xách thùng." Phương Tiệp cũng thoải mái tham gia.
Mặc kệ giữa cô và Trần Khải, cuối cùng sẽ như thế nào... Bầu không khí chung sống của nhóm người này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Đó là thứ quý hơn cả của cải và quyền lực mà có người cả đời không bao giờ có được
"Ôi, được, tốt nhất chị nên đứng trên tảng đá, đừng xuống nước." Trần Khải dặn dò.
Lúc này, những người khác đang đào hố bên nước, đổ than củi mang theo vào, đun nước pha trà.
Xung quanh nơi này đều là đá cuội, cách xa rừng cây và cỏ, và không có ngọn lửa nên nó không có điều kiện để bắt lửa.
Sau khi hoàn thành những chuyện này thì đặt ghế gấp xuống, nằm lên trên và tận hưởng thiên nhiên.
"Anh Phàm, xem cái này là cái gì?"
Lương Giai Nghi mang dép, giẫm xuống một dòng suối đầy cát ở hạ lưu, cô bỗng nhiên vớt được một cái vỏ sò, cái đầu cũng không nhỏ: "Có thể ăn được không?"
"Cái này phải hỏi anh Sâm mới biết..."
Giang Phàm không lớn lên ở trong thôn, không rõ lắm.
Cầm qua, hai vợ chồng Trần Sâm nhìn thoáng qua, liền đồng thanh nói: "Hến đó, ăn được.". ngôn tình tổng tài
Nước suối mọc cái thứ này, chứng tỏ chất lượng nước rất tốt, nếu không thì nó cũng chẳng mọc.
"Khi còn bé em thường xuyên ra bờ sông đào hến xào ăn, bây giờ cũng không thấy lắm." Tiết Yến thổn thức nói.
Thư Nhiên nghĩ thầm, bây giờ mọi chuyện còn ổn, về sau động vật thân mềm ven sông sẽ càng ngày càng ít, chất lượng nước cũng sẽ bị ô nhiễm, hiếm khi thấy được dòng nước trong vắt như này nữa
"Quý trọng môi trường tự nhiên hiện tại đi." Thư Nhiên hắt một vốc nước suối lên mặt mình, cảm giác rất mát mẻ.
Từ Thận nghe vậy, lập tức nâng tay sờ sờ tóc Thư Nhiên, sau đó như có điều suy nghĩ.
Dựa theo Thư Nhiên nói, sau này môi trường tự nhiên sẽ càng ngày càng kém, chất lượng nước kém, không khí kém, tiếng ồn lớn, còn có, nghe nói chất lượng thực phẩm cũng không tốt lắm…
Nếu đây là tác dụng phụ của xã hội công nghệ cao, tâm trạng của Từ Thận rất mâu thuẫn, hắn không mong đợi cuộc sống ba mươi năm sau đó cho lắm.
Đương nhiên, Từ Thận không chờ mong cuộc sống ba mươi năm sau cũng không hoàn toàn là bởi vì những vấn đề này, nguyên nhân lớn hơn là hắn không muốn già đi nhanh như vậy.
Hắn tình nguyện, thời gian trôi qua chậm một chút để bản thân trẻ tuổi có thể ở với Thư Nhiên lâu hơn.