Xuyên Về 1983

Chương 96



Người giàu thế hệ sau khi đi du lịch có rất nhiều phương tiện giao thông thoải mái và sang trọng để lựa chọn.

Bây giờ không được thuận tiện như vậy.

Thư Nhiên vung tay làm chủ làm một chiếc xe buýt du lịch, tài xế và trợ lý cộng thêm tám người, vẫn còn rất nhiều ghế trống.

Trên đường đi, muốn nghỉ ngơi thì đi ngủ ở hàng ghế sau, muốn trò chuyện thì đến phía trước nói chuyện phiếm với mọi người.

Thời gian xuất phát rất sớm, Trần Khải ngáp dài lên xe, vừa nhìn thấy Phương Tiệp xinh đẹp động lòng nhưng lại nghiêm túc lạnh lùng trên xe, hắn lập tức chấn động, con sâu buồn ngủ lập tức bay tới Java.

Trần Khải theo bản năng trừng mắt nhìn anh trai mình, đây, đây chính là người Trần Sâm gọi tới bù số hay sao?

Phi, hắn cảm thấy mình bị lừa, chắc chắn là bị lừa.

Nếu chỉ vì gom góp nhân số chơi mạt chược thì tùy tiện kéo một trợ lý không phải là xong rồi sao?

"Làm gì đấy, không biết lịch sự gì cả, thấy người ta cũng không biết chào hỏi à?" Trần Sâm giơ tay lên định đập cho em trai mình một phát, nhưng ngẫm lại Phương Tiệp đang nhìn, thế nào cũng phải cứu vãn chút thể diện cho Trần Khải, không thể bắt nạt nó quá.

Đến cũng đến rồi, cũng chỉ thế mà thôi.

"Cô Phương, chào buổi sáng, rất vui được gặp cô." Trần Khải nghiêm túc hơi thấp thỏm mà chào hỏi Phương Tiệp đồng thời chột dạ, bởi vì hôm trước sau khi gặp mặt, hắn căn bản không có chủ động liên lạc với đối phương, còn kinh hoàng, nghĩ đến đối phương cũng không liên lạc với mình, chuyện này coi như xong rồi.

Ai mà ngờ Trần Sâm còn tới đây.

"Chào" Phương Tiệp nở nụ cười công nghiệp.

"Này, " Giọng của Thư Nhiên truyền đến từ dưới xe, cũng ngái ngủ: "Phía trên đang làm gì đó? Sao lại chặn cửa? Anh Khải có phải là anh không? ”

"Em trông thấy bóng lưng đẹp trai của anh rồi, còn hỏi có phải là anh hay không?" Trần Khải trở lại, thấy Thư Nhiên liền vui vẻ: "Anh còn tưởng anh đến muộn nhất, không ngờ hai người còn muộn hơn anh. ”

"Đến sớm hơn em hai phút chứ bao nhiêu mà anh nói." Thư Nhiên cười mắng.

Từ Thận lên xe trước, kéo cậu lên, hai người cùng nhau chào hỏi Phương Tiệp: "Chào cô Phương,, xin lỗi nha, chúng tôi đến muộn."

"Chào hai người." Nụ cười của Phương Tiệp rõ ràng nhu hòa hơn nhiều, cô khép lại cuốn tạp chí trong tay: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến không lâu. ”

"Vậy chúng ta ngồi đi..." Thư Nhiên nhìn nhìn rồi chỉ vào vị trí đối diện Phương Tiệp.

"Được." Từ Thận ngồi ở bên trong, Thư Nhiên ngồi cạnh lối đi.

Trần Khải ngồi ở phía sau, tính toán ẩn thân làm người tàng hình, nhưng chẳng bao lâu chị dâu Tiết Yến cho hắn một hộp đồ, dặn dò: "Khải Tử, đây là ô mai phòng say xe, em cầm đi hỏi cô Phương có muốn hay không? ”

Sắc mặt Trần Khải khẽ biến, rũ mắt nhìn hộp ô mai kia, không muốn nói thầm: "Không phải chứ chị dâu, sao nhất định là em đi?"

Trần Sâm nhìn em trai, chậm rãi nói: "Chị dâu dặn mày làm còn cần lý do à?"

"Cái này..." Trần Khải vừa muốn phản bác, anh trai hắn đã nói: "Thế nào, chuyện nhỏ này cũng không sai được mày à?"

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!

Trần Khải tức giận nuốt lời xuống, không tình nguyện tiếp nhận hộp ô mai, đứng dậy đi tới phía trước hoàn thành nhiệm vụ.

Tiết Yến chia phần còn lại của hộp ô mai cho những người khác: "Không có nhân, cũng không quá mặn, ngậm mấy miếng khai vị đi."

"Cám ơn chị Sâm." Lương Giai Nghi cầm lấy bằng hai tay.

"Cho em một miếng với." Thư Nhiên vừa ăn sáng xong, đã lâu không ngồi xe buýt, sợ mình say xe.

Thư Nhiên mở hộp ra lấy cho mình một miếng, lại đút Từ Thận ăn một miếng: "Chua chua ngọt mặn mặn, ngâm nước cũng dễ uống. ”

"Ừm." Từ Thận nhìn Thư Nhiên, lại nhìn phía đối diện.

Thư Nhiên cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Trần Khải cầm một cái hộp ô mai, lắp ba lắp bắp đưa cho Phương Tiệp: "Chị dâu tôi bảo tôi đưa cho cô.”



Phương Tiệp quay qua nhìn, đưa tay nhận lấy nói: "Cám ơn. ”

"Không cần khách sáo." Trần Khải sợ hãi, lập tức chạy về hàng ghế sau.

Cái tên đàn ông này sắp đầu ba rồi còn ngại như thế khiến hai người đang xem lén ở đối diện phải đỡ trán, che mắt, Trần Khải rốt cuộc có được hay không?

Bình thường thì cũng bình thường thôi vừa đến thời khắc mấu chốt là lại làm cho người ta buồn cười.

"Cô Phương, cô đang xem tạp chí mới của nhà chúng tôi đấy hả?" Xe buýt khởi động lên đường, Thư Nhiên nói chuyện với Phương Tiệp.

"Đúng vậy, bình thường tôi cũng sẽ mặc quần áo của thương hiệu đắt tiền." Phương Tiệp ngẩng đầu mỉm cười.

Cô không phải là người đẹp nhất, nhưng lại vô cùng có khí chất.

"Thật à?" Thật không ngờ, Thư Nhiên giật mình: "Quần áo nhà chúng tôi đều tương đối loè loẹt, cũng hơi nặng, tôi còn tưởng cô sẽ thích phong cách lịch sự hơn. ”

Phương Tiệp cười: "Đó chỉ là lúc làm việc thôi, ai mà không thích quần áo đẹp chứ?"

"Vậy cũng đúng." Ai nói những cô gái cá tính mạnh không thể mặc quần áo sang chảnh.

"Đúng vậy, " Tiết Yến đồng cảm nói: "Đi làm đã quen với việc mặc trang phục công sở, không phải tôi muốn hình tượng giỏi giang, mà là không giỏi giang thì không có uy nghiêm, người khác sẽ lấy vẻ bề ngoài đánh giá tôi không đủ năng lực."

Môi trường làm việc ép phụ nữ thành đàn ông, có khi ngay cả cấp dưới cũng sẽ cho rằng một người mặc váy ren quản lý công việc thì chắc chắn tình tình rất mềm mại, dễ bị lừa dối.

"Nói quá đúng." Cũng là những cô gái mạnh mẽ nơi làm việc, Phương Tiệp cảm thán đồng ý với lời Tiết Yến nói.

"Yến Tử, vất vả cho em rồi." Trần Sâm nghe vậy không khỏi ôm vợ đau lòng hôn lên trán, mấy năm nay Tiết Yến vừa hỗ trợ việc gia đình vừa giúp hắn rất nhiều.

"Nói cái gì đây, anh mới vất vả" Tiết Yến sờ sờ tóc của chồng: "Chưa tới bốn mươi tuổi mà đã mọc tóc bạc đây này."

"Anh ấy đã có tóc trắng từ hồi bé rồi." Trần Khải chen vào một câu, bầu không khí đang tốt đẹp bỗng nhiên bị một tên không thức thời như hắn phá vỡ.

Xe buýt im lặng không ai nói chuyện.

Lúc này Trần Khải mới nhận ta có phải mình nói sai hay không?

Trung thực cũng có tội hả!

"Cạn lời..." Thư Nhiên nhịn cười, nhỏ giọng oán trách.

Từ Thận cũng không biết phải nói gì, tuy rằng hắn không phải Trần Khải, nhưng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ giùm.

Hai vợ chồng Giang Phàm nắm tay ngắm phong cảnh, nói thì thầm, không phải bọn họ không quan tâm đến chuyện đời của Trần Khải, chủ yếu là quan tâm cũng vô dụng, Trần Khải phải tự cố gắng mới được.

Một tiếng trôi qua rất nhanh, cảm giác như mới lên xe chưa được bao lâu, cuộc nói chuyện cũng trôi qua nhanh chóng.

Xe buýt du lịch lái vào khu thắng cảnh, mọi người xuống xe hoạt động, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh, trợ lý xếp hàng mua vé.

Trong những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, có khách du lịch, nhưng không nhiều. Mọi người mang theo đồ đạc xuất phát về phía Vạn Lý Trường Thành, ai cũng đều hùng dũng hiên ngang, thề tuyệt đối không phải là người nằm lê lết nhanh nhất.

"Oa, ngoạn mục quá." Đứng dưới chân Vạn Lý Trường Thành nhìn lên, một nhóm người bắt đầu lo lắng: "Chúng ta có thể chinh phục Vạn Lý Trường Thành dài như vậy không?"

"Hỏi hay lắm." Từ Thận đoán thực lực của từng người, " Mọi người có thể đi hết đoạn này coi như không tệ rồi, đừng nghĩ đến phía sau nữa."

Đoạn Vạn Lý Trường Thành trong khu thắng cảnh này đi hết cũng phải cỡ 3 tiếng đồng hồ.

"Thể lực của em không được lắm, em nói trước." Thư Nhiên vừa khởi động vừa nói.

"Không sao, em đi không nổi anh cõng em." Từ Thận lập tức hứa hẹn.

Giang Phàm học theo, cũng nói với Lương Giai Nghi: "Em không đi được anh cõng em."

"Được." Lương Giai Nghi mặc một bộ đồ thể thao màu hồng đang tập khởi động, cố gắng không để chồng phải cõng đi.

"Anh cũng cõng em." Trần Sâm ôm vợ nói.

"......" Trần Khải khoanh tay, ánh mắt vô thức... Nhìn Phương Tiệp đang khởi động.

Phương Tiệp thấy hắn đang nhìn bèn nói đùa một câu: "Sao, cậu cũng muốn tôi cõng cậu à? ”

"Tôi, sao mà cần!" Trần Khải trừng mắt, sau đó khoe bắp tay của mình: "Tôi cần cô cõng hả? ”

"......"

“Mọi người nhớ đừng uống nước trên Vạn Lý Trường Thành, chỉ cần súc miệng khi khát là được." Thư Nhiên nhắc nhở một tiếng, sau đó liền dẫn đầu xuất phát.

Cậu và Giang Phàm đều mang theo máy ảnh, dọc đường đi phụ trách chụp ảnh mọi người.

Leo lên phía trước rất dễ dàng, Trần Khải vẫn lẳng lặng: "Quá đơn giản, như đi trên mặt đất bằng phẳng."

"Điều đó chỉ chứng tỏ rằng anh có thể chất tốt," Thư Nhiên nói, "Đừng thể hiện cảm giác vượt trội, cẩn thận em chụp ảnh xấu của anh đấy."

"A, anh Khải của em không có xấu, chụp thế nào cũng đẹp trai." Trần Khải nói.

"Em chụp từ dưới lên trên, căn vào lỗ mũi anh, xem anh còn đẹp trai hay không." Thư Nhiên ngồi xổm xuống thật.

"Đi đi." Trần Khải lập tức bỏ chạy.

"Đừng chạy." Từ Thận nhắc nhở một tiếng.

Trần Khải quay đầu lại, trong mắt đầy tủi thân tố cáo: "Hai người bắt nạt một người đấy à?"

Từ Thận ngẩn người: "Tao đâu có nói mày, tao bảo Thư Nhiên đừng chạy theo mày, ngã ai chịu trách nhiệm? " Lỡ như ngã thì hắn đau lòng muốn chết.

Trần Khải: "..."

Còn bảo không phải hai người bắt nạt một người, bắt nạt hắn độc thân không ai thương!



"À." Thư Nhiên cười với Từ Thận, ngoan ngoãn nghe lời.

Đoạn trước leo lên dễ, đoạn sau thì bắt đầu khó khăn.

Thư Nhiên đi tới bên cạnh Phương Tiệp đang dần kiệt sức: "Cô Phương còn được không? Cần nghỉ ngơi chứ?

"Bình thường không hay rèn luyện." Phương Tiệp thở hổn hển, chống đầu gối cười khổ: "Tôi cho rằng thể lực của mình rất tốt, không ngờ kém như vậy. ”

"Không sao, sau này chú ý rèn luyện là được." Thư Nhiên cười cười: "Cô nghỉ ngơi đi, tôi chụp cho cô mấy tấm ảnh nhé?"

Không biết lúc nào, Trần Khải lén lút đi tới, thấp giọng chỉ chỏ, "Tôi cảm thấy không phải vấn đề thể lực không tốt, mà là cách hô hấp không đúng."

"Yo, anh quan sát nãy giờ à?" Thư Nhiên nói: "Vậy lát nữa truyền cho cô Phương ít bí kíp đi."

Phương Tiệp cũng nhìn Trần Khải, so với mặt mình đỏ bừng thở hổn hển, mồ hôi như mưa, Trần Khải thoạt nhìn thoải mái tự nhiên, quả thật mạnh hơn cô.

"Vậy thì phiền cậu." Phương Tiệp chủ động lên tiếng.

"Không có gì." Trần Khải không được tự nhiên ho khụ khụ, nhìn đi chỗ khác.

Thư Nhiên chụp ảnh xong, nhường không gian cho hai người, bản thân tới tìm Từ Thận.

"Em lợi hại quá nha, sao lại hội tụ được hai người bọn họ ở cùng nhau rồi. " Từ Thận lộ vẻ bội phục nói.

"Là anh Khải tự mình tới đó" Thư Nhiên cười nói: "Có lòng nhưng không có cam đảm, còn lấy cái gì mà lớn hơn ba tuổi làm vỏ bọc, em nhổ vào."

"Ha ha." Từ Thận cũng cảm thấy Trần Khải để ý người ta, nhưng không dám theo đuổi: "Hèn nhát."

"Nhưng anh cũng đừng nói vậy. " Thư Nhiên nhìn Từ Thận, cảm khái nói: “Gặp được người mình thích luôn là như vậy, không tin anh tự hỏi mình đi.”

"Anh thì làm sao" Từ Thận ở góc độ người khác nên không thấy, lén nhéo eo Thư Nhiên, nhỏ giọng nói: "Lúc anh theo đuổi em cũng đâu có nhát tới vậy, có chăng thì hơi lưu manh ấy."

Thư Nhiên nghĩ, hình như là thật, dưới sườn núi nhỏ không có người, cái tên hỗn đản này bắt đầu trồng dâu tây sau tai mình, còn nói rất lời tao nhã nữa.

Bây giờ ngẫm lại còn cảm thấy đỏ mặt.

"Vậy em không tìm được lý do gì để biện hộ cho anh Khải rồi." Thư Nhiên thở dài.

"Không cần biện hộ" Từ Thận tùy ý cười nhạo Trần Khải: "Nó chính là nhát gan như thế đấy."

"Chờ một chút," Thư Nhiên nhớ tới một chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: "Anh Khải trước kia tốt xấu gì cũng là lãng tử ăn chơi, không nên sợ như vậy mới đúng chứ."

Chẳng lẽ cậu có hiểu lầm với việc Trần Khải ăn chơi.

"Cái này không khó giải thích, " Từ Thận sóng vai đi cùng Thư Nhiên, nhìn chiếc máy ảnh nặng trịch, hắn cầm lấy giúp rồi đeo đi: "Đi ra ngoài uống rượu hoa cần tốn tiền, người ta chủ động rót rượu cho nó, nói chuyện với nó, đâu có cần mở miệng, cái này có thể so sánh được sao? ”

Thư Nhiên nhìn Từ Thận, Từ Thận cũng nhìn cậu: "Làm sao vậy? ”

"Ý của anh là, uống rượu hoa thật sự chỉ là thuần túy uống rượu? Không làm gì khác? "Nếu là như vậy, vậy cậu thật sự hiểu lầm Trần Khải rồi.

"Cũng không phải, " Từ Thận nói: "Hẳn là có mấy thứ ôm eo sờ tay, hôn hay không anh cũng không biết nhưng chắc chắn không có chuyện cởi áo tháo dây."

"À." Thư Nhiên có ấn tượng mới về Trần Khải.

"Nếu nó thật sự dám làm càn như vậy, sau này không cưới được vợ tốt đáng đời." Từ Thận vẫn tương đối truyền thống, hắn cho rằng nếu muốn quản lý gia đình và quan hệ vợ chồng cho tốt thì nên giữ mình trong sạch.

"Ừm, tốt nhất là không có." Thư Nhiên cũng cảm thấy quản tốt bản thân sẽ ok hơn.

Nói xong, bất tri bất giác họ đã vượt xa đám đông, leo lên vị trí cao nhất của Vạn Lý Trường Thành, nhìn xuống thì phong cảnh rất đẹp, nhìn lên thì là trời xanh mây trắng, núi cao sừng sững

"Hey..."Thư Nhiên vẫy tay chào bạn bè phía sau: "Nhanh lên, chơi trò ốc sên đấy hả! Rùa cũng không chậm bằng mọi người! ”

Lời này khó nghe, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.

Cặp thứ hai xuất hiện là vợ chồng Trần Sâm, hai người đều tương đối thực dụng, động viên lẫn nhau chuyên tâm leo núi, Cặp thứ ba là hai vợ chồng Giang Phàm, chậm là vì yêu đương và chụp ảnh đẹp.

Trần Khải hướng dẫn Phương Tiệp luyện tập cách leo Vạn Lý Trường Thành chính xác, trông như huấn luyện viên thể hình và một khách hàng xinh đẹp.

"Được rồi được rồi, đừng luyện nữa, " Thư Nhiên nói, "Đây là điểm cao nhất, chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi."

"Đương nhiên rồi," Mọi người hỏi, " Đứng thế nào bây giờ."

"Phía trước đứng bốn người, phía sau đứng bốn người." Thư Nhiên nói.

Các cô gái nghe vậy, liền nhao nhao đứng trước chồng mình.

"Cô Phương, cô đứng bên cạnh tôi được không?" Thư Nhiên nói, mình đứng ở bên cạnh, phía sau là Từ Thận, cứ như vậy, Phương Tiệp đứng ở trước mặt Trần Khải.

Lúc trợ lý nói một hai ba, những người đàn ông có vợ đều đặt tay lên vai vợ, cười đến mức sáng lạn.

Chỉ có Trần Khải chắp tay sau lưng, nụ cười rất sáng lạn, chín bỏ làm mười cũng coi như chiếm hời thành công.

Phương Tiệp cũng rất hào phóng, không vì mình là người ngoài mà khép nép,ai cũng nhìn ra được tính cách của cô chính là người làm lên việc lớn.

Tiếp theo, những đôi uyên ương chụp ảnh đôi. Là người độc thân, Phương Tiệp xung phong nhận máy ảnh, chụp giúp mọi người.

Chủ yếu là chụp giúp hai vợ chồng Trần Sâm.

Thư Nhiên và Giang Phàm bên kia tự giúp nhau.

"Trần Khải, có muốn chụp cho cậu một tấm không?" Sau khi chụp xong, Phương Tiệp nhìn Trần Khải đang đứng một mình không ai để ý.

Trần Khải rất cô đơn, nghe vậy ánh mắt hơi sáng lên, giống như một chú chó nhỏ lang thang đột nhiên được chào đón: "Khụ, được. ”

Hắn lập tức tìm vị trí đứng vững.



Thấy vậy, Thư Nhiên nhỏ giọng nói với Từ Thận: "Xem ra cô Phương cũng rất thương anh Khải. ”

Quả nhiên là bề ngoài chị gái nhưng tâm hồn nữ sinh, không thể nhìn bé đáng thương bị lạnh nhạt bên cạnh được.

Bởi vì đủ loại nhân tố, tất cả mọi người đều không để ý đến Trần Khải, dù sao đây cũng là chuyện bình thường, bình thường Trần Khải da dày thần kinh thô, không cảm xúc.

Không ngờ Phương Tiệp chú ý tới.

"Anh gửi tin nhắn thông báo cho mọi người, mấy ngày nay đừng quan tâm tới Trần Khải." Từ Thận tâm cơ nói.

"Em cảm thấy không cần thiết đâu" Thư Nhiên nói, "Ngay cả khi anh không gửi cũng không có ai để ý đến anh Khải."

"Vậy hả?" Từ Thận ghé mắt, hắn thật… sự cũng không để ý lắm.

"Anh xem, anh chẳng quan tâm đến anh Khải chút nào" Thư Nhiên cảm thán một câu: "Anh ấy thảm quá đi."

"Nếu em không vừa cười vừa nói thì có khi anh tin em thương nó đó." Từ Thận cười nói.

Đi đến nửa sau của Vạn Lý Trường Thành, tất cả mọi người bắt đầu cố gắng hết sức.

"Muốn anh cõng em không?" Từ Thận hỏi Thư Nhiên.

"Em cảm thấy mình, còn có thể kiên trì thêm một chút..." Thư Nhiên thở hổn hển nói, hai má mồ hôi đỏ bừng.

"Đừng miễn cưỡng, buổi tối trở về sẽ đau bắp chân." Từ Thận khom lưng xuống trước mặt cậu: "Lên đây đi, leo lâu như vậy đã là một hảo hán rồi, không ai chê cười em đâu."

"Thật sự không cần mà." Ngoài miệng Thư Nhiên nói vậy nhưng vẫn nằm sấp xuống, một người bạn trai đủ tư cách, hẳn là biết cho nửa kia cơ hội thể hiện.

Từ Thận mỹ mãn cõng vợ, chậm rãi đi xong đoạn cuối cùng.

Bọn họ mở đầu tốt đẹp, những người đàn ông còn lại cũng không cho phép vợ mình kiên trì nữa, phải cho bọn họ một chút cơ hội thể hiện.

"Lên đây, anh cõng em " Trần Sâm nói với vợ.

Dáng người Tiết Yến thon thả, thuộc loại người đẹp mảnh khảnh, thật sự là thân nhẹ như yến, cho nên cô cũng không sợ Trần Sâm cõng quá vất vả, vì vậy cô vui vẻ nằm trên lưng người đàn ông của mình.

"Ba nó, cố lên!"

Bên này, Giang Phàm cũng cõng vợ mình, còn quay đầu về phía Trần Khải, ném ánh mắt 'học chút đi."

Trần Khải thấy thế, hơi xấu hổ, này có ổn không đó?

Nhưng tất cả mọi người đều cõng, hắn không cõng thì có vẻ không nói nổi.

Suy nghĩ một chút, Trần Khải cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, nói với Phương Tiệp: "Tôi cũng cõng cô. ”

Phụ nữ kiểu đại tỷ rất thích các em trai biết thẹn thùng chứ đừng nói Trần Khải còn rất ngoan.

"Được." Phương Tiệp thoải mái cười nói: "Cảm ơn cậu.”

Lần trước chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, hiểu biết có hạn, hôm nay ra ngoài cùng nhau du lịch, tham gia các hoạt động ngoài trời, Phương Tiệp dường như lại quen biết Trần Khải một lần nữa.

Đáng yêu bất ngờ.

Trần Khải vì tranh khẩu khí, sau khi cõng Phương Tiệp trên lưng, dần dần vượt qua hai vợ chồng nhỏ Giang Phàm, hắn nghẹn đủ một hơi, cuối cùng lại vượt qua anh chị dâu của hắn, chướng ngại phía trước chỉ còn lại Từ Thận và Thư Nhiên, cái này thì hắn không đuổi kịp, Từ Thận đi vừa trầm ổn vừa nhanh.

"..." Phương Tiệp ở trên lưng Trần Khải, chứng kiến hành vi âm thầm tranh đấu của Trần Khải chỉ muốn cười.

"Khụ, hai người bọn họ nhanh quá, lúc trước chúng ta tụt lại phía sau quá nhiều, đuổi không kịp." Trần Khải tìm lý do cho mình nói.

"Không sao, cũng không phải thi đấu." Phương Tiệp nói.

"Ha ha." Trần Khải cười cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv