Trans: Bạch Lan Tửu
Khi Tần Khiếu bắt đầu nhắc đến thi hành chế độ khoa cử, quả nhiên không ai chú ý đến vị nữ Tướng quân Trương Điềm Điềm này nữa.
Thế gia điên cuồng công kích chế độ khoa cử, trên triều đường, một hàng lão nhân thổi râu trừng mắt, chỉ thiếu lấy cái chết để bức ép.
"Hoàng thượng, bá tính tầng dưới chóp lại không biết chữ, cho dù người thi hành chế độ khoa cử thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, còn khiến cho người đọc sách trong thiên hạ bất mãn."
"Hoàng thượng, xét lại những đời lịch đại, đều là thực hiện chế độ đề cử, tùy tiện thay đổi chế độ sẽ gây ra đại họa khủng khϊếp. Tân triều mới vừa lập, trăm triệu không thể bị rung chuyển."
"Hoàng thượng..."
Một đám lão thần tiền triều như làm xe luân chiến, hết người này đến người khác.
Tần Khiếu ngồi trên long ỷ, rèm mi buông xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.
Hắn lẳng lặng nghe triều thần dõng dạc hùng hồn, sau đó đến thời gian hạ triều thì trầm mặc rời đi.
Thôi Tiệp liếc mắt nhìn đám lão thần đang đắc ý dào dạt kia một cái, ở đáy lòng cười nhạo một tiếng, nhấc chân rời đi.
Thôi Phất cũng muốn chạy nhưng hắn bị cản lại.
Dù sao cũng là người trước kia gọi gia gia thúc thúc, sao có thể nhăn mặt chạy lấy người.
Thôi Phất lễ phép nói: "Không biết chư vị thúc thúc có chuyện gì?"
"Thôi Phất à, ngươi là người theo Hoàng thượng đến, so với đám lão già chúng ta nói có trọng lượng hơn, ngươi khuyên nhủ Hoàng thượng cẩn thận đi, để người đừng tự ý quyết định."
"Đúng vậy, nạp gián thính khuyên mới là việc minh quân lên làm."
"Thôi Phất, ngươi vốn cũng là người của phủ Tướng quân, cũng coi như là con cháu thế gia."
"Thôi Phất à... "
Trên mặt Thôi Phất cười hì hì, trong lòng lại mắng loạn. Những tên đại ngốc này.
Hắn dùng nụ cười lễ phép nhất, giọng điệu công thức hóa nhất tiễn người đi.
Lúc này hắn mới chậm rãi ra khỏi cửa cung, không ngờ mới đi được mấy bước đã bị người gọi lại.
Trong miệng Thôi Tiệp ngậm nhánh cỏ, biểu tình kiêu ngạo: "Sao nào, đám lão nhân kia bỏ được mà thả huynh đi sao."
Thôi Phất tức giận trợn trắng mắt: "Ngươi câm miệng đi."
Thôi Tiệp phun nhánh cỏ ra, hừ hừ: "Điện hạ."
Thôi Phất dùng sức ho khan một tiếng.
Thôi Tiệp cười lấy lòng: "Nói sai nói sai rồi."
"Chuyện Hoàng thượng muốn làm, nào có gì không làm được."
Hiện tại mặc kệ những người này la lối khóc lóc, nhất định là đang nghẹn hậu chiêu chơi xấu.
Thôi Tiệp phỏng đoán không sai, nửa tháng sau, kinh thành thành lập quan học, trẻ nhỏ có độ tuổi phù hợp đều có thể vào học, bất luận nam nữ.
Đây đúng là một hòn đá làm dậy sóng cả hồ nước.
Trẻ con nhà bá tánh bình dân đọc sách đã đủ "li kinh phản đạo", còn cho phép nữ nhi đi học, sao hả, chẳng lẽ về sau còn cho phép nữ tử làm quan?
Trên triều đường có đại thần rống giận, đủ để thấy phẫn nộ đến cỡ nào. Nhưng Tần Khiếu lại chỉ lười nhác nâng mí mắt: "Ngược lại cũng chưa hẳn là không thể."
"Hoàng thượng--- "
"Việc này quả thực quá hoang đường, nữ tử sao có thể."
Tần Khiếu: "Nữ tử thì thế nào, Chưởng môn cũng là nữ tử."
Một câu đã đánh cho những lời phản đối bật ngược trở về.
Bọn họ muốn nói, người thường sao có thể so với tiên nhân.
Nhưng ở nơi sâu trong đáy lòng lại không khỏi oán trách: Tại sao tiên nhân không phải là nam tử chứ.
Đếm kỹ lại thì nhưng thần tiên rất có uy danh trên trời kia như Ngọc Hoàng Đại đế, Phật tổ đều là nam nhân mà.
Có lẽ vị tiên nhân này cũng không phải nhân vật có địa vị gì, chắc chỉ là một vị tiên nữ thôi.
Bọn họ nghĩ thế nào, người khác không biết, Tần Khiếu lại có thể miễn cưỡng đoán được một chút.
Thế gia truyền lại đã mấy trăm năm, lá gan đúng là được nuôi rất to.
Nếu là bá tính tầm thường nghe đến tiên nhân thì đều là run sợ, lập tức làm theo.
Hắn nói lại việc này với Trương Túc, Trương Túc lại không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Làm người muốn thành tiên, sống trên mặt đất muốn lên trời. Bọn họ có gì không dám nghĩ." Cũng chỉ là không có biện pháp, bằng không, nói không chừng bọn họ còn muốn thay nàng.
Trương Túc: "Xem ra lúc trước dẫn bá tính ở Liên Châu đến kinh thành không phải không có chỗ tốt."
Bá tính ở phía nam đều là rơi vào đường cùng thì nhận được sự cứu giúp của tiên nhân, tình cảm đương nhiên không giống nhau. Hơn nữa ở giữa còn có thời gian cân bằng, học chữ giản thể.
Nhắc đến chữ viết, Trương Túc nói: "Việc quan học, nếu không không lên tiếng, sợ rằng bọn họ sẽ bãi công."
Tần Khiếu nhẹ nhàng cười: "Cầu còn không được."
Trương Túc: "Hệ thống ca, Tần Khiếu gian manh."
Hệ thống: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Trương Túc: ...
Thế gia tranh luận với tân hoàng mấy ngày cũng không thấy tân hoàng thỏa hiệp, quả nhiên bắt đầu bãi công.
Ban đầu chỉ có một hai người, sau đó là ba bốn, cuối cùng gần như là toàn bộ thế gia lâu đời đều không lên triều, cáo ốm ở nhà.
Trương gia cũng từng bị "chào hỏi" nhưng TRương Hựu làm theo ý mình, nên lên triều thì lên, nên làm việc thì làm. Khiến những lão già kia tức giận vô cùng, thẳng thừng mắng Trương Hựu không có cốt khí.
Bùi gia.
Bùi Hạc có chút bất an: "Phụ thân, Tam thúc, chúng ta như vậy thật sự được sao?"
Lúc trước bọn họ chủ động quy phục tân hoàng, đạt được không ít chỗ tốt. Hiện tại lại muốn ép buộc tân hoàng, trong lòng hắn luôn cảm thấy không thoải mái.
Cha Bùi thở dài: "Hạc nhi, ngươi không hiểu quan học nghĩa là gì, cần phải khiến Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban, nếu không thế gia nguy mất."
Nhưng làm như vậy cha Bùi cũng không có bao nhiêu lòng tin, tân hoàng không giống Vĩnh Nguyên đế lúc trước, trong tay tân hoàng nắm binh thật quyền thật, điểm duy nhất có thể để bọn họ dùng thế lực ép được tân hoàng là thuộc hạ của hắn không có bao nhiêu người, cần phải dựa vào con cháu thế gia bọn họ.
Thống trị thiên hạ không đơn giản như đánh giặc.
Cha Bùi không ngừng an ủi bản thân, nhưng thần kinh vẫn căng chặt.
Ông cho người lén đi chú ý tin tức trong cung, một khi có chút gió thổi cỏ lay nào thì lập tức báo về.
Những ngày sau...
"Không cần khẩn trương, tân hoàng đang bực bội chúng ta thôi."
"Chỉ cần chịu đựng quan một cửa này sẽ tốt thôi."
"Đúng vậy, đây là ván cờ đầu tiên giữa chúng ta và tân hoàng, tuyệt không thể thua."
"..."
Nhưng theo thời gian trôi đi, từng ngày từng ngày một vẫn không thấy tân hoàng phái người đến mời bọn họ, thậm chí đến loại hành động giữ mặt mũi như phái thái ý đến xem cũng khinh không làm.
Hiện tượng thế này không khác gì tăng thêm khủng hoảng cho bọn họ.
Đáy mắt Bùi Hạc một màu tăm tối, hắn ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, hơn nữa, cũng không biết tại sao mà mi mắt cứ nhảy loạn cả lên.
Cứ cảm thấy như có chuyện không tốt gì sắp xảy ra.
"Đại nhân, đại nhân, đã xảy ra chuyện."
Bùi Hạc nghe được tiếng nói đầy hoảng sợ, lập tức nhảy lên, gần như là chạy xông ra ngoài.
Ngoài sảnh đã tụ tập những người có tiếng nói của Bùi gia, cha Bùi lạnh lùng nói: "Chuyện gì mà lại kinh hoảng như vậy?"
Người hầu: "Bẩm đại nhân, Hoàng thượng tổ chức khảo thí khoa cử ở các địa phương phía nam."
"Cái gì?"
Người Bùi gia đều sợ ngây ra, cha Bùi thất thanh: "Sao có thể?"
"Không có thí sinh, khảo thí khoa cử này cử hành thế nào được?"
Người hầu: "Đại nhân, là sự thật. Hơn nữa, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì, ngươi nói hết một hơi đi."
Người hầu: "Hơn nữa có rất nhiều thí sinh, còn có..."
Bùi Hạc quả thật bị người nọ thở dốc làm cho tức chết: "Có gì thì ngươi nói liền một hơi đi."
Người hầu nuốt nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ: "Hoàng thượng thi hành chữ Xích Hạ."
Nhất thời người Bùi gia không phản ứng kịp.
Cái gì gọi là chữ Xích Hạ?
Chẳng lẽ bởi vì hiện tại sửa quốc hiệu thành Xích Hạ nên chữ viết cũng nói thành chữ Xích Hạ, chẳng phải là nực cười.
Mọi người cạn lời.
Trong lòng Bùi Hạc lại vô cớ dâng lên một cảm giác sợ hãi, hắn gấp gáp hỏi: "Chữ Xích Hạ là gì?"
Một vị trưởng bối Bùi gia nói: "Còn có thể là gì, đương nhiên là..."
Người hầu cúi đầu thật sâu: "Là chữ giản thể, tiểu nhân miễn cưỡng viết được mấy chữ."
Bùi Hạ cũng mặc kệ trưởng bối, lập tức sai người lấy giấy bút, để người hầu viết thử.
Chữ người hầu viết đương nhiên không có cái gì gọi là khí khái để nói, nhưng Bùi Hạc nhìn chữ trên trang giấy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cha Bùi phẫn nộ quát: "Hoang đường, thật là quá hoang đường, là đồ tổ tông truyền xuống, sao có thể tùy tiện sửa đổi."
Người hầu: "Bọn họ nói đây là do tiên nhân truyền thụ."
Người Bùi gia còn chửi rủa nháy mắt ngậm miệng, cổ duỗi dài, hai mắt trợn tròn, như một con gà bị bóp cổ, cực kỳ buồn cười.
Bùi Hạc phất tay để người hầu lui xuống. Hắn nhìn chữ viết trên giấy, mô phỏng lại hai lần, sau đó mỉm cười.
"Một chiêu rút củi đáy nồi này của Hoàng thượng đúng là đẹp mắt, ha ha ha ha ha ha ha, thật là đẹp ha ha ha ha."
Hắn không màng dáng vẻ mà cười to, cười đến trong mắt trào ra nước mắt.
Lại nhớ lại đủ chuyện lúc trước, đối chiếu với hiện tại, đúng là buồn cười.
Bọn họ cho rằng nắm mạch máu của tiên hoàng trong tay, nào biết tân hoàng càng tuyệt tình, trực tiếp chặn hết đường lui của bọn họ.
Hiện tại "thất học" chính là thế gia.
Bùi Hạc giơ tay lau đi nước mắt vì cười quá nhiều mà trào ra nơi khóe mắt, lạnh nhạt nói: "Từ lúc bắt đầu Hoàng thượng đã nghĩ xem nên xử lý thế gia thế nào rồi." Con người không thể không có văn hóa, thay thế văn hóa dài dòng phức tạp thì mọi người tất sẽ vui vẻ tiếp thu.
Thế gia vốn lũng đoạn tài nguyên giáo dục, bảo trì địa vị, thế nên bá tính ở tầng dưới chóp vốn không có văn hóa gì đáng để nhắc đến. Cho nên khi tân hoàng truyền thụ văn hóa mới, những bá tính kia đều tiếp thu không chút do dự, càng đừng nói đó là thứ tiên nhân ban tặng.
Nhân số của thế gia so sánh với bá tính bình thường thì cực kỳ nhỏ.
Hơn nữa hai, ba năm tân hoàng ở dân gian kia cũng thu đủ hạt giống học tập tri thức cực tốt rồi.
Hiện tại tân hoàng thông qua khoa cử tuyển nạp nhân tài, thế gia mà còn tiếp tục bãi công để uy hϊếp, có lẽ tân hoàng còn vui mừng vì mấy lão già kia thoái vị, nhường lại vị trí cho người của hắn đấy.
Người Bùi gia không phải kẻ ngốc, rất nhanh bọn họ cũng đã nghĩ thông suốt, người có tố chất tâm lý kém đã sớm ngã đập mông trên mặt đất.
Bùi Hạc cười khổ: "Hiện tại không phải tân hoàng dựa vào chúng ta mà là chúng ta phải dựa vào tân hoàng, nếu không huy hoàng của thế gia cũng chỉ đến đây thôi."
Ai có thể ngờ, loại chuyện gian khổ không có vài chục đến trăm năm phấn đấu thì không làm được như ném thế lực ngoan cố cũ đi, giáo hóa dân chúng, thế nhưng tân hoàng lại chỉ cần mấy năm ngắn ngủi đã làm được.
Không hổ là người được tiên nhân che chở.
Đến đây Bùi Hạc thu lại tâm tư, nhấc chân đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Phía sau truyền đến tiếng hỏi.
Bùi Hạc cũng không quay đầu lại: "Đi học chữ Xích Hạ." Cũng không thể để bị triều đình xa lánh chứ.
Kinh thành lại náo loạn lần nữa, chẳng qua lần này có quân đội trấn áp, rất nhanh đã ngăn chặn được náo loạn, có phản kháng hơi kịch liệt là lập tức đổ máu.
Phía sau đám người có một thiếu niên im lặng đề thấp vành nón, sau đó đi về hướng vắng vẻ, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Trương Túc về đến cung điện, vẫn là cảm thấy trong lòng buồn cực kỳ.
Hệ thống an ủi nàng: "Trước lợi ích của đa số người, nhất định phải hy sinh lợi ích của thiểu số."
Trương Túc: "Ta biết."
Nàng cẩn thận nhớ lại đủ loại chuyện lúc nàng xuyên đến, vốn cảm thấy tuyến thời gian lúc đó của cốt truyện là cực kỳ xui xẻo, hiện tại lại chỉ cảm thấy may mắn.
Quả thật khi nàng xuyên đến là một thời đại cực kỳ hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng là thời đại có thể cho nàng đục nước béo cò, trộm long tráo phụng.
Nếu không, đổi thành thời đại thái bình thịnh thế, nàng thi hành chữ giản thể, văn hóa mới, cho dù là "tiên nhân" cũng chỉ có thể bị người gọi là yêu nữ rồi chờ bị thiêu chết.
Tiên nhân và yêu nữ cũng chỉ là trong một suy nghĩ của mọi người mà thôi.
Trong lòng nàng hiểu rõ, tu vi vốn bị vây ở bình cảnh cũng thả lỏng, vì thế nàng mau chóng đả tọa.
Lúc mở mắt lần nữa đã là ba ngày sau, mà nàng đã thăng hai cấp, tầng năm Luyện Khí.
Trương Túc không có số liệu tương quan để so sánh nên không biết tốc độ tăng tu vi của nàng thế nào, nhưng hệ thống có số liệu nên đã khϊếp sợ đến run rẩy.