Trans: Bạch Lan Tửu
Ngày tân đế đăng cơ ấy, không trung sáng sủa, vạn dặm quang đãng.
Nhóm thế gia đứng ở một bên, thuộc hạ Xích Hạ đứng một bên, ranh giới giữa hai bên rất rõ ràng.
Bọn họ chăm chú nhìn thiếu niên trên đài cao, không, không thể gọi là thiếu niên nữa.
Người có khuôn mặt cương nghị, khí chất trầm ổn lạnh lùng kia khác xa những gì một thiếu niên nên có, nhưng đúng là tuổi hắn không lớn, đến nay vẫn còn chưa nhược quán (20 tuổi).
Tân hoàng mới mười sáu, lại còn là gϊếŧ từ trong đủ loại chiến trường lớn lớn bé bé gϊếŧ ra, chỉ điểm này đã khiến người khác không dám coi khinh.
Nhưng nhóm thế gia đợi một lát lại phát hiện tân hoàng vẫn không có động tĩnh gì, khi có lão thần đức cao vọng trọng chuẩn bị nhắc nhở, không trung đột nhiên truyền đến tiếng đàn sáo réo rắt lanh lảnh.
Ai lại làm càn như vậy, dám tấu nhạc trong loại trường hợp nghiêm túc thế này, quả là không biết sống chết.
Có người phái người đi điều tra rồi lại kinh ngạc bởi giữa bầu trời trong xanh đột nhiên bao phủ mây mù.
Đây, đây là xảy ra chuyện gì?
Hương hoa sen thơm ngát, cánh hoa hạ xuống, có người không nhịn được đón lấy, giây tiếp theo cánh hoa lập tức tiêu tán ngay trước mắt, khiến người không khỏi trừng lớn mắt, hoài nghi bản thân hoa mắt rồi.
Mà người Xích Hạ thì kích động đến điên luôn, Chưởng môn, nhất định là Chưởng môn.
Đáy mắt Tần Khiếu xuất hiện ý cười, nhìn lên nơi nhiều hoa sen nhất trên bầu trời.
Dưới ánh mắt không thể tin của nhóm thế gia, Trương Túc một thân áo bào trắng, tóc đen rối tung, đỉnh đầu đội ngọc quan hoa lệ, nhưng nhìn kĩ lại thì kia dường như không phải ngọc, giống như phi kim, là ngọc cũng không phải ngọc, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng dịu dàng.
Y phục của nàng cũng là cực kỳ phức tạp lại mỹ lệ, dùng chỉ vàng viền quanh, rực rỡ lung linh.
Quanh thân nàng còn vương ánh sáng mơ hồ, giống như một vật phát sáng không gì che lấp được.
Nhất thời mọi người không biết mặt trời trên cao lóa mắt hơn hay là thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này càng lóa mắt hơn.
Nhóm thế gia đều ngây ra.
Tần Khiếu khom lưng, chấp táy bái: "Cung nghênh Chưởng môn."
Quân sĩ Xích Hạ kích động quỳ đầy đất, đồng thanh hô to: "Cung nghênh Chưởng môn--- "
Thanh thế rung trời.
Trương Hựu biết đối phương không phải người thường, cũng từng thấy một lần, nhưng thấy khuôn mặt quen thuộc kia lại mang biểu tình xa lạ, vẫn khiến trong lòng hắn vừa chấn động vừa chua xót.
Hắn áp chế cảm xúc dư thừa lại, quỳ xuống hành lễ, giọng khàn khàn: "Cung nghênh Chưởng môn."
Nhóm thế gia đều ngốc rồi, lúc hành lễ đều là tốp năm tốp ba, so le không đồng đều, không có cách nào so được với bên phía Xích Hạ.
Trương Túc lười nhác nghiêng đầu liếc mắt một cái, như núi băng quanh năm không tan, lạnh nhạt bất cận nhân tình.
Người còn thất thần cũng vội vàng quỳ xuống.
Lúc này Trương Túc mới xuống khỏi mây mù lượn lờ, chậm rãi đến gần Tần Khiếu, tự tay nâng người dậy.
Nàng nắm lấy tay Tần Khiếu, tiến về phía bên cạnh đài cao, làm trò trước mặt mọi người mà giơ cao tay hắn lên, giọng nói thanh lãnh truyền vào trong tai mỗi người.
"Từ hôm nay trở đi Tần Khiếu chính là quân chủ khai quốc của Xích Hạ, thân được trời cao che chở."
Mọi người sửng sốt, khi lấy lại phản ứng thì đồng thanh hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế ---"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế --- "
Tần Khiếu cảm nhận được ấm áp truyền từ lòng bàn tay đến, từ trên đài cao nhìn xuống thần tử đang hô vạn tuế, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm xúc kêu gào trào ra.
Trương Túc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Khiếu, không cần nói, Tần Khiếu đã hiểu.
Hắn theo Trương Túc bước lên mây lành, bay hướng ra ngoài cung.
Nhóm thế gia: ???
Nhóm thế gia: !!!
Móa nó!!!
"Thất thần làm gì, mau đuổi theo."
Một đám người như ong vỡ tổ chạy ra khỏi hoàng cung, đáng thương mấy lão thần tuổi già sức yếu, không bao lâu đã bị bỏ lại.
"Đây, đây là cái gì thế hả!"
Mấy đời lịch đại, không có tân hoàng nào đăng cơ mà lại kinh tâm động phách, không thể tưởng tượng được thế này cả.
Bá tính trong kinh thành đương nhiên biết hôm nay là ngày tân hoàng đăng cơ, bọn họ đều thành thật đợi ở trong nhà, không dám lộn xộn.
Nhưng mà...
"Cha, mẹ, các người mau xem, trên trời có người bay kìa." Tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên.
"Ngươi nói bậy gì đó, người sao có thể bay." Tiếng nói của nam chủ nhân đột nhiên im bặt.
Hắn trơ mắt nhìn tiên nhân trên bầu trời đến gần, đó hẳn là tiên nhân, bằng không sao có thể cưỡi mây đạp gió chứ.
Còn có y phục màu vàng sáng kia, đó là...
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, nam chủ nhân đã có suy đoán, hắn lập tức dẫn theo thê nhi ra ngoài quỳ lạy: "Tiểu nhân bái kiến tiên nhân, bái kiến Hoàng thượng."
Những người khác thấy thế cũng chạy ra cửa nhà, nhao nhao quỳ bái. Bọn nhỏ còn chưa trải sự đời, lá gan cũng sẽ lớn hơn một chút, có một đứa bé trai ngửa đầu nhìn người trên không trung, miệng há hốc. Trong lúc hoảng hốt Trương Túc có thể nhìn thấy bên khóe miệng nó còn lưu lại nước mắt không biết cố gắng.
Trong lòng nàng cười khẽ, giơ tay, ngón tay trắng nõn tinh tế xoay tròn một vòng trong không trung, trên đầu ngón tay vốn trống rỗng xuất hiện một cây kem ốc quế đủ mọi màu sắc.
Xiêu xiêu vẹo vẹo bay đến trước mặt bé trai kia.
Đứa bé không do dự nhận lấy, không nghĩ ngợi đã liếm một miếng, khiến người nhà hắn sợ hãi không nhẹ.
"Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống."
Bé trai bĩu môi, còn giơ kem ốc quế đến bên miệng cha nó.
Cha nó vừa cảm động vừa sợ hãi, muốn đánh con trai một cái, nhưng đối diện với đôi mắt lấp lánh của con trai lại luyến tiếc, tổ tông sống này!
Bé trai cười hì hì nhìn lên không trung: "Tiên nhân, đây là gì ạ, ăn thật ngon." Nó liếm liếm môi, dư vị vô cùng.
Cha của bé trai: Sắp hôn mê luôn.
Trương Túc và Tần Khiếu liếc nhau, Tần Khiếu cong cong môi, hai người hạ mây lành xuống.
Những người đang quỳ khác run bần bật, vừa khẩn trương lại có chút kích động.
Bọn họ lén ngẩng đầu nhìn hai người một cái.
Tân hoàng thật trẻ tuổi lại tuấn tú, tiên nhân lại càng không giống người thường.
Hai người đứng chung một chỗ như kim đồng ngọc nữ, thật xứng đôi.
Khoan đã, bọn họ đang nghĩ gì vậy? Mau dừng lại.
Tần Khiếu giơ tay sờ sờ đầu nó: "Vậy về sau ngươi phải đọc sách tử tế, như vậy ngươi lại có thể ăn được thứ tốt này lần nữa."
Tần Khiếu không hề biết rằng, một câu của hắn đã khiến trong lòng đứa bé trai này có bao nhiêu thay đổi, trẻ nhỏ ở tuổi này, lại có người nhà nuông chiều, đúng là lúc đang nổi loạn, hơi không chú ý sẽ ra vẻ ngay. Nhưng hiện tại trong lòng đứa bé này lại hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đọc sách tử tế, vì có đồ ăn ngon, cũng vì có thể gặp lại thần tiên tỷ tỷ O(≧▽≦)O
Nó trộm ngắm Trương Túc một cái, mặt đỏ rực, rốt cuộc ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cha nó, trong tay còn cầm kem ốc quế, thành thành thật thật quỳ xuống.
Trương Túc nhìn xung quanh một vòng, ý niệm khẽ động, nàng và Tần Khiếu đã không thấy bóng dáng. Mọi người vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối, cảm xúc này không kéo dài bao lâu thì dường như có thứ gì từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Có người đưa tay ra đón lấy, lúa mạch màu vàng sáng ở lòng bàn tay lại toát lên vẻ no đủ đáng yêu.
"Là lúa mạch!"
"Còn có đậu."
"Lúa nước cũng có."
"Là ngũ cốc, đều là ngũ cốc."
"Những thứ này đều là do tiên nhân ban tặng."
Trên trời không ngừng rơi xuống ngũ cốc, bé trai kia cẩn thận che chở kem ốc quế, tránh né lương thực, khiến cho cha nó tức giận không thôi, nhưng khi liếc mắt nhìn kem ốc quế một cái, tiếng quát lớn đến bên môi lại nuốt trở về.
Hắn mau chóng chạy về nhà, cầm giỏ tre tốt nhất trong nhà chạy trở lại, tiếp đó những người khác đều học theo.
Có những lương thực này, bọn họ có thể kéo dài thêm một hai tháng rồi.
Hơn nữa những lương thực này đều vô cùng chắc mẩy, vừa nhìn đã biết là thượng phẩm.
Ngày hôm đó toàn bộ kinh thành đều chìm trong vui mừng cực độ, bọn họ chưa bao giờ ngờ đến, tân hoàng đăng cơ, bọn họ còn có chuyện tốt như vậy, nhất thời cảm tình với tân hoàng đặc biệt tăng cao.
Vốn còn hoài nghi trên đời này có tiên nhân thật sự hay không, hiện tại không còn nửa điểm nghi ngờ.
Tiên nhân phù hộ tân hoàng, phù hộ Xích Hạ bọn họ, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau.
...
Ban đêm, hoàng cung.
Tần Khiếu cố ý chọn một tòa cung điện hoa lệ làm nơi cư trú cho Trương Túc, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính thức nhìn thấy hoàng cung, khó tránh hỏi có chút mới mẻ, tuy không đến mức ngó đông ngó tây nhưng tròng mắt không khỏi đảo loạn nhanh như chớp.
Đừng thấy Vĩnh Nguyên triều gặp tai họa nhiều năm, tòa cung điện này cực kỳ tráng lệ huy hoàng, vừa nhìn là biết mới tu sửa không quá hai năm.
Trong phòng bày trí các loại đồ cổ tranh chữ quý hiếm, tiếc là Trương Túc không thưởng thức được, hoặc là nói hiện tại tư lịch của nàng còn chưa đủ để thưởng thức mấy thứ này cho tử tế.
Trên mặt đất phủ thảm lông mềm mại, là lông thiên nhiên, màu sắc cực thuần phủ kín toàn bộ cung điện, người bước đi bên trên sẽ không phát ra một chút tiếng động nào.
Nhưng suy nghĩ trong lòng Trương Túc lại là, tội lỗi, tội lỗi.
Dù sao nàng cũng không phải người cổ đại chân chính, nếu không phải gia súc do con người chăn nuôi, lại chỉ vì tác dụng trang trí mà săn gϊếŧ động vật hoang dã lấy lông, trong lòng nàng vẫn không thoải mái.
Vừa đúng lúc nàng bắt đầu tu chân, vì thế Trương Túc ở trong cung khó khăn niệm một đoạn vãng sinh chú.
Ừm, tối đầu tiên vào ở trong hoàng cung đã niệm vãng sinh chú gì đó, đích xác cũng là một trải nghiệm độc đáo.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy độ ấm của ánh mặt trời ngày hôm sau chiếu trên cung điện cao hơn một chút.
Trương Túc:...
Nàng lau mặt, im lặng đi ra ngoài.
Nàng đã nói với Tần Khiếu, không thích có người hầu hạ, trừ việc cần thiết nếu không tòa cung điện này không cần có người ngoài, ám vệ cũng không cho phép có.
Còn về vấn đề vệ sinh, nàng đây không phải đang luyện Thanh Trần quyết sao ORZ.
Nàng để hệ thống lập kết giới, bắt đầu tu luyện từ hôm nay, còn về một loạt việc vặt sau khi tân hoàng đăng cơ, Tần Khiếu đều biết xử lý.
Nhưng buổi tối Tần Khiếu đã đến rồi.
"Huynh đệ Thôi gia, còn có nhóm người Nguyên Chân, phân phong đều không có vấn đề gì, đến lượt Điềm Điềm thì lại bị thế gia phản đối kịch liệt." Tần Khiếu uống trà, giọng buồn rầu.
Hôm nay hắn mặc một thân trang phục thêu đồ án nhật nguyệt hải triều màu đỏ, vòng eo hơi nhỏ lại, khiến cho khuôn mặt người này càng thêm ngọc thụ lâm phong, khí khái khác thường.
Trương Túc lười nhác chớp chớp mí mắt: "Ngươi bị thế gia quản chế?"
Tần Khiếu không nói lời nào.
Trương Túc muốn nhịn nhưng vẫn là không nhịn nổi, hừ một tiếng.
Lúc này Tần Khiếu mới cười nói: "Đám lão già đó còn coi ta như kẻ ngốc mà lừa gạt." Hắn có một đôi con ngươi đen nhánh, sáng ngời như hắc diệu thạch, trân quý tú mỹ, sau khi bỏ đi một lớp lãnh lệ âm trầm, chỉ còn lại tràn đầy ấm áp và ỷ lại.
Trương Túc hơi mất tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Nếu trong lòng ngươi đã hiểu rõ, hà tất phải hỏi lại ta."
Tần Khiếu liếc mắt nhìn nàng một cái, lặng lẽ dịch qua, làm như không có chuyện gì mà nắm lấy tay nàng, sau đó nghiêm túc nói: "Điềm Điềm có công lớn, ta đương nhiên phải phong thưởng, không chỉ vậy, ta còn muốn chiếu cáo thiên hạ. Chờ việc này kết thúc, ta thuận thế nhắc lại việc khoa cử. Như vậy đã có quá trình dẫn dắt, lại có thể khiến mọi người không đặt tầm mắt lên Điềm Điềm nữa."
Trương Túc gật đầu, tận lực coi nhẹ độ ấm truyền từ mu bàn tay đến.
Nàng nói: "Trước kia thế gia nắm giữ triều chính, dùng thế lực ép buộc thiên tử, nhưng bởi vì chế độ đề cử, người đọc sách chỉ có thể dựa vào bọn họ, dần dần thiên tử chỉ còn là vật bài trí."
Ngay cả việc Vĩnh Nguyên đế có thể nhảy nhót lâu như vậy, năng lực là một trong những nguyên nhân. Thế gia áp chế lẫn nhau, nhắm một con mắt mở một con mắt với Vĩnh Nguyên đế cũng là một nguyên nhân.
Quyền lực phân tán như vậy, không thành thảm họa mới là lạ.
Vì sao Trương Túc muốn gióng trống khua chiêng xuất hiện trước mặt người khác, chính là để trải thảm cho Tần Khiếu sau này làm cải cách.
Trương Túc hiểu đương nhiên Tần Khiếu cũng hiểu, cho nên ngày ấy lúc trên đài cao, cảm xúc trong lòng hắn mới có thể điên cuồng cuộn sóng như vậy.