Trans: Bạch Lan Tửu
Kinh thành, phủ Quốc Công.
Trương Hựu nhìn thư mật thuộc hạ mang về, mày nhíu chặt thành một chữ "xuyên".
Đầu tiên là tập hợp hoàn chỉnh các thế lực ở phía nam, sau đó là hỏa tốc lấy được Liên Châu, lại diệt trừ hải tặc ở vùng ven biển trong thời gian cực ngắn, tiến tới mượn lực của ba đại thế gia Lam thị Bình Nguyên, Càn thị Như Hà, Lý thị Vọng Đảng. Xích Hạ dường như đã lấy được một nửa địa bàn của Vĩnh Nguyên, nghe nói còn có liên hệ với người của bộ lạc ở phương bắc.
Vị thủ lĩnh Xích Hạ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Còn về tiên nhân được nói đến, cùng lắm chỉ là kì nhân dị sĩ, không thể là thật, hẳn lại là thủ đoạn lung lạc lòng dân mà thôi.
Trương Hựu đi qua đi lại trong thư phòng, càng nghĩ càng không có manh mối, đơn giản nhét thư vào trong ngực, ra ngoài tìm phụ thân và tổ phụ hắn.
Tổ tôn ba người thương lượng kéo dài hết một buổi chiều, đến tận khi sắc trời đen nhánh ba người cũng chưa có manh mối.
Vẻ mặt Trương Hựu ngưng trọng: "Hiện tại chúng ta bị vây ở kinh thành nên tin tức biết được có hạn, điều này quá bất lợi với chúng ta."
Mí mắt Quốc công gia giật giật: "Hựu nhi, con có ý gì?"
Trương Hựu hất vạt áo, quỳ xuống trước mặt hai người: "Tổ phụ, phụ thân, Hựu nhi muốn đi Liên Châu một chuyến."
"Làm càn." Quốc công gia lạnh mặt quát lớn.
"Thế cục hiện tại xoay chuyển, một khi rời khỏi kinh thành ngươi cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu ngươi có xảy ra điều gì không hay, chẳng phải là muốn Trương gia ta tuyệt hậu sao."
Vốn Quốc công gia còn có hai người đệ đệ, đều tự mình thành gia, nhưng sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân vô cớ mà mấy tiểu bối trong nhà đều không thuận lợi.
Sau đó bọn họ cố ý tăng số người bảo vệ mấy đứa nhỏ còn lại trong Trương gia, kết quả vẫn chỉ giữ lại được Hựu nhi và tiểu Nhiễm của Nhị phòng.
Mấy đứa nhỏ khác tốt xấu còn để lại thi thể, để cho bọn họ hết hy vọng. Nhưng đích cô nương Đại phòng bọn họ thì sống không thấy người chết không thấy xác, khiến người có hy vọng rồi lại hết lần này đến lần khác thất vọng, thật sự dày vò lòng người.
Sao Trương Hựu có thể không rõ sầu lo của phụ thân và tổ phụ, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của hắn: "Nhưng phụ thân, nếu chúng ta không tìm cách phá giải, chẳng phải là đợi bị vây đến chết sao."
Ngồi chờ chết không phải phong cách làm việc của Trương gia bọn họ.
Quốc công gia rơi vào im lặng.
Thư phòng chìm vào không khí yên tĩnh, thật lâu sau mới vang lên một tiếng thở dài: "Việc này trước phải gạt mẫu thân ngươi."
"Đúng vậy."
Ngày hôm sau, chân trời mới vừa nổi lên một tia ánh sáng, một đoàn người ngựa đã rời khỏi kinh thành.
...
Mấy ngày liền đều có mưa phùn nhè nhẹ, khiến cho núi rừng rực rỡ hẳn lên, mây trắng uốn lượn dính sát vào không trung, mấy con chim bay xẹt qua, từ trên không trung đánh rơi một cọng lông vũ xuống, nhẹ nhàng dựng trên lá cây xanh biếc, gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc rung động.
Cọng lông chim mềm nhẹ kia bị gió mang theo, mắt thấy lại sắp rơi xuống thì không ngờ xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng, bàn tay trắng nõn gập lại, vững vàng kẹp được chiếc lông chim giữa hai đầu ngón tay, sau đó tựa như một cánh chim, thong thả ung dung hạ xuống mặt đất.
"Hệ thống ca, thế nào?"
Hệ thống: "Không tệ, gần đây võ nghệ của ký chủ tăng nhanh đó."
Thiếu nữ một thân trang phục tập luyện đắc ý hừ một tiếng. Trương Túc nhìn lông chim trên đầu ngón tay, tâm niệm khẽ động, thử truyền nội lực vào, sau đó phi ra ngoài, lông chim mềm nhẹ như đột nhiên có sức nặng, cắm thẳng lên thân cây.
Trương Túc tiến lên xem xét, lông chim vừa rút đã bật ra.
Trương Túc:...
Trên thân cây chỉ có một lỗ nhỏ hơi nông, qua không bao lâu sẽ lại mọc lại như cũ.
Hệ thống an ủi nói: "Ký chủ đã rất tuyệt."
Trương Túc buồn bực vô cùng: "Ngươi chỉ dỗ ta thôi."
Nàng giơ tay lên, lông chim trên đầu ngón tay theo gió bay đi.
Nàng chạy lấy đà vài mét trên mặt đất, dang tay duỗi thân, cả người bắt đầu nâng lên không trung.
Nàng thử thăm dò truyền nội lực xuống dưới chân, mũi chân điểm nhẹ trên cành lá, đề cao độ cao và tốc độ bay.
Trong rừng truyền đến một trận tiếng động.
"Đại công tử, dường như phía trước có động tĩnh, để thuộc hạ đi trước xem xét."
Vốn dĩ Trương Hựu định đồng ý nhưng trong lòng lại nảy sinh một trận xúc động, hắn gọi thuộc hạ lại: "Khoan đã, ta cũng đi cùng."
"Đại công tử, không được."
Trương Hựu trầm mặt: "Nghe ta."
"Cái này..."
Không có cách nào, một đám tùy tùng đanh phải đi theo Trương Hựu đi vào khu rừng phía trước.
Tốc độ bay của Trương Túc càng lúc càng nhanh, nàng thậm chí còn tỷ thí với đám chim bay trên trời, đương nhiên là so không được, còn nhận lấy một ánh mắt khinh bỉ.
Trương Túc:...
Đáng giận nhất chính là hệ thống cũng cười nàng.
Trong lúc tức giận Trương Túc đã bay ra khỏi phạm vi huấn luyện ngày thường, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh thay đổi, đến khi nàng đậu xuống ngọn cây vừa vặn mắt to trừng mắt nhỏ với một đáp người dưới tàng cây cách đó không xa.
Trương Túc: Xong đời...
Nàng vừa định đi thì không ngờ đối phương còn kích động hơn so với nàng, lớn tiếng gọi: " Túc Túc, Túc Túc, là muội sao?"
Người này là ai?
Sao hắn biết nàng gọi là Túc Túc?
Không phải mọi người đều gọi nàng là Chưởng môn sao, chẳng lẽ ai vạch trần quá khứ của nàng? Không thể nào.
Trong thời gian ngắn ngủi lúc Trương Túc ngây người, Trương Hựu đã gộp ba bước thành hai đi đến dưới tàng cây, cả người hắn đều rơi vào trạng thái mừng như điên. Người trước mắt này, cho dù dáng người có cao lên một chút, ăn mặc một thân nam trang, nhưng sao hắn có thể không nhận ra?
Đó chính là muội muội ruột của hắn, Đại cô nương của phủ Quốc công bọn họ, Đại tôn nữ, đích nữ của Trương gia.
Hắn đã từng ôm tiểu cô nương này đi chơi đùa khắp nơi, cũng từng nghĩ mọi cách dỗ nàng khi nàng khóc thút thít, càng trong lúc nàng mất tích phái người tìm nàng mọi chỗ.
"Túc Túc, Túc Túc..." Thiếu nữ trên ngọn cây lại tựa như mờ mịt, Trái tim Trương Hựu chìm hẳn xuống, hắn không nghĩ ngợi nói: "Túc Túc, ta là ca ca đây, ca ca ruột của muội, Trương Hựu."
Chính vào lúc những lời này thốt ra, kí ức thuộc về nguyên chủ chợt bùng lên, đầu Trương Túc phát đau, cố kìm nén nói: "Hệ thống ca, yểm hộ ta rời đi."
Hệ thống: "Được, ký chủ."
Giữa ban ngày ban mặt có một trận cuồng phong quét qua, nhóm người Trương Hựu giơ tay cản gió, chờ gió qua đi, trên ngọn cây nào còn thiếu nữ, chỉ còn lại cành lá xanh ngắt.
Nhóm tùy tùng hai mặt nhìn nhau: "Đại công tử, hiện tại làm sao đây?"
Trương Hựu cắn chặt răng mới đè cảm xúc hỗn loạn xuống được: "Tìm cho ta, Túc Túc xuất hiện ở gần đây, nàng nhất định ở trong thành Liên Châu."
Nhóm tùy tùng đồng ý nhưng sau đó lại bày ra vẻ muốn nói lại thôi.
Trương Hựu nhíu mày: "Có gì nói đi, đừng dài dòng."
Tùy tùng: "Đại công tử, có cần báo chuyện này về phủ Quốc công hay không."
Trương Hựu: "Tạm thời không cần, đợi ta tìm được người lại nói."
Bọn họ đã chịu đủ khổ khi phải chờ đợi rồi.
Bên kia, Trương Túc trở lại hành cung, cả người đều giống như vừa mới được vớt từ trong nước ra, tóc nàng mướt mồ hôi, dán trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, tăng thêm ba phần nhu nhược.
Hệ thống: "Ký chủ, ngươi có ổn không?"
Trương Túc ngồi ở mép giường, hữu khí vô lực nói: "Vẫn ổn."
Trong trí nhớ của nguyên chủ chính là thời gian vui vẻ khi được ở bên người nhà.
Phủ Quốc công nhiều người phồn hoa, một đám huynh đệ tỷ muội náo nhiệt vô cùng, nhưng nguyên chủ thân nhất vẫn là ca ca của nàng.
Bởi vì thiếu niên không lớn hơn nàng bao nhiêu kia có gì ăn ngon chơi vui đều nghĩ đến nàng trước tiên.
Nữ nhi ra ngoài không dễ dàng, nhưng đối phương lại luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để dẫn nàng ra ngoài chơi.
Che chở, trân trọng như vậy.
Giống như ca ca nàng vậy.
Tình huống của nàng lúc ấy, có lẽ đã sớm bụi về bụi, đất về đất.
Từ đó về sau Trương gia bọn họ không còn có một nữ nhi tên là Trương Túc nữa.
Những hiện thực bị cố tình đè xuống đáy lòng đó, hiện tại lại bị đào lên, khiến cho Trương Túc cay cay mũi, nước mắt lập tức chảy xuống.
Ban đầu vẫn là khóc thút thít sau đó thì có chút không nhịn được.
"Ký chủ..."
Hai mắt Trương Túc đẫm lệ mông lung, khóc ròng: "Hệ thống ca, ta thật nhớ ba mẹ, thật nhớ anh trai ta."
Nàng và nguyên chủ đều đáng thương, nguyên chủ và người nhà là tử biệt, còn nàng với người thân là sinh ly.
Bọn họ cách khoảng cách một cái thời không.
Trương Túc giơ tay lau đi nước mắt, thút tha thút thít nói: "Hệ thống ca, điểm công đức của ta được bao nhiêu rồi, có thể về nhà một lần không? Ta chỉ trở về nhìn thôi, không ở lại lâu đâu, xem xong sẽ quay lại ngay."
Hệ thống im lặng.
Trái tim Trương Túc cũng trầm xuống theo.
"...Hệ thống ca..." Giọng nàng khàn khàn, còn dư lại chút đau thương.
Hệ thống: "Ký chủ có thể báo mộng."
Trương Túc không cam lòng: "Mộng là giả, bọn họ sẽ không chân thật."
Hệ thống: "Ký chủ có thể mua sản phẩm trong hệ thống thả qua bên đó."
Biểu tình Trương Túc cứng lại, sau đó tỏa ra kinh hỉ mãnh liệt: "Thật sự!"
Hệ thống: "Ừ, chẳng qua là giá sẽ cao hơn rất nhiều."
"Không sao, không sao." Trương Túc cũng không còn chán nản nữa, nàng sửa lại đầu tóc của bản thân một chút, kết quả sờ được một đầu mồ hôi.
"Ta đi rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một lát, ta muốn tinh thần tốt chút."
Nàng nói là làm, lấy xong quần áo tắm lập tức đi phòng tắm.
Sau đó nàng còn dặn dò xuống, đêm nay không cho phép ai tiến vào.
Hơn sáu giờ tối, Trương Túc đã ăn cơm chiều xong, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
"Hệ thống ca, ta có hơi khẩn trương."
Hệ thống: "Ký chủ không cần khẩn trương, dù sao ngươi đã thanh toán điểm công đức."
Nhớ đến một "khoản khủng" đã tiêu mất, quả nhiên Trương Túc không còn khẩn trương nữa.
Trong lúc tỉnh táo nàng còn nghe được một tiếng cười máy móc, nhưng lúc lắng nghe lại thì không còn gì nữa.
Trương Túc: Hừmmmmmmm...
Hệ thống: ""Ngủ đi.”
Trương Túc: "Ngao."
Nàng nhắm mắt lại, để mặt bản thân chìm vào ngủ say.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, có một luồng lực lượng ôn hòa bao vây lấy "nàng".
"Nàng" nhìn thân thể còn đang ngủ say, còn "nàng" thì lại từ từ rời đi.
Cả người nàng bay bay, vẫn luôn bay về phía bầu trời, ban đầu còn có thể nhìn thấy ánh trăng, ánh sao nhưng sau đó là bóng tối vô biên vô tận và yên tĩnh không một tiếng động.
Trong lòng Trương Túc sợ hãi, nàng thấp giọng gọi: "Hệ thống."
Không ai để ý để nàng.
....
Ban đêm ở thành phố Lam An náo nhiệt vô cùng, bóng đèn nê ông đủ loại màu sắc chiếu sáng các tòa nhà cao ốc, trên đường phố ngựa xe như nước, nam nữ trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy đi lại như mắc cửi trên đường, trên khuôn mặt tuấn nam mỹ nữ đều tràn ngập tươi cười.
Mà trong đó lại xuất hiện một người ngoại lệ.
Đó là một thanh niên có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khuôn mày cứng rắn sâu rộng, con mắt hẹp dài, là điển hình của kiểu mắt phượng, nhưng đồng tử lại có màu nâu nhạt của người châu Á, tự nhiên mang theo một chút độ ấm, trung hòa sắc bén của khuôn mặt.
Có thể tưởng tượng đến khi cặp mắt kia hơi cong lên sẽ là dung mạo xuân phong phơi phới, đông tuyết sơ tan cỡ nào.
Nhưng giờ phút này, trong đôi con ngươi màu nâu nhạt kia lại tựa như bị bao phủ bởi một tầng mây mù, không thể hòa tan được băng lạnh, quai hàm hình cung duyên dáng căng chặt, giống như một cánh cung bị kéo đến cực hạn.
Cô gái ở ven đường bị hấp dẫn bởi ngoại hình của thanh niên, xấu hổ tiến lại gần: "Cái đó, anh trai, anh biết cao ốc Tài Chính Quốc Tế đi thế nào không?"
"Đi về phía trước hai trăm mét, quẹo vào là đến." Giọng nói dày dặn hiếm có trong những người cùng lứa tuổi, mang theo từ tính, cực kỳ gợi cảm.
Sắc mặt của cô gái hỏi đường càng đỏ, xoắn ngón tay lắp bắp: "Cảm ơn anh, tôi thêm wechat của anh nhé, lần sau mời anh uống gì đó."
"Không cần." Độ ấm của thanh niên đột nhiên giảm xuống.
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt không có độ ấm kia, suýt nữa đã bị lạnh nhạt trong mắt thanh niên đâm cho bị thương.
"Tôi còn có việc, đi trước." Thanh niên lướt qua cô gái, không chút do dự mà đi xa.