Trans: Bạch Lan Tửu
Bởi vì buổi tối vị thủ lĩnh Xích Hạ kia muốn chiêu đãi bọn họ, cho nên mấy người Nỗ Đạt cố ý tắm rửa, thay một bộ đồ khác.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, mấy người rơi vào im lặng quỷ dị.
Cũng vì đây là Liên Châu, nếu không thì ở bộ lạc mà bọn họ dám tắm rửa như vậy, Hô Đồ Đại hãn sẽ cho bọn họ biết được cái gì gọi là thảo nguyên hiểm ác.
"Ôi." Nỗ Đạt thở dài một hơi, trong lòng những người khác cũng có phiền muộn.
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo mới khó đấy.
Địa điểm tổ chức tiệc tối ở tiền viện, không chỉ có bọn họ mà còn có những người khác.
Nam, nữ, già, trẻ, thật đúng là cực kỳ náo nhiệt.
Nỗ Đạt cảm thấy bọn họ giống như một đám nhà quê chưa hiểu sự đời, không cách nào dung nhập vào trong nhóm người này.
Đột nhiên một nam tử không ít cũng không nhiều tuổi tiến đến trước mặt bọn họ.
Cặp mắt sáng ngời và tinh thần phấn chấn kia khiến người người ta trước tiên sẽ nhớ đến mặt trời mới mọc lúc bình minh, sáng lóa.
"Các ngươi là ai?" Hắn hỏi, giọng nói vừa sang sảng lại thanh thanh, thật sự dễ nghe.
Khố Nhĩ Cáp bất ngờ kích động đứng lên, cười nói: "Ta tên Khố Nhĩ Cáp, ta đến từ bộ lạc Hiến Chân."
Thôi Tiệp chớp chớp mắt, trong đầu đang tìm xem bộ lạc Hiến Chân là từ đâu đến.
Thôi Phất đi cùng hắn, vừa thấy biểu tình của đệ đệ nhà mình thì đã tự hiểu tiểu tử này đã quên.
Hắn hữu hảo nói: "Chúng ta là thuộc hạ của Tần đại nhân, ta tên là Thôi Phất, hắn là đệ đệ của ta."
Thôi Tiệp gật đầu như gà con mổ thóc.
Thôi Phất nói tiếp: "Ta nghe người ta nói, tiệc tối nay là do Tần đại nhân cố ý tổ chức vì các vị, chúng ta chỉ là làm nền thôi."
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, mi mắt cong cong, rất ôn hòa, cuối cùng còn thêm một nụ cười vui đùa khiến người ta vô cùng có cảm tình.
Thôi Tiệp kinh ngạc liếc ca ca của hắn một cái, chẳng phải do điện hạ nói hôm nay Chưởng môn cũng đến cho nên bọn họ mới như ong vỡ tổ mà vọt đến à.
Nguyên Chân vốn ở vùng ven biển kia cũng chạy về.
Còn có con nhóc Trương Điềm Điềm ở gần nên sớm bá chiếm vị trí tốt nhất, hắn lại không tiện tranh giành với nữ tử, nhưng mà hắn vẫn ấm ức.
Thôi Phất chú ý đến ánh mắt đệ đệ nhà mình, nhân có bóng tối che giấu, hắn hung hăng nhéo eo tên nhóc nhà mình một cái.
Thôi Tiệp: !!!
Ca ca tha ta một mạng chó này đi!
Thôi Tiệp dùng ánh mắt liều mạng truyền đi tin tức này, Thôi Phất mặt không đổi sắc thu tay lại, Thôi Tiệp lập tức vèo một cái nhảy qua một bên.
Hắn chạy đến bên cạnh Khố Nhĩ Cáp, thầm thì nói: "Nhìn qua tuổi ngươi không lớn nha."
Khố Nhĩ Cáp cười hì hì: "Năm nay ta mười sáu."
Thôi Tiệp vui vẻ: "Chúng ta không cách biệt nhiều lắm."
Thôi Tiệp nhìn thoáng qua Khố Nhĩ Cáp, có chút ghen ghét nho nhỏ: "Ngươi lại cao hơn ta nửa cái đầu."
Khố Nhĩ Cáp: "Ta ăn thịt nhiều hơn ngươi, ăn thịt sẽ cao."
Những người khác:...
Nỗ Đạt quyết định làm lơ bọn họ, hắn nhìn Thôi phất nói: "Tần đại nhân coi trọng chúng ta vậy à."
Trong lòng hắn nghĩ gì thì nói ra như thế.
Thôi Phất cười mà không nói.
Lần này không chỉ có Nỗ Đạt mà những hán tử khác trong bộ lạc cũng cười híp cả mắt.
Thôi Phất: "Ta dẫn các vị đến chỗ ngồi đi." Hắn duỗi tay nói: "Mời."
Nỗ Đạt không nhịn được ưỡn ngực, dẫn đầu đi ra ngoài.
Những hán tử khác cũng đi theo.
Lúc này chỉ còn dư lại mình Khố Nhĩ Cáp đang nói chuyện với Thôi Tiệp đến vui vẻ, mặc kệ những ca ca khác.
"Ngươi có một thanh bảo kiếm hả, còn là Chưởng môn cho nữa!" Hai mắt Khố Nhĩ Cáp đều trợn tròn, xoa xoa bàn tay to lấy lòng: "Tiệp ca, ngươi cho ta xem đi."
Thôi Tiệp sảng khoái đáp: "Chỉ bằng ngươi gọi ta một tiếng ca, đừng nói xem, cho ngươi chơi cũng được."
Khố nhĩ Cáp: "Tiệp ca, ngươi thật là uy vũ bất phàm, hải nạp bách xuyên, anh dũng vô song, nam nhi tốt."
Thôi Tiệp: Ha ha ha hô hô hô hô...
Hai tay Thôi Tiệp chống nạnh, cười như tiếng gà gáy.
Khố nhĩ Cáp cũng ngây ngô cười theo, đột nhiên có tiếng ục ục vang lên, Khố nhĩ Cáp không khỏi quẫn bách.
Thôi Tiệp cười nói; "Đói bụng à?"
Sắc mặt Khố nhĩ Cáp hồng hồng: "Ừm."
Thôi Tiệp giữ chặt hắn: "Đi với ca, lúc này tiệc còn chưa bắt đầu, chúng ta đi lót dạ trước đã."
Khố nhĩ Cáp dựa vào chút lương tâm cuối cùng, nhìn lướt qua ca ca nhà mình: "Vậy, vậy không hay lắm." Ăn mảnh gì đó, cứ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
"Ây da, có gì không hay chứ." Thôi Tiệp lôi kéo hắn đi: "Những ca ca đó của ngươi phải giao lưu với những người khác, ngươi qua đó có thể làm gì, có ngươi hay không đều giống nhau."
Khố nhĩ Cáp: "Vậy, vậy được rồi ヾ(≧∪≦*)ノ〃"
Hai người trốn ở sau núi giả, không biết Thôi Tiệp lấy từ đâu ra một con gà nướng, chia làm hai: "Đây."
Nước miếng Khố Nhĩ Cáp chảy ròng ròng, nhanh nhẹn nhận lấy gà nướng, cười ha ha nói: "Cảm ơn ca ca."
Ừm, ngay cả tiền tố cũng tiết kiệm.
Khố Nhĩ Cáp cắn một miếng đùi gà, nhai nhai nuốt nuốt, miễn bàn thơm cỡ nào.
Thôi Tiệp thấy hắn như vậy cũng cảm thấy hương vị gà nướng càng ngon hơn một chút.
"Ca, tiên nhân là người thế nào?"
Thôi Tiệp cắn một miếng hết nửa cái cánh gà, a một tiếng: "Tiên nhân là một tiên nhân vô cùng vô cùng tốt. Nàng không thích chúng ta gọi nàng là tiên nhân, nàng để chúng ta gọi nàng là Chưởng môn."
"À à." Khố nhĩ Cáp gật đầu, ghi nhớ.
"Còn có?"
"Còn có hả..."
...
Trong phòng bếp tên hạ nhân vẻ mặt đau khổ cầm một tờ giấy và một cái mâm không đi đến trước mặt quản sự.
"Ta đói bụng, ăn trước phần của mình, Thôi Tiệp."
Quản sự:...
Quản sự lau mặt, oán hận nói: "Bổ sung cho Thôi tiểu Tướng quân."
Có gì sau lại nói, dù sao Tần đại nhân cũng sẽ trị người.
Giờ Tuất hai khắc, Thôi Tiệp dẫn người trở lại phòng tiệc, quản sự phòng bếp sai người mang đồ ăn lên.
Lúc này Tần Khiếu mới hiện thân trước mặt mọi người.
"Thuộc hạ tham kiến đại nhân." Mọi người đồng thanh đứng dậy hành lễ.
Nỗ Đạt cũng dẫn theo người hành lễ: "Tham kiến đại nhân."
Tần Khiếu đứng trên chủ vị, ôn hòa nói: "Ngồi đi."
"Tạ đại nhân."
Bàn được sắp xếp trong tiệc tối nay không phải là loại ngồi quỳ, tuy rằng kiểu ngồi quỳ đó nhìn tương đối có phong cách của danh sĩ phóng khoáng.
Nhưng sau khi Trương Túc lén tự mình thử một lần thì bèn mắng mỏ trước mặt Tần Khiếu, nói ngồi quỳ kiểu này không có chút nhân đạo nào.
Nàng cũng chỉ là thuận miện nói, không ngờ Tần Khiếu lại nhớ kĩ, sau đó mỗi lần tụ tập thuộc hạ thì đều chuẩn bị loại bàn ghế có thể ngồi này.
Tuy rằng nhìn giống như có chút hạ thấp phẩm vị nhưng tự mình trải nghiệm mới biết chỗ tốt trong đó.
Ngồi ăn cơm uống rượu tuyệt đối thoải mái hơn ngồi quỳ nhiều.
Tần Khiếu cũng ngồi xuống chủ vị, hắn mở miệng hàn huyên hai câu, kéo không khí lên, những người khác cũng phụ họa theo.
Chẳng qua có một số người tâm trí không ở đây, liên tiếp nhìn về hướng hành cung.
Tần Khiếu cười lạnh trong lòng.
Hắn bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, hắn có thể uống rượu, nhưng cuối cùng vẫn là lướt qua thì ngừng.
Nhóm người Nỗ Đạt không nghĩ nhiều như vậy, có người thử nếm một ngụm thăm dò, đôi mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ cũng đã lâu chưa uống rượu, nhưng vẫn là phẩm chất của rượu này ngon.
"Đây là loại rượu gì?"
Nỗ Đạt uống một ngụm rượu trong chén, dư vị vô cùng.
Bên cạnh có người giới thiệu: "Đây là rượu cao lương, gọi một vò ở tửu lâu bên ngoài cũng không ít tiền đâu. Vẫn là Tần đại nhân hào phóng, có thể lấy ra đãi khách."
"À à." Bọn họ đã hiểu, đây là thứ tốt hiếm có.
Vì thế nhóm người Nỗ Đạt ăn uống càng nghiêm túc, đối đãi qua loa lấy lệ với rượu ngon mỹ thực thế này sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Cho nên bọn họ cũng không để ý đến có mấy người bắt đầu rục rịch.
Đến giờ Tuất bốn khắc, gió lạnh thổi tan mây đen lộ ra mặt trăng màu trắng bạc, ánh trăng đại thịnh.
Không trung đột nhiên vang lên một loạt tiếng đàn réo rắt, Khố nhĩ Cáp đang gặm chân vịt, nghe tiếng thì suýt nữa bật dậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngó khắp xung quanh, giây tiếp theo, hắn cứng đờ tại chỗ, miệng há hốc.
Tiếng động xung quanh cũng biến mất, tựa như tất cả đều yên lặng.
Dưới ánh trăng màu bạc thế nhưng nở ra một đóa hoa sen, sau đó lại dần tản ra. Trong lúc nhất thời không biết là đóa hoa trắng tinh hay ánh trăng sáng ngời, cái nào trắng hơn.
Mà giữa đóa sen đang tan rã có một bóng người lúc ẩn lúc hiện.
Vạt áo màu trắng bay bay, mây mù lượn lờ, không thấy rõ khuôn mặt của thân ảnh kia, nhưng dựa vào những thứ này cũng đủ biết không tầm thường.
Khố Nhĩ Cáp đột nhiên nhớ đến chuyện thần thoại sau khi đến Liên Châu.
Trên cung trăng có tiên tử, tên gọi Thường Nga, màu da trắng như tuyết, dung nhan tựa trăng, người phàm không tài nào nhìn thấy được.
Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh kia càng lúc càng đến gần...
Một trận gió lạnh lướt qua cuốn theo hương thơm nhàn nhạt khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Khố Nhĩ Cáp không nhịn được nhắm hai mắt lại, đến khi hắn mở mắt ra đã nhìn thấy trong viện có một thiếu nữ dung mạo tuyệt thế.
Lúc trước hắn nhìn thấy một loạt kỳ cảnh kia đều mạnh mẽ chống đỡ để không ném chân vịt trong tay đi, giây phút này lại quân lính tan rã.
Trời xanh trên cao, tim hắn đập thật nhanh.
"Thuộc hạ bái kiến Chưởng môn."
Chưởng môn, Chưởng môn gì cơ??
Mãi đến khi Khố Nhĩ Cáp bị người lôi kéo, lảo đảo quỳ xuống, trong miệng vô thức hô lớn "Chưởng môn".
Lý trí rời nhà trốn đi của hắn mới trở về.
Chưởng môn này, chính là, chính là tiên nhân phù hộ bá tính Xích Hạ!!!
Vì sao không có ai nói với hắn tiên nhân là một vị thiếu nữ mỹ lệ.
Hắn vừa mới, vừa mới động tâm rồi ╥﹏╥
"Chưởng môn." Tần Khiếu bước vài bước đến gần, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách nàng ba bước, ánh mắt nóng bỏng mà chân thành tha thiết.
Vẻ mặt Trương Túc hờ hững, đáp lời: "Ừ."
Ngay cả như vậy thì đối với những người khác đến cả cái ánh mắt nàng cũng lười cho.
Nàng vung tay lên, tay áo to rộng vẽ trong không trung một đường cong xinh đẹp, rồi sau đó chắp ra sau lưng, một chuỗi hành động tác như nước chảy môi trôi, gọn gàng lưu loát, vừa đẹp lại vừa nhanh.
Mà trên bàn bên cạnh mỗi người đều xuất hiện hai bình bạch ngọc.
Còn bốn phía vốn trống rỗng lại xuất hiện mấy cái đèn hoa lệ, ánh đèn lộng lẫy sáng ngời như ban ngày.
"Đã lâu chưa hội ngộ, tối nay trăng sáng hiếm có, mọi người tận hứng."
Dứt lời thân ảnh của nàng đã ẩn trong mây mù, từ từ biến mất.
Sau khi nàng rời đi, trong không trung lại không ngừng truyền đến tiếng đàn thư thái.
Nguyên Chân rũ mi mắt, trong mắt là cảm xúc kích động và tiếc nuối nồng đậm, thời gian Chưởng môn xuất hiện quá ngắn.
Hắn cũng chỉ là mạnh mẽ chống đỡ áp lực, vội vàng liếc mắt nhìn qua một cái.
Tần Khiếu thu tầm mắt lại, cười nói; "Chưởng môn nói, đêm nay mọi người nhất định phải chơi vui vẻ."
Mọi người chậm rãi hoàn hồn lại, rốt cuộc không phải là lần đầu thấy, tuy rằng vẫn chấn động lòng người như vậy.
Nhóm người Nỗ Đạt thì lại không khôi phục nhanh được như vậy, mấy người cứ đứng ngơ ngác, hai mắt tan rã, dường như linh hồn đã rời xác.
Cho dù bọn họ tin có sự tồn tại của tiên nhân, cũng đã thấy thần tích, làm tốt các loại chuẩn bị tâm lý nhưng khi bọn họ chân chính nhìn thấy tiên nhân, cái loại kinh hãi này vẫn là khó có thể dùng lời hình dung hết được.
Có những thứ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ dùng hết cả đời cũng không tưởng tượng ra được.
Sau khi Trương Túc trở về thì ăn một chiếc bánh kem để tự an ủi.
Tuy rằng mỗi lần lên sân khấu đều đủ phong cách, đủ áp đảo nhưng mà bay ở không trung cao như vậy vẫn có chút hơi sợ.
Việc này hoàn toàn không giống với việc nàng dùng nội lực để bay đi bay lại. Nàng là bị ngoại lực treo trên không trung, tựa như ngồi máy bay mà không có vỏ máy bay vậy, ba trăm sáu mươi độ không góc chết cảm thụ thiên nhiên, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.
Chẳng qua kết quả cực tốt, thuộc hạ liên quan càng có lực gắn kết, còn có đám Nỗ Đạt một phen nước mắt một phen nước mũi khóc cầu xin muốn gia nhập Xích Hạ.