Rất tiếc là vụ nổ Big Bang đó không có xảy ra nên bây giờ mới có chuyện như thế này:
“Chỗ này đáp án x = -2 mới đúng.”
….. 5 phút sau…
“Hình này vẽ sai rồi, phải bắt đầu từ góc vuông. Vẽ lại!”
…. 10 phút sau…
“Từ này viết thiếu một nét, chép phạt 20 lần.”
…. 20 phút sau…
“Được rồi! Hôm nay học tới đây thôi!” – Ivan vừa kết thúc câu nói đã nghe An An hét toáng lên một tiếng rồi lăn ra nằm bẹp dưới đất, miệng không ngừng lảm nhảm.
“Oa, cái đầu đáng thương của tôi sắp nổ tung rồi, chất xám quý báu của tôi. Ivan là đại ác quỷ đội lốt người mà!” – Câu này là An An tự lẩm bẩm một mình nên âm lượng rất nhỏ. Nhưng tiếc thay lỗ tai của ai đó rất thính, nghe rõ không sót một chữ nào ngay lập tức quay sang tặng An An một nụ cười rất tươi nhưng đồng thời cũng rất lạnh.
“Cô vừa nói cái gì?”
“Hơ, không có gì hết! A, nhìn kìa, tới giờ ăn tối rồi, chúng ta mau xuống ăn đi! Hôm nay có món anh thích đó!” – An An vội vàng bật dậy, nhanh chóng tìm đề tài để đánh lạc hướng. Kể từ buổi tối ‘định mệnh’ của 1 tuần trước cô đã thề với lòng mình rằng nếu muốn sống, thì đừng bao giờ chọc giận Ivan. Cậu ta mà giận lên thì người ăn khổ nhiều nhất cũng chỉ có mình cô thôi.
--- -----Tôi là dải phân cách hồi tưởng---- ----
Buổi chiều ‘định mệnh’ của 1 tuần trước.
“Hả? An An phải về sao? Sao không ở lại ăn cơm tối với gia đình bác xong rồi hãy về. Hôm nay bác đặc biệt xuống bếp nấu xôi đậu đỏ cho con đó.” – Mẹ của Ivan nhiệt tình ra sức lôi kéo An An ở lại dùng cơm, chỉ còn thiếu một khóc hai nháo ba thắt cổ là chưa làm thôi.
An An đổ mồ hôi hột, nếu cô nhớ không nhầm thì cái xôi đậu đỏ chỉ dùng trong dịp lễ, sinh nhật và… đám cưới thôi. Bác ấy nói cái này là đặc biệt nấu cho cô, không lẽ bác gái thừa nhận cô là bạn gái của Ivan rồi sao? Tuy chưa gặp được bác trai (và cô cũng chưa chuẩn bị đủ tinh thần để gặp bác ấy đâu!) nhưng có lẽ buổi ra mắt người lớn ngoài ý muốn này cũng tính là… thành công đi. An An tốn thêm 15 phút nữa mới dứt ra khỏi được mẹ của Ivan hoàn toàn, cầm hộp gỗ đựng xôi đậu ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra chỗ xe đưa đón đang đậu chờ cô trước cổng.
An An vừa đặt mông ngồi vào trong xe đã nghe Ivan cằn nhằn: “Chỉ nói lời tạm biệt thôi mà cũng lâu đến như vậy sao? Làm lãng phí biết bao thời gian quý báu của tôi rồi.”
“Tôi đâu có kêu cậu chờ đâu, tự cậu đi theo chứ bộ.” – An An vừa chu mỏ đáp trả thì ngay lập tức miệng của cô bị Ivan bóp chặt.
“Cái miệng nhỏ này vừa mới nói gì vậy?”
“…Ong… ó, hông ó… ói ì ết á…! Á a aaa, au … au úa…” --> Phiên dịch: Không có, không có… nói gì hết á! Á a aaa, đau… đau quá!
Bị Ivan bóp miệng đau An An không tài nào nói rõ ràng được, ậm ờ chữ có chữ không. An An liên tục vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi móng vuốt của Ivan nhưng vô ích. Phải một hồi lâu sau, Ivan cảm thấy chơi chán rồi mới chịu buông miệng An An ra, lúc này miệng của cô đã hồng một mảnh lớn còn có vẻ hơi sưng. An An đặt hộp xôi xuống ở giữa cô vào Ivan, tạo một khoảng cách tạm cho là an toàn, xong xuôi mới lấy tay xoa miệng kiểm tra mức độ thiệt hại. An An không ngừng oán hận thầm Ivan.
Bầu không khí trong xe lại trầm xuống, ngoài tiếng động cơ xe đang hoạt động ra thì không còn tiếng động gì khác, hoàn toàn im lặng. Từ đây về nhà cô cũng còn gần 20 phút nữa, cứ im lặng hoài thế này chắc chết mất, phải kiếm cái gì đó làm, phải tỏ vẻ bận rộn. An An đang bận suy nghĩ nên làm gì để quên thời gian thì bụng của cô đã rất hợp tác, tạo việc làm cho chủ nhân của nó bằng cách kêu ọt ọt ọt.
An An ngay lập tức vòng tay ôm chặt bụng không cho nó kêu thêm nữa, đây đã là lần thứ hai bụng cô biểu tình trước mặt Ivan đó. Thật là xấu hổ quá đi thôi! An An lén nhìn qua bên phía Ivan, cầu cho khi nãy cậu ta không nghe thấy nhưng ông trời luôn thích chống đối cô. Ivan đang nghiêng mặt nhìn ra ngoài đường, tuy cậu ta đã để tay chống cầm che gần hết miệng. Nhưng An An vẫn thấy rõ mép miệng của cậu ta đang nhếch lên rất cao. Cậu ta nghe được, còn nghe rất rõ và giờ thì đang cười nhạo cô.
Vẻ mặt của An An lúc này thật ( 'Д` ). Bụng à, sao con cứ canh những lúc quan trọng mà biểu tình hoài vậy?
Cạch! – Hộp xôi đậu đỏ bác gái tặng An An khi nãy đã được mở nắp và đưa tới trước mặt cô kèm theo một đôi đũa. An An nhìn hộp xôi nóng hổi, thơm ngon trước mặt rồi nhìn sang người đang cầm hộp xôi đó. Bốn mắt giao nhau, thật lâu, đến khi Ivan lên tiếng nhắc nhở, An An mới hoàn hồn nhận lấy hộp xôi rồi cúi đầu ăn. Nhưng An An ăn đến đũa thứ năm thì dừng lại, cô tự nhủ nếu hôm nay không làm rõ thì tối nay chắc chắn cô sẽ không tài nào ngủ được. Vì vậy An An mắt vẫn dán vào hộp xôi đậu đỏ trên đùi mình, lên tiếng hỏi.
“Tại sao lại từ chối xem mắt?”
… Im lặng hồi lâu vẫn không thấy Ivan trả lời, An An có chút xấu hổ, hắng giọng hỏi thêm câu khác.
“Tại… tại sao hôm đó.. lại hôn tôi?” – An An cảm thấy lúc này mặt của cô thật sự rất, rất nóng luôn.
“Hôn cũng cần phải có lý do sao?” - Ặc, sao câu này lại trả lời nhanh vậy?
“Đương… đương nhiên rồi! Vì chỉ có người… yêu nhau mới… hôn nhau thôi!” – Cô đã rất nhấn mạnh ở từ ‘yêu nhau’ đó, mau nhận ra dùm cái đi.
“Chúng ta không phải là người yêu sao?”
“Đó chỉ là trên hợp đồng thôi! Ý tôi là phải là người – yêu – thật – sự mới hôn nhau chứ?” – Ám chỉ đến vậy mà tên mặt đơ này vẫn không ‘ngộ’ ra sao?
“Cô không thích nụ hôn đó?” – Hử, là cô do nhạy cảm quá hay sao mà tự nhiên cảm thấy giọng điệu của cậu ta giống như đang giận vậy?
“Aii, thích hay không không quan trọng, ý của tôi là chúng ta vốn là người yêu giả mà. Mấy hành động thân mật như hôn môi vốn không nên xảy ra a! Tôi là người rất truyền thống, tôi chỉ muốn hôn môi với bạn trai thật của mình thôi vì v… ” – An An chưa kịp nói hết lời thì mặt của cô đã bị người khác nắm lấy và xoay qua một bên, chưa kịp nhìn rõ thì trước mặt đã tối sầm. Môi của cô bị một thứ gì đó mềm mại, có chút lành lạnh bao lấy… Ivan đang hôn cô. An An trừng mắt nhìn khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết của Ivan chần dần trước mặt mình, gần đến nỗi có thể cảm thấy lông mi của cậu ta chạm lên mặt cô. An An còn đang thất thần thì bỗng cảm thấy nhói đau trên miệng, còn nếm thấy một chút vị của máu nữa. Cậu ta dám cắn cô?!
An An nhìn Ivan rời môi đi nhưng vẫn giữ khoảng cách rất gần, đôi mắt màu Hazel đó luôn nhìn thẳng vào cô không rời. Trong vô thức An An đưa lưỡi liếm liếm chỗ môi bị Ivan cắn, thì giật mình khi thấy mắt của cậu ta biến thành màu xanh lá sáng rực lạ thường. Sau đó cô nghe Ivan nói.
“Há miệng ra một chút, đúng vậy, giờ hơi đưa lưỡi ra phía trước, ngoan lắm! Mau nhắm mắt lại đi!”
An An ngớ người làm theo mọi chỉ thị của Ivan một cách ‘ngoan ngoãn’, giọng nói trầm ấm đó giống như bùa chú dễ dàng sai khiến cô làm mọi thứ. Khi An An vừa nhắm mắt lại thì cảm thấy người của mình bị kéo về phía trước một chút, cô giật mình mở mắt ra thì nhìn thấy Ivan đang hôn mình… lần nữa. O_o
-----Hết chương 31-----
Chuyện ngắn bên lề # 1
Thật lâu về sau, An An đang ngồi hồi tưởng những ngày xa xưa thì nhớ đến nụ hôn thứ ba của mình. Lúc đó Ivan chỉ mới 13 tuổi thôi nhưng kĩ thuật hôn thật sự rất tốt, là thiên phú bẩm sinh hay là… có người dạy.
Nhớ tới màn cưỡng hôn ở hành lang toa lét của nhà hàng trong trung tâm thương mại, nơi mà An An lần đầu gặp Ivan. Nghĩ đến việc kĩ thuật hôn tuyệt vời của Ivan là do cô gái khác dạy, An An liền nổi máu ghen lên ngay lập tức lôi nghi phạm chính ra tra hỏi. Nhưng một con gà mờ như An An thì làm sao mà có khả năng đi tra hỏi thiên tài IQ 180 kia chứ.
Vì vậy cuộc tra khảo tuy vẫn diễn ra nhưng kết quả sau khi kết thúc tra hỏi lại là: An An mệt mỏi, khắp người đầy’vết tích’, uất ức nằm trong vòng tay của Ivan mà cắn chăn. Bởi vì sau khi nghe An An tra hỏi thì Ivan đã ngay lập tức chứng minh với cô rằng ‘kĩ thuật’ của anh chính là 100% tự sáng tạo chứ không phải do ai dạy hết.