Sau khi Phạm Gia Huân xác định quan hệ yêu đương với Trần Thanh Khang thì hệ thống cũng bắt đầu chuỗi ngày miệt mài ăn cẩu lương. Mà cái tên Trần Thanh Khang này thì, nói sao ta, y rất dính người. Chỉ cần có thể ở cùng Phạm Gia Huân thì tuyệt không tách ra. Đi đâu cũng thành đôi như sam.
Cũng vì cái khoản dính người của Trần Thanh Khang mà số lần Phạm Gia Huân bị cưỡng chế đến trường cũng tăng thêm được vài buổi trên tuần. Tuy rằng hai người học hai lớp khác nhau và Phạm Gia Huân có đến trường thì cũng một mạch đi đến thư viện chứ chẳng có mặt trong lớp.
Với thiết lập huyết áp thấp, Phạm Gia Huân vì vấn đề của thân thể này mà chẳng lấy gì làm vui vẻ mỗi sáng ra. Không những mệt còn đau đầu, tim đập nhanh, nói chung khó chịu; đó là chưa kể nếu tối hôm trước Trần Thanh Khang quá mức mãnh liệt thì gương mặt còn thiếu sức sống hơn nữa. Cũng vì vậy những lần hắn cùng Trần Thanh Khang đến trường toàn là buổi chiều. Không những chỉ đến trường mà việc hẹn hò của hai người cũng chỉ toàn buổi chiều, không lệch thời gian khác được.
Nắm tay đi dạo ở công viên, vốn đang là bầu không khí hường phấn, trái tim bay bay bay tỏa ra cái vị ngọt nị của tình yêu lứa. Lúc này giữa đám đông xuất hiện hình bóng quen thuộc. Phạm Gia Huân liền muốn đi qua.
Hệ thống nhanh chóng dùng quyền hạn của mình, trực tiếp cho Phạm Gia Huân ngất đi, sau đó trực tiếp xóa đoạn hình ảnh nhìn thấy chị hắn. Người thân gặp nhau trong thế giới nhiệm vụ, mấy cái cảm ứng thân thiết khiến năng lực suy nghĩ giảm về số âm đúng là đáng sợ mà.
Hệ thống vừa cho Phạm Gia Huân ngất đi, cũng không lo hắn sẽ làm sao cả. Dù sao cũng đang đi bên cạnh Trần Thanh Khang, không bốc hơi được.
Mà cũng vì đánh ngất Phạm Gia Huân nên Phạm Gia Hân bên kia quay lại nhìn thì không thấy ai nữa, tự cho rằng bản thân gặp ảo giác, cô cũng không có ý định bước qua đây.
Phạm Gia Huân tỉnh lại thì bản thân đã nằm trong bệnh viện, hắn chỉ nhớ bản thân đang đi dạo công viên, sau đó thì quên rồi. Trần Thanh Khang bước vào, hắn thấy khóe mắt y đỏ lên, giống như mới khóc xong.
Quay qua hệ thống, hắn mới biết bản thân mình ngất vì tụt huyết áp, Trần Thanh Khang đưa hắn đến đây. Mà bệnh viện này lại là của cha mẹ nguyên chủ, đại thể cha mẹ của Trạch Gia Phong vừa mới gặp riêng Trần Thanh Khang để nói chuyện, ý là không muốn chấp nhận hai người đến với nhau, bảo y nhanh chóng cùng hắn chia tay.
Phạm Gia Huân vờ như cái gì cũng không biết, hỏi y nơi này là đâu, nói lần sau không muốn đến bệnh viện này nữa.
Phạm Gia Huân có ký ức của Trạch Gia Phong, nguyên chủ vốn có một gia đình thuận hòa, nguyên thân vào năm mười tám tuổi công khai với gia đình rằng bản thân đồng tính. Sau đó cha mẹ Trạch Gia Phong đã mua ngôi nhà hiện tại để hắn vào sống trong đó, tách hộ khẩu, hàng tháng đều gửi một số tiền qua tài khoản ngân hàng. Không hề gọi điện hay nhắn tin, cũng không gặp nhau từ ngày đó đến tận bây giờ. Giống như không muốn nhìn thấy con mình, không thể chấp nhận con mình đồng tính nhưng lại không muốn con mình chịu khổ.
Mối liên kết mà nguyên chủ còn giữ lại với gia đình là anh trai hắn Trạch Gia Quyền. Anh trai nguyên chủ không hề tỏ thái độ gì với việc hắn đồng tính, nhưng lại không can ngăn quyết định của cha mẹ, giống như đó là cách tốt nhất để khiến trạng thái gia đình không còn căng thẳng nữa.
Ôm Trần Thanh Khang một hồi, có lẽ y đã nghe không ít những lời nói gây tổn thương đến từ cha mẹ Trạch Gia Phong.
Là một người ngoài, Phạm Gia Huân không hề có chút cảm xúc gì với gia đình Trạch Gia Phong. Giống như người lạ biết được chút chuyện của một người qua đường nào đó, biết thì biết chứ chẳng tỏ ý kiến gì. Cũng chẳng có cách nào cải thiện tình trạng hiện tại.
"Em muốn về nhà!"
"Ừ, để anh đưa em về!"
"Cha mẹ em nói gì chăng nữa, anh cũng không cần để ý đâu. Họ nói thì nói vậy chứ chẳng xen vào cuộc sống của chúng ta đâu"
"Anh không để ý đâu. Gia Phong, lúc em ngất đi, anh sợ lắm!"
Một lúc sau, hai người trở về nhà của Trạch Gia Phong, chào đón họ là linh miêu dẫn đầu và mấy mèo hắn nhặt về. So với ngày đầu tiên gặp mặt, thái độ khi nhìn thấy Trần Thanh Khang của linh miêu cũng tốt hơn nhiều. Mặc dù thi thoảng khó ở trong người cũng sẽ vô duyên vô cớ dí đệm thịt lên mặt y nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn cái ánh mắt đằng đằng sát khí cùng loạt hành động như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Chỉ có hệ thống đi theo là luôn trong tình trạng bị nhồi cẩu lương đầy họng. Ít nhất mấy mèo kia còn có thể xông lên vả cho hai người mấy phát, nó thì không có thực thể nên chẳng làm được gì ngoài im lặng nhìn hoặc quyết đoán treo máy.
…
Một hôm Phạm Gia Huân cùng Trần Thanh Khang đến trường, y thì đã tới lớp học, còn hắn lại tới thư viện đọc sách. Một hồi sau liền có người ngồi ở ghế đối diện, là một phụ nữ trung niên, không giống giảng viên của trường bởi các giảng viên trong trường chẳng có ai trang điểm kỹ như vậy.
Nhìn sang xung quanh còn không ít bàn trống, dù IQ không cao, Phạm Gia Huân khẳng định người trước mặt là đến tìm mình. Thế giới nhiệm vụ này vẫn còn kỳ thị đồng tính, gần đây hắn đang yêu đương với Trần Thanh Khang, có lẽ người trước mặt là mẹ y rồi.
Để không làm ảnh hưởng đến những người khác trong thư viện, Phạm Gia Huân ngỏ ý hai người xuống canteen hoặc ra quán cà phê, quán trà bên ngoài nói chuyện.
Sau một hồi, chủ yếu là bác gái nói chuyện. Cũng chẳng phải là đe dọa, đổ lỗi hay xuống nước để bản thân mình trở nên yếu đuối như thế nào, chỉ đơn giản là nhỏ nhẹ tâm sự. Nhưng cái tâm sự ấy lại có thể khiến người đối diện cảm thấy bản thân như thể là một thứ gì đó giống như rác rưởi, cặn bã của xã hội đang cố cướp đi điều tốt đẹp và biến điều tốt đẹp trở nên xấu xí.
Nói chung, cuối cùng vẫn là muốn hắn từ bỏ Trần Thanh Khang, không muốn hắn cản trở tương lai tốt đẹp của y.
Im lặng một lúc, Phạm Gia Huân cũng tâm sự này nọ. Dùng chính cách của người đối diện, thể hiện thông điệp rằng cha mẹ quyết định thay con cái chẳng khiến chúng hạnh phúc, cũng không thể thay con cái sống cả đời. Nói vòng vo một hồi, hai người đành nói toạc ra.
"Bác à, những điều bác muốn truyền tải, cháu đều hiểu. Bác có nghĩ đến việc nếu đối tượng yêu đương của Thang Khang không phải là cháu thì cũng là chàng trai khác hay không? Cứ cho rằng bác ngăn cản được hết, anh ấy sẽ lấy một người con gái nào đó như ý bác; thế thì anh ấy có hạnh phúc không? Cô gái được chọn kết hôn với anh ấy có hạnh phúc, hay là lãng phí bao năm thanh xuân bên cạnh một người không yêu mình bởi vì người đó đồng tính? Những người thương con cái của họ là những người luôn mong con mình hạnh phúc, chứ không phải áp đặt con mình vào khuôn khổ chỉ để thỏa mãn mong muốn cá nhân và cái gọi là 'nở mày nở mặt nở mũi' với thiên hạ. Bác à, bác để cho anh ấy được tự quyết định cuộc đời đi"
"Xã hội này không chấp nhận đồng tính, cũng không có điều luật bảo vệ hôn nhân đồng tính"
"Xã hội không chấp nhận, những người đồng tính đã khổ sở rồi, ngay cả gia đình là nơi cuối cùng cũng không cho phép nương tựa thì chẳng khác gì đang phải chống lại cả thế giới. Sinh ra trong một gia đình không thể trở thành chỗ che chở, không thể trở thành hạnh phúc thì đúng là tổn thương chồng chất tổn thương. Ở đây đúng là không có điều luật bảo vệ hôn nhân đồng tính, cho nên chúng cháu đến với nhau là bằng sự tin tưởng đối phương, tin người bên cạnh sẽ cùng mình đi đến hết cuộc đời"