Bạch Hiển gọi đến một bàn lớn các món ăn sáng, kêu Bạch Vi rời giường dậy ăn.
Bạch Vi ung dung thong thả sửa sang lại mình, cũng đã tới giữa trưa, bánh quẩy cho bữa sáng xem thành bữa trưa mà ăn.
Chờ cô ăn xong, chuông cửa ngoài phòng liền vang lên.
Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái, ai tới tìm anh trai sao? Trong tay cầm bánh màn thầu trắng nõn, đứng dậy ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài, sao lại là Đô Tuần!?
Bạch Vi mở cửa ra, tò mò chớp chớp mắt, hỏi chàng thanh niên mặc một chiếc áo khoác da đứng ngoài cửa:
“Cậu tìm ai thế?”
“Đương nhiên là tìm cậu rồi”.
Đô Tuần mặc trên người quần jean đen bụi, áo khoác cùng màu, đứng ngoài cửa cười sang sảng như tỏa nắng, hắn nhìn Bạch Vi đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu, gật đầu nói:
“Nhờ nhân viên khách sạn tra xét khá lâu, mới tìm được phòng cậu ở, đi thôi, chúng ta đi tham gia buổi họp mặt”.
“Sao cậu có thể nhờ người tra xét tôi cơ chứ?”
Bạch Vi không muốn động đậy, cô nói thẳng rằng mình không muốn đi.
Lại là bị Đô Tuần một phen kéo lấy, đóng lại cánh cửa ở phía sau cô.
“Khách sạn này là của nhà tôi, cho nên mới nhờ người xem một chút”.
“Cậu làm gì vậy?”
Bạch Vi bực mình, cô không thích thế này, cánh tay bị Đô Tuần nắm lấy không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn ta.
Hai người đàn ông ăn mặc lịch sự, duỗi tay chắn cửa thang máy, trong đó một người nói:
“Tiểu thư, có phiền toái gì sao?”
Hai người này chính là hai người Bạch Hiển đã từng nói qua, vệ sĩ của Bạch Vi trong suốt hai mươi tư giờ.
Đô Tuần quay đầu lại xem Bạch Vi, tựa hộ thực kinh ngạc không biết Bạch Vi có thân phận như thế nào, thế nhưng còn có vệ sĩ.
Cơ mà hắn nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý hợp tình, nếu không có gia cảnh tốt đẹp, tuyệt đối nuôi không ra được một Bạch Vi biểu hiện giống như vẫn luôn được dưỡng dục trong những thứ trân quý nhất trên cuộc đời.
Thoạt nhìn trông cô vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoại hình cũng xinh đẹp dịu ngoan, thật dễ dàng kích dậy ý muốn bảo hộ của cánh đàn ông.
Nhưng đồng thời, cũng thật có thể kích phát du͙ƈ vọиɠ tàn phá của bất cứ một người đàn ông nào.
Hơn nữa bộ dáng người anh trai kia của cô trông cũng rất có tiền, thuê cho em gái hai tên vệ sĩ, cũng thật bình thường.
Bạch Vi xua xua tay, nói với hai vị vệ sĩ kia:
“Không có, là người quen của tôi”.
Cô quen Đô Tuần trên mạng cũng được nhiều năm rồi, tính cách luôn muốn giúp mọi người làm việc tốt, cũng không có ý định khó xử Đô Tuần.
Mà hai vệ sĩ kia được Bạch Hiển thuê với mục đích bảo vệ sự an toàn của Bạch Vi, thường ngày cũng không can thiệp đến các hoạt động tự do của cô.
Cho nên Bạch Vi liền đứng ở cửa thang máy, nhíu mày nói với Đô Tuần:
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng là hôm nay tôi thật sự không muốn ra ngoài”.
“Nhưng tôi cũng không thấy cậu lên trò chơi”.
Đô Tuần buông cánh tay Bạch Vi ra, hắn chỉ chỉ cánh cửa đã đóng chặt phía sau:
“Cậu xem, cửa cũng đã đóng rồi, cậu không có thẻ phòng nên cũng không trở vào bên trong được đâu, đi ra ngoài nhiều một chút tiếp xúc người này người kia, mở mang đầu óc, có khi phát hiện được thế giới này cũng có nhiều điều thú vị không chừng”.
Bạch Vi mặc một chiếc váy thục nữ dài màu xanh da trời, cổ áo cột một dải lụa màu cà phê, áo khoác lông màu xanh biển mỏng, vừa quay đầu lại, quả nhiên, cửa đã bị đóng chặt.
Trong lòng cô dâng lên một trận ảo não, ấn ấn di động trong túi áo lông, không biết phải làm gì bây giờ.
Lúc này nhỡ gọi điện cho anh trai, hắn lại bỏ việc chạy về giải quyết một chuyện nhỏ xíu không đáng kể như thế này sao?
Vẫn là thôi đi, anh trai cũng có việc cần phải làm, không thể làm hắn lúc nào cũng phải xoay vòng vòng xung quanh cô.
“Đi thôi, dù gì cũng bị nhốt ở ngoài rồi”.
Đô Tuần cười cười ấn mở cửa thang máy, lại bắt lấy cánh tay của Bạch Vi.
Cô cứ như vậy bị Đô Tuần kéo vào thang máy, trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn, ở trong thang máy tránh thoát bàn tay của Đô Tuần, bất an mà nói:
“Để tôi đến lễ tân, nhờ người giúp mở cửa”.