Sáng sớm, những vạt nắng đầu tiên từ bên ngoài, khẽ len qua khe hở của bức màn lớn mà chui vào phòng ngủ, hàng mi dày cong vút của Bạch Vi khẽ lay động dưới ánh sáng nhạt nhòa.
Cô mở mắt, đối diện với một đôi mắt đen láy thâm trầm, mờ mịt chớp chớp, hỏi:
“Anh hai, là em dậy sớm quá, hay là anh ngủ muộn vậy?”
“Đều không phải, anh cũng vừa mới dậy thôi”.
Bạch Hiển đối mặt với Bạch Vi, nằm nghiêng trên chiếc gối mềm, hắn vươn tay, từng ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt em gái mình, phảng phất trên làn da mềm mịn còn vương vấn nước mắt hắn mơ thấy trong mộng.
Trong giấc mơ kia, Bạch Vi không có ngày nào là không khóc, từ lúc hắn bắt đầu cường bạo cô, nụ cười ngọt ngào lúc trước cũng chưa từng xuất hiện nữa.
“Vi Vi, em có thích anh hai không?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, ngón tay xoa xoa làn môi hồng hào.
Cô mở miệng, rũ mắt không chút do dự mà nói: “Thích”.
Cô không phân biệt được là loại “thích” nào, là em gái với anh trai, hay là giữa một người phụ nữ và một người đàn ông, nhưng mà việc này rất quan trọng sao? Miễn là cô không bao giờ thích một người đàn ông nào nữa là được.
“Em có hận anh hai không?”
Hắn cố chấp hỏi cô, sợ cô cũng giống như trong mộng, khàn cả giống mà la hét với vắn, nói rằng cô hận hắn, cuộc đời này người cô hận nhất chính là hắn.
Vì thế sau khi hỏi, Bạch Hiển lại ôm lấy cô, xoay người đem cô đè dưới thân, cúi đầu xuống mà hôn.
Đêm qua hắn để lại rất nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong thân thể của cô, mây mưa xong xuôi hắn cũng không xử lý, thành tâm muốn cô mang thai, cho nên buổi sáng này, giữa hai chân trắng nõn là một mảnh lầy lội, tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn không ngừng chảy ra.
Vì thế Bạch Hiển thuận lý thành chương(*), đem thịt hành cương cứng của chính mình chen vào thân thể cô, nhả ra môi mềm, lại cúi đầu ngấu nghiến, ngậm trong miệng cánh môi của cô mà hỏi:
“Có hận anh hai hay không? Hận anh hai thao em hay không?”
Bạch Vi đỏ mặt, ở dưới thân anh trai đón nhận từng đợt va chạm mãnh liệt của hắn, lắc đầu.
“Nói, Vi Vi, em có hận anh hay không?”
Hắn muốn nghe chính miệng cô nói, nói rằng cô không hận hắn.
“Không hận…”
“Tại sao? Anh hai đang thao em, thao tiểu huyệt của em, vì sao không hận anh hai?”
Hắn càng nói càng làm càn, làm Bạch Vi nhớ tới lúc ở trên phi cơ, hắn một bên tiến vào cô, một bên ở bên tai cô hồ ngôn loạn ngữ(**).
Sợ anh trai lái nói ra mấy từ như dâʍ đãиɠ dâm huyệt linh tinh, Bạch Vi nhanh chóng ôm lấy đầu hắn, ra sức hôn lấy môi anh trai, dùng đầu lưỡi lấp kín miệng hắn.
Lấp kín…
Bạch Hiển chỉ có thể điên cuồng đưa đẩy, phảng phất như chịu không nổi đau đớn hắn phải chịu trong giấc mơ, chịu không nổi ánh mắt chán ghét Bạch Vi trao cho hắn, hắn muốn thao cô, chỉ có đem chính mình vùi sâu vào thân thể của cô, nỗi sợ từ sâu trong đáy lòng hắn mới hòa hoãn được một ít.
Bạch Vi đều là tiếng Bạch Vi không nhịn được mà rêи ɾỉ, hắn yêu chết cái thanh âm này, có thể làm hắn vẫn luôn bảo trì trạng thái cương cứng của mình, thao đến cô mang thai.
Hắn buộc Bạch Vi nói không hận hắn, tuy rằng Bạch Vi không biết mục đích là gì, nhưng cô chỉ có thể một bên bị anh trai thao, một bên khóc lóc trả lời hắn.
“Không hận, Vi Vi không hận anh hai, anh hai anh nhẹ một chút đi mà, đau quá…”
“Đau không? Anh hai cũng đau quá, lòng anh hai đau muốn chết rồi, em làm anh đau không chịu nổi”.
Hốc mắt Bạch Hiển đỏ lên, ra sức va chạm Bạch Vi, hắn sợ hãi hết thảy những gì xảy ra bây giờ đều không phải là sự thật, hắn chỉ cần vừa nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Chỉ có lúc điên cuồng cùng cô làʍ ŧìиɦ, mới có thể xóa nhòa đi sự thiếu thốn trong nội tâm hắn, Bạch Vi là của hắn, em gái cũng là cửa hắn, cô không được phép hận hắn, việc này sẽ làm hắn sống không bằng chết.
Thời điểm trời đã hoàn toàn sáng, Bạch Hiển đã bắn rất nhiều lần vào bên trong thân thể của Bạch Vi.
Lúc này hắn mới lưu luyến mà đi làm.