Phó đạo diễn kích động cực kì, nội tâm lúc này đang là một trận thét chói tai.
Nếu không phải lúc này đang có nhiều người, ngọn đèn lại còn chiếu thẳng lên trên người Lưu đạo, hắn đã tiến lên ôm Lưu đạo xoay ba vòng tại chỗ rồi, sau đó hô to: [Hồng Nhan Loạn] chúng ta đã phá vỡ quy tắc thông thường, [Hồng Nhan Loạn] của chúng ta chính là một kỳ tích!
...
Một ngày này, đoàn phim [Hồng Nhan Loạn] là đoàn phim thắng lớn nhất sau lễ trao giải Phi Thiên, chỉ dựa đúng vào một bộ phim đã thu hoạch tới bốn giải thưởng lớn, đổi mới lịch sử giải Phi Thiên ghi lại từ trước đến nay.
Sau khi tan cuộc, Lưu đạo vui tươi hớn hở mà thông báo cho toàn thể diễn viên trong đoàn làm phim tham gia bữa tiệc chúc mừng.
Dù sao lúc trước đó rất nhiều diễn viên đã không có hi vọng mà rời đi từ sớm, lúc này đây tổ chức tiệc ăn mừng, mới là bữa tiệc cuồng hoan nhất của [Hồng Nhan Loạn].
Hạ Gia Dương mặc dù không đoạt giải, nhưng đoàn phim đoạt giải, hắn cũng hết sức cao hứng. Chẳng qua đến khi nhìn thấy Phó Hâm và Đường Miên Miên, ánh mắt hắn đã trầm xuống rất nhiều.
Một ngày này đã đem đến kích thích quá lớn đối với hắn, tất cả những người vốn nên ở dưới hắn, tựa hồ như đang lần lượt vượt qua hắn, khiến hắn cảm thấy nguy cơ nghiêm trọng.
Nhất là sau khi lễ trao giải kết thúc, đối diện với ánh mắt rõ ràng không hề có ý khiêu khích của Phương Mẫn Diệp, hắn đều không tự giác mà cảm thấy như người ta đang khoe khoang giễu cợt hắn, còn hắn lại không có sức lực phản bác.
Ngây ngốc ở tiệc ăn mừng không được bao lâu hắn liền rời đi.
Sau khi lên xe bảo mẫu, ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía trước, thì thào tự nói: Dựa vào người khác cuối cùng thì cũng không bằng tự dựa vào chính mình, Hạ Gia Dương, mày có thể mà.
Nếu như Đường Miên Miên biết được suy nghĩ lúc này của Hạ Gia Dương, cô nhất định là sẽ thổ tào* một câu "Ghê tởm, nếu biết thế thì tại sao trước đó lại không có giác ngộ sâu sắc được như vậy mà cứ nhất định là phải dựa vào nữ nhân?"
*Thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Chẳng qua lúc này Đường Miên Miên vẫn còn đang ở trên bữa tiệc ăn mừng, cho nên cũng không biết ý chí chiến đấu của Hạ Gia Dương đang bừng bừng trở lại.
...
Trong bữa tiệc ăn mừng, sau khi trải qua lần say rượu trước đó, Đường Miên Miên bây giờ không dám lại uống rượu làm càn nữa, thời điểm yến hội tiến hành được một khoảng thời gian kha khá, cô chào hỏi Lưu đạo sau đó cũng rời khỏi bữa tiệc.
Sở lão gia tử bởi vì lớn tuổi rồi cho nên kết thúc lễ trao giải xong ông liền trở về nhà, chẳng qua ông lại giao phó Sở Trăn đi chiếu cố Đường Miên Miên.
Trong bữa tiệc ăn mừng, Sở Trăn không hề mảy may lộ ra bất cứ ý tứ gì đối với Đường Miên Miên, nhưng mà sau khi Đường Miên Miên rời đi, hắn cũng vội rời đi theo.
Tất cả mọi người đều không nhìn ra có gì kỳ quái, chỉ có người tự nhận là mình biết rõ mọi chân tướng, Hoắc Lệ Lệ, sau khi nhìn thấy thân ảnh Sở tổng rời đi theo sau Đường Miên Miên, cô liền yên lặng nhấm nháp thêm một ngụm rượu vang, nội tâm cảm thấy tiếc thay Sở tổng.
Băng sơn bá tổng thật vất vả mới thông suốt, nhưng đối tượng lại là vật cách điện tình yêu chỉ biết mỗi sự nghiệp Đường Miên Miên...
"Tôi đưa em về nhà."
Đường Miên Miên vốn nhìn thấy thời gian chênh lệch không nhiều, cảm thấy chắc là người lái xe sắp đến nơi, cho nên cô mới ra khỏi phòng yến hội chờ. Nhưng mà cô vừa mới nhận điện thoại chúc mừng từ Sầm Cầm xong, trước mắt liền có một chiếc xe hơi quen thuộc ngừng lại.
Cửa kính xe chậm rãi trượt xuống một nửa, thanh âm Sở Trăn truyền ra từ chỗ ngồi lái bên trong.
Đường Miên Miên thoáng chần chờ một chút, liền lên xe.
Lúc này, người lái xe Sở gia phái tới đón Đường Miên Miên cũng đã đến nơi, nhưng vừa nhìn thấy ông chủ và bà chủ, hắn liền vội vàng quay đầu xe, nhanh chóng rời đi, người lái xe cảm thấy mông lung đầy đầu: Hắn không thể hiểu nổi thế giới của kẻ có tiền là như thế nào, nếu hai người bọn họ muốn cùng nhau về nhà, vậy còn gọi hắn tới làm chi?
Bất quá quay đầu xe xong, người lái xe lại lắc lắc đầu.
Mặc kệ nó, dù sao tiền xe người ta chi trả, hắn cũng chẳng mất gì, coi như tiền công lết cái thân xác này đi được đền bởi một buổi hóng gió...
Một tuần sau, bộ tiên hiệp [Chu Tước] do Sở Thị đầu tư rốt cuộc cũng đã xác định được các diễn viên tham diễn, lúc này Trương tổng đang cầm phương án đầu tư đi đến văn phòng tổng tài, để Sở Trăn xác nhận ký tên.
Sở Trăn đã sớm nghe Đường Miên Miên nói lịch trình kế tiếp của cô là đóng bộ phim tiên hiệp [Chu Tước] do chính công ty mình đầu tư, cho nên sau khi Trương tổng đưa tài liệu cho hắn, hắn liền lật xem đặc biệt nghiêm túc.
"Phương Mẫn Diệp?"
Vốn dĩ thời điểm Sở Trăn nhìn phương án dự toán đầu tư, biểu tình của hắn đều là bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà lần này, khi ánh mắt của hắn lướt qua danh sách diễn viên, miệng bỗng nhiên liền đọc lên ba chữ, âm điệu còn hơi hơi cất cao lên một chút, mày cũng thoáng cau lại.
Trương tổng cho rằng ông chủ nhà mình không nhớ rõ cái minh tinh tên Phương Mẫn Diệp này, vì thế giải thích:
"Đạo diễn của [Chu Tước] là Thái đạo; trước đó thời điểm Phương Mẫn Diệp diễn nam chính trong [Xuất Trận Phụ Tử Binh], đại khái là do biểu hiện rất tốt, cho nên lần này có kịch bản mới hắn liền đưa lời mời tới chỗ Phương Mẫn Diệp. Phương Mẫn Diệp bên kia liền trực tiếp đáp ứng, hắn vừa đoạt giải thị đế, lại là lưu lượng có thực lực tốt, để hắn diễn nam chủ, Đường Miên diễn nữ chủ, thị đế thị hậu hợp tác, tỉ lệ người xem nhất định sẽ đạt rất cao."
Trương tổng vốn cho rằng Sở tổng nghe được lời giải thích này sẽ trực tiếp ký tên, không nghĩ đến mày hắn lại nhăn sâu hơn nữa.
"Đem kịch bản đưa tôi nhìn qua."
Trương tổng không biết vì sao bỗng dưng thanh âm của tổng tài lại lạnh hơn một độ so với bình thường, cũng không biết vì sao lần này ký tên tổng tài lại còn muốn xem kịch bản, nhưng bản năng phục tùng khiến hắn lập tức gật đầu rời đi lấy kịch bản cho tổng tài xử lí, hắn vội bấm thang máy nhanh chóng trở lại phòng làm việc của mình cầm phần kịch bản [Chu Tước] kia lên, sau đó nhanh chóng trở lại văn phòng tổng tài.
Sau khi Sở Trăn lấy kịch bản lên xem, đọc qua phần giới thiệu vắn tắt, hàng mày nhăn lại mới buông lỏng ra đôi chút, sau đó lại tùy ý mở kịch bản ra, hắn giống như là đang khảo sát, hỏi:
"Kịch bản ông đã xem qua chưa?"
Trương tổng đâu phải mỗi cái kịch bản đều có thời gian xem qua, dù sao Sở thị có hẳn một đoàn đội đánh giá giá trị buôn bán, người trong bộ phận của hắn chỉ việc đem những kịch bản đã được phê duyệt phân phát cho các chủ quản ở phía dưới, để các chủ quản phân phối tài nguyên.
Sau đó chủ quản lại căn cứ phản hồi của các minh tinh ở phía dưới, giao danh sách diễn viên cho đạo diễn xem qua, nếu đạo diễn cảm thấy nhân vật này cần phỏng vấn, thì cứ tiến hành một vòng phỏng vấn tìm diễn viên còn khuyết thiếu lấp đầy vào, còn nếu đạo diễn cảm thấy diễn viên đó được rồi, liền trực tiếp lưu lại.
Chẳng qua may mà cái kịch bản [Chu Tước] này hắn đã đọc qua bản tiểu thuyết, dưới sự hứng thú cũng đã lật qua phần cải biên trong kịch bản phim truyền hình!
Trương tổng đối mặt với vấn đề mà tổng tài nhắc tới, tâm đang treo cao cũng hơi hơi buông xuống, tươi cười chuyên nghiệp mà lại cung kính:
"Đã xem qua, phi thường đặc sắc."
Trong lòng suy nghĩ, xem ra sau này tất cả các kịch bản tới tay hắn đều phải cẩn thận nhìn qua một cái, miễn cho một ngày nào đó tổng tài lại cao hứng muốn kiểm tra hắn, mà nếu một người quản lý như hắn không trả lời được, không chừng bị phê bình đã là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng nữa còn bị cắt tiền thưởng hoặc là trực tiếp giáng chức.
"Bên trong có cảnh diễn hôn môi hoặc là có cảnh nào đó thân mật quá mức không?"
Thời điểm hỏi ra vấn đề này, mi mắt hắn rũ thấp xuống, ở nơi Trương tổng không nhìn thấy được, bên trong đôi đồng tử kia lại lóe lên vài tia xấu hổ.
Nhưng dưới hình tượng luôn luôn lạnh lùng uy nghiêm của Sở Trăn, Trương tổng căn bản không hề nghĩ đến vấn đề gì sâu xa, chỉ cho rằng Sở Trăn đã nghe được tiếng gió nào đó nên mới tự dưng hỏi câu này. Vì thế, Trương tổng lập tức cúi đầu, cung kính báo cáo:
"Từ lúc tổng cục điện ảnh tăng mạnh tiêu chuẩn xét duyệt cho tới nay, đoàn đội đánh giá của công ty chúng ta vẫn luôn có chừng mực đối với các cảnh diễn thân mật, đến cả các bộ kịch bản lớn cũng đều phải yêu cầu bọn họ sửa chữa đến khi đủ tư cách mới thôi, mới có thể thông qua xét duyệt lấy được phê chuẩn đầu tư, cái này tổng tài cứ yên tâm. Kịch bản [Chu Tước] tôi cũng đã xem qua rồi, nó càng là thanh thủy đến không thể thanh thủy hơn nữa, đến cả một cảnh hôn cũng không có."
"Vậy duyệt."
Sau khi Trương tổng báo cáo xong, Sở Trăn rốt cuộc cũng ký tên của hắn xuống.
Nghe được thanh âm trong câu nói cuối cùng của tổng tài cuối cùng cũng đã hòa hoãn hơn đôi chút, Trương tổng mới cảm giác như mình đã thoát khỏi nguy cơ tử vong, nhận lại kịch bản cùng phương án đầu tư vào trong tay, hắn tự nhiên mà thở ra một ngụm khí lớn.
Sau khi Trương tổng rời đi, Sở Trăn buông bút máy trong tay, đưa tay đè lên mi tâm thoáng có chút chua xót của chính mình.
[Chu Tước] lấy cảnh tại G tỉnh, chụp ảnh tại C thị.
Từ A thị đến C thị, cần mất khoảng 4 giờ đi xe, nhưng kịch bản này lại là kịch bản phim tiên hiệp, chắc hẳn địa điểm chụp ảnh chân chính đều phải ở trên núi, thêm thời gian leo lên núi, phỏng chừng còn tốn nhiều hơn 4 giờ di chuyển.
Xem ra, về sau nếu muốn đi tham ban, hắn sẽ không thể lấy cớ là thuận tiện đi công tác ở gần đây được, hơn nữa cũng không thể quá mức thường xuyên!
Đáng giận là người đạo diễn tuyển lại là cái tên Phương Mẫn Diệp cứ nhìn chằm chằm Đường Miên Miên kia. Nhưng hắn thân là một tổng tài, nếu như trực tiếp yêu cầu đạo diễn đổi người, lại không tìm được lý do nào thích hợp.
Sở Trăn suy tư hồi lâu, cuối cùng bấm điện thoại gọi Tiền trợ lý.
"Uy, ngài khỏe?"
Hoắc Lệ Lệ nhận được điện thoại từ Tiền trợ lý, biểu tình lúc này đang là khó có thể tin được.
Dù sao Tiền trợ lý mặc dù chỉ là một trợ lý, nhưng thật ra chức vị của hắn đã tương đương với chức đại tổng quản bên cạnh hoàng đế cổ đại, không phải người một nhân vật nhỏ phổ thông muốn tiếp xúc là có thể tiếp xúc.
"Xin hỏi Đường Miên tiểu thư bây giờ có đang ở bên người ngài không?"
Thanh âm của Tiền trợ lý thân hòa lại lễ phép, làm cho người ta không khỏi tự giác buông bỏ tuyến phòng bị.
"Cô ấy không ở đây, ngài có chuyện gì muốn tìm cô ấy sao? Tôi có thể cho ngài số di động của cô ấy, hoặc là giúp ngài chuyển lời nhắn."
Hoắc Lệ Lệ lấy lại tinh thần, nhớ tới tâm tư Sở tổng dành cho Miên Miên, chị lập tức hiểu được. Nhưng chị lại cảm thấy rất nghi hoặc, Sở tổng nếu muốn tìm Miên Miên thì gọi cho chị làm gì? Chẳng lẽ di động của Miên Miên hết pin rồi, Sở tổng liên lạc không được nên sốt ruột...
"Không, người tôi muốn tìm chính là Hoắc Lệ Lệ tiểu thư, Sở tổng muốn ngài giúp tổng tài xử lý một chuyện, không được nói cho Đường tiểu thư."
Hoắc Lệ Lệ vừa mới đặt ra nghi hoặc ở trong đầu, Tiền trợ lý ở đầu bên kia bỗng nhiên lại nói ra một câu như vậy.
"Cái gì? Sở... Sở tổng muốn tôi giúp ngài ấy xử lý?!"
Hoắc Lệ Lệ hoàn toàn chấn kinh luôn rồi.
Tìm chị làm gì vậy, chị không muốn đối mặt với một Sở tổng có khuôn mặt lạnh như băng kia đâu, tố chất tâm lý của chị không cường đại được như Miên Miên... Aiiii... . truyện đam mỹ
"Đúng vậy, yêu cầu ngài lập tức tới ngay."
Tiền trợ lý đều đã khẳng định như vậy, chị tuy không muốn đối mặt với một người như Sở tổng, nhưng chị lại càng không có dũng khí làm trái a!
Vì thế, sau khi cúp điện thoại, Hoắc Lệ Lệ hít thở sâu vài hơi với hy vọng có thể tiếp thêm can đảm cho chính mình, bước chân liền nhanh chóng di chuyển lên tầng cao nhất.
"Sở tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Đây là lần đầu tiên Hoắc Lệ Lệ được đặt chân vào phòng làm việc của tổng tài, sau khi gõ cửa tiến vào, chị lập tức cảm nhận được một cổ khí tràng vô hình không thể nhìn thấy đã bao trùm toàn bộ căn phòng này, khiến cho việc hô hấp cũng đều theo bản năng mà chậm hẳn lại.
Chị không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Sở Trăn, cũng không dám để hai mắt đảo lung tung trong phòng, biết đâu người ta lại nghĩ mình có thái độ bất kính, vì vậy tiến vào văn phòng rồi, chỉ trong nháy mắt chị đã hóa thân thành một cô bé ngoan ngoãn, hết mực cung kính.
"Tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cô, làm xong, phần thưởng là một căn nhà ở trung tâm thành phố A thị, cô có làm hay không?"
Một căn nhà!
Nhiệm vụ gì a... Chẳng lẽ tổng tài không đuổi kịp Miên Miên, cho nên liền muốn chị bỏ thuốc Miên Miên, đưa cô lên giường hắn? Không chiếm được tâm của Miên Miên liền muốn chiếm thân thể của Miên Miên trước! Không... Hoắc Lệ Lệ, mày không thể vô sỉ như vậy được, mày không phải là loại người có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền.
Nhưng mà Hoắc Lệ Lệ vừa định giãy dụa, ý muốn cự tuyệt thì Sở Trăn lại lên tiếng:
"Nhiệm vụ cũng không khó, chuyện là bộ phim thứ hai của Miên Miên sắp bắt đầu khai máy rồi, nếu như người diễn vai nam chủ là Phương Mẫn Diệp có đưa ra bất kỳ yêu cầu nào dạng như muốn chung đụng một mình với Miên Miên, vậy thì cô phải lập tức ngăn cản, cho dù có là đối diễn, cô cũng nhất định phải có mặt ở đấy. Nói ngắn gọn, nhiệm vụ của cô là ngăn cản hai người vì diễn sinh tình."
Hoắc Lệ Lệ sợ đến ngây người.
Chị chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, chị có thể dựa vào việc làm một cái bóng đèn sáng chói mà kiếm được hẳn một căn nhà ở trung tâm thành phố A.
"Làm! Tôi làm!"
Chị cảm thấy thật quá mức hổ thẹn, tốt xấu gì Sở tổng cũng là bằng hữu tốt của Miên Miên, nếu như Sở tổng muốn dùng thủ đoạn ti tiện gì đó, ngài ấy sớm đã động thủ rồi, làm gì cần tìm đến chị.
Không phải chỉ là giám sát để Miên Miên chuyên tâm làm việc hơn thôi sao? Miên Miên vốn dĩ đã là một người cuồng công việc rồi, ngoài quay phim và ăn uống ra, cô chẳng bao giờ để ý mấy việc khác.
Chẳng qua Sở tổng lo lắng cũng có đạo lý, Miên Miên là một cô gái xinh đẹp đến thế, cô không có chờ mong gì đối với tình yêu không có nghĩa là những người khác cũng không có ý tứ gì với cô, giả dụ như nếu Phương Mẫn Diệp công khai theo đuổi, đối mặt với sự tấn công đến từ một đại soái ca, vạn nhất Miên Miên bỗng nhiên thông suốt chuyện tình cảm thì ngài ấy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, đặt người của mình ở bên cạnh Miên Miên rồi, Sở tổng mới có thể cảm thấy an tâm.
Hoắc Lệ Lệ cảm thấy yêu cầu này của Sở tổng căn bản không có chỗ nào là xấu đối với Miên Miên, dù sao mục tiêu của Miên Miên luôn luôn là hướng tới trung tâm của các vì sao, yêu đương gì gì đó, đối với cô nó đều là chướng ngại vật nhằm phân tán lực chú ý của cô.
Sau khi xây dựng tâm lý xong xuôi, Hoắc Lệ Lệ không hề còn gánh nặng gì nữa, yên tâm tiếp nhận nhiệm vụ.