Trên màn hình lần lượt chiếu lên các đoạn ngắn đặc sắc của những nữ chính được đề cử lần này, có hình ảnh Tiếu Ngưng Sương đau khổ khi nhìn thấy thái tử qua đời trong [Hồng Nhan Loạn], có đoạn ngắn của Trì Lạc trong [Bảo Mụ Thăng Chức Ký] khi cô dùng biểu cảm vô cùng tự tin vả mặt đồng nghiệp vênh váo, cũng có đoạn trích của ba nữ chính được đề cử khác nữa.
Đang lúc tất cả người xem nín thở tập trung tinh thần, người chủ trì chợt hỏi Đường Miên Miên một câu:
"Đường Miên tiểu thư, mọi người đều biết, tiếng hô ủng hộ cô nhận được giải Phi Thiên lần này là vô cùng cao, nhưng nếu cô lại không đoạt được, vậy cô làm sao bây giờ?"
Thời điểm người chủ trì hỏi câu hỏi này, trên màn ảnh lớn còn đang phát các đoạn cắt kinh điển, tất cả mọi người đều không biết cụ thể giải thưởng sẽ rơi vào nhà nào, lúc này nghe người chủ trì hỏi như vậy, tất cả mọi người đều rất nóng lòng:
"Có ý gì vậy, chẳng lẽ người chủ trì đã biết Miên Miên không đoạt được giải thưởng lần này cho nên hỏi trước để cô chuẩn bị tâm lý?"
"Xem ra là Trì Lạc, người chủ trì đây là cho Đường Miên một bậc thang xuống nước."
"Cũng không nhất định a, từ trước đến nay mấy người chủ trì đều thích đào hố cho người khác nhảy vào, không đến cuối cùng tôi tuyệt sẽ không tin."
Thời điểm nội tâm mọi người đều đang vô cùng lo lắng, người bị hỏi Đường Miên lại vẫn rất ung dung bình tĩnh:
"Tôi đã dựa vào [Hồng Nhan Loạn] để khiến cho hàng vạn người nhớ kỹ cái tên Đường Miên, lúc này đây có được cúp thì cũng chỉ là một việc dệt hoa trên gấm*, không có cũng không sao, lần sau tiếp tục cố gắng là được, thất bại là mẹ thành công."
*Dệt hoa trên gấm: Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Có lời nói này của Đường Miên Miên, nội tâm nhóm Miên Hoa Đường đã bớt khẩn trương hơn rất nhiều:
"Đúng mà, ngoài kia có không biết bao nhiêu người mới có bộ phim đầu tay không chút tiếng tăm gì kia kìa, cố gắng mãi mới tranh được cái danh hiệu được đề cử cho giải, bảo trì tâm tính đi mọi người ơi, không cần chỉ vì cái trước mắt như vậy, dù sao ở trong lòng chúng ta, Miên Miên luôn là nữ chính xuất sắc nhất."
"Đúng, Miên Miên dù có được thưởng hay không thì cũng đã làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, có thưởng thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có thưởng cũng không quan trọng."
"Ở trong lòng tôi Miên Miên vĩnh viễn là cô gái tuyệt vời nhất."
Đường Miên Miên rất bình tĩnh, nhưng mà sự bình tĩnh của cô dừng ở trong mắt Trì Lạc thì lại đều là đang cố gắng giả vờ.
Theo Trì Lạc, cúp mới là sự khẳng định tuyệt đối đối với việc ai có kỹ xảo biểu diễn cao nhất, chẳng có ai là không thèm để ý giải thưởng có sức nặng lớn như vậy, tất cả các nữ diễn viên, mục tiêu muốn lấy đầu tiên chính là giải Phi Thiên hạng mục nữ chính xuất sắc nhất, tiếp đó là giải ảnh hậu Kim Trư, cuối cùng đương nhiên phải kể đến giấc mộng chung của tất cả các nữ diễn viên trên toàn thế giới, giải Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Cái gì mà cúp chỉ là dệt hoa trên gấm, tôi nhổ vào!
Một lát nữa nếu không được giải tốt nhất là đừng có khóc lóc ra về...
Nội tâm Trì Lạc điên cuồng chửi bới, trong tròng mắt rũ thấp xuống cũng mang theo sự khinh thường nặng nề, chẳng qua trên khuôn mặt vẫn cứ luôn duy trì một nụ cười mỉm. Về phần khẩn trương? Cô ta đương nhiên là cũng cảm thấy khẩn trương, chẳng qua nội tâm cô ta vẫn cảm thấy rất tự tin với tác phẩm phim của mình, vẫn như cũ cảm thấy xác suất đoạt giải của mình là cao nhất.
Đến khi người chủ trì hỏi Đường Miên Miên, cô ta liền nghiễm nhiên cảm thấy đó là bậc thang chủ trì hạ xuống cho Đường Miên Miên.
Ngay tại lúc Trì Lạc suy đoán như vậy, khóe miệng đều sắp áp chế không nổi nội tâm vui sướng, chuẩn bị nghênh đón vinh quang lớn nhất thuộc về mình thì hình ảnh trên màn ảnh lớn ngừng lại ở một trích đoạn trong [Hồng Nhan Loạn], khuôn mặt kia của Đường Miên Miên dù đã được phóng đại ra vài lần nhưng vẫn không thể tìm ra được một điểm tì vết nào với biểu cảm bi thống của cô.
"Là Miên Miên!"
"Quá tốt, Miên Miên đoạt giải rồi!"
"Tôi đã biết là Miên Miên mà, cô ấy diễn quá hay, nước mắt tích lũy suốt mấy tháng này tôi khóc vì cô ấy đã sắp đầy cả một xô."
"Miên Miên chúng tôi yêu cô!"
Hiện trường vang lên từng tảng từng tảng tiếng hoan hô và vỗ tay, đến cả người chủ trì cũng cười tươi như hoa nở:
"Người đoạt được giải Phi Thiên hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất —— Đường Miên, xin chúc mừng!"
Sau khi nói xong, hắn đưa tay về phía Đường Miên Miên, chào hỏi cô tiến lên lĩnh thưởng, miệng càng là cười giỡn, nói: "Vợ tôi cũng là một fans của [Hồng Nhan Loạn], cô ấy rất thích cô diễn Tiếu Ngưng Sương, còn may mà cô đoạt giải, bằng không đêm nay khi về nhà tôi lại phải quỳ bàn phím quá."
Người xem tại hiện trường đều bị người chủ trì chọc cười, chỉ có fans của Trì Lạc là căm giận bất bình:
"Tại sao lại có thể như vậy được, mắt của nhóm giám khảo có phải đều mù hết rồi không, kỹ xảo biểu diễn của Lạc Lạc nhà chúng ta tốt như thế, một chút không có thua Đường Miên!"
"Lạc Lạc nhất định là sẽ rất đau khổ, tôi biết năm kia khi không đoạt giải Lạc Lạc đã rất buồn, cô ấy luôn chờ đến giải thưởng năm nay, không nghĩ đến nửa đường bỗng dưng nhảy ra một đứa Trình Giảo Kim*."
*Trình Giảo Kim (程咬金): 589 - 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
"Đường Miên là khắc tinh của Lạc Lạc hay sao vậy? Làm sao mà chỗ nào cũng đều có cô ta thế, lần trước đại ngôn của Lạc Lạc nhà ta cũng là bị cô ta cướp mất!"
"Ô ô... Đau lòng Lạc Lạc..."
Mà Trì Lạc, lúc này nội tâm không cam lòng, khó chịu, quả thực đều muốn hóa thành chất lỏng tràn ra khỏi lồng ngực, nhưng mà dưới màn ảnh, cô ta lại không thể hiển lộ điều đó ra ngoài, miễn cho người khác nói cô ta đã là một ngôi sao nữ thành danh mà tâm tính còn không tốt bằng một người mới.
...
"Ha ha ha, ta đã nói là Miên Miên sẽ đoạt giải mà, ngươi xem đi!"
Sở lão gia tử đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được đến khi Đường Miên Miên lấy được giải thưởng, vừa cao hứng vừa cười vừa vỗ vỗ cánh tay trái của Sở Trăn, phảng phất như nếu ông vỗ với cường độ càng lớn, Đường Miên Miên liền có thể nhận được càng nhiều lời chúc đến từ ông.
"Ông nội, cao hứng cũng không thể quá kích động, ông khống chế cảm xúc chút."
Sở Trăn đương nhiên cũng cảm thấy vui vẻ thay Đường Miên Miên, nhìn thấy cô đi đến khu vực tinh quang rực rỡ nhất đó, hắn cảm giác như cả người cô đều đang tỏa ra một luồng sáng chói lóa khiến người ta không tài nào dời mắt được.
*Mel: Ngày hè ra đường nhớ bôi kem chống nắng và đừng có ngu ngốc ngước mắt lên nhìn mặt trời khi không đeo kính râm nha mọi người.
Hắn thậm chí còn có loại xúc động muốn xông lên che kín Đường Miên Miên, dù sao càng có nhiều người nhìn thấy Đường Miên Miên xinh đẹp động lòng như vậy, tim của hắn lại càng cảm thấy khó chịu.
Trời biết, vừa rồi khi cái kia tên thị đế Phương Mẫn Diệp kia đi từ trên bục xuống, hắn ta ai cũng không nhìn thế mà lại cố gắng khắc chế ánh lửa nóng rực trong mắt rồi chào hỏi Đường Miên Miên cơ đấy, lúc ấy hắn rất muốn tiến lên xách cổ áo Phương Mẫn Diệp rồi quăng ra chỗ khác, sau đó lên tiếng cảnh cáo hắn ta: "Đường Miên Miên là vợ của tôi, bớt mơ về cô ấy đi!"
Nhưng mà lý trí nói cho Sở Trăn biết, hắn không thể làm như vậy.
Một phương diện là làm như vậy sẽ mang đến phức tạp cho Đường Miên Miên, về phương diện khác, chính hắn vẫn luôn rõ một điều, nếu hắn đã đưa ra hiệp ước rằng trong hôn nhân, hai người không được phép can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau thì tính chất cuộc hôn nhân của bọn họ đã không được bình thường như bao cuộc hôn nhân khác nữa rồi.
Cho nên dù có khó chịu đến mấy, Sở Trăn cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt máu vào trong lòng.
...
Thời điểm Đường Miên Miên nghe thấy người chủ trì đọc tên cô tên, trong mắt cô vẫn luôn tràn đầy ý cười.
Tuy cô là người đến cả giải ảnh hậu cũng đã được cầm rồi nhưng nói như thế nào thì đây cũng là giải thưởng đầu tiên cô có được ở thế giới này, có thể lấy được giải thưởng nhờ vào một bộ phim truyền hình, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Điều này nói rõ rằng kỹ xảo biểu diễn của cô không bị kém đi, cũng thể hiện rằng tâm huyết của cô đã có được sự khẳng định đến từ mọi người.
Thời điểm Đường Miên Miên lên đài, giọng nam vang dội của người chủ trì lại xuyên qua microphone truyền ra bên ngoài:
"Đường Miên, một người phân sức diễn cùng một lúc hai vai trong [Hồng Nhan Loạn], sát thủ có tính cách lãnh khốc dám yêu dám hận là nàng, mỹ nhân bệnh ôn nhu lương thiện mảnh mai như hoa cũng là nàng, kỹ xảo biểu diễn của cô đã được thể hiện một cách tinh tế vô cùng, cô đã đắp nặn hình tượng hai tỷ muội Tiếu Ngưng Sương, Tiếu Ngưng Nguyệt hoàn toàn khác biệt nhau nhưng lại in sâu trong lòng người xem, nhất cử nhất động đều tác động lòng người. Cô chú tâm diễn xuất, phần diễn cực kỳ có hồn."
Người chủ trì theo lưu trình chậm rãi đọc lời bình của nhóm giám khảo về Đường Miên, phía dưới một đám fans [Hồng Nhan Loạn] toàn bộ đều cảm động đến đỏ cả mắt:
"Nhận xét quá tốt, không có Đường Miên chắc chắn sẽ không có một [Hồng Nhan Loạn] xuất sắc như bây giờ!"
"Nói thật, hồi mới xem tôi vẫn luôn cho rằng người diễn Tiếu Ngưng Sương và Tiếu Ngưng Nguyệt ở ngoài đời thật là một cặp chị em song sinh cơ, mãi cho đến một ngày tôi quên bỏ qua đoạn giới thiệu đầu phim, nhìn thấy danh sách diễn viên."
"Quá tác động lòng người, hồi chờ phim ra, mỗi tối xem xong tôi đều không ngủ được, tò mò không biết tập tiếp theo sẽ là như thế nào, tại vì phim ra tập quá chậm mà. Nhưng mà đến khi xem đến tập cuối rồi, tôi lại cảm thấy rất luyến tiếc."
...
Lúc này, người lên trao giải thị hậu cho Đường Miên Miên cũng là một người đã từng cầm được giải thưởng ảnh hậu, nữ diễn viên phái thực lực, Tằng Mẫn Hậu. Cô ấy trao cúp cho Đường Miên Miên xong, lại nhẹ nhàng ôm Đường Miên Miên một cái, biểu đạt sự chúc mừng của cô ấy với Đường Miên Miên.
"Chị đã xem qua bộ phim của em, mỗi một biểu tình đều được nắm chắc đến từng li từng tí, phi thường hoàn mỹ."
Được một ảnh hậu khen như thế, Đường Miên Miên lại vinh nhục đều không sợ:
"Em cũng đã từng có một đoạn thời gian theo đuổi qua các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình của Tằng lão sư, năng lực biểu diễn của chị chính là sự dẫn dắt rất lớn đối với em."
Nghe như là lời nói khách sáo giữa các thương nhân với nhau, nhưng khi Tằng Mẫn Huệ ngẩng đầu lên, ánh mắt đâm sâu vào đồng tử trong suốt của Đường Miên Miên, chị liền biết Đường Miên Miên đây là đang thật tâm biểu lộ.
Có thể được người mới có thiên phú có thực lực như vậy xem như là một tấm gương sùng bái, tươi cười trên mặt Tằng Mẫn Huệ đều rộ hẳn ra, lúc rời đi còn nói một câu cuối với Đường Miên Miên, "Hy vọng có cơ hội có thể được hợp tác chung với em."
Người chủ trì nghe được câu này, bên trong nội tâm lập tức liền cảm thấy giật mình.
Năm ngoái Tằng ảnh hậu tham diễn trong một bộ phim truyền hình chỉ là vì đền đáp ân tình của một đạo diễn trước đó đã có ơn tri ngộ, chứ thật ra từ lúc cô ấy bắt được giải ảnh hậu, tất cả mọi bộ phim cô ấy tham diễn đều là các bộ phim có nền tảng lớn.
Ý tứ lời này của cô ấy rõ ràng như là đang bảo thực lực của Đường Miên Miên hoàn toàn đủ để đối diễn với các diễn viên có kỹ xảo biểu diễn tốt và kinh nghiệm lâu năm như cô ấy.
Chẳng qua dù có cảm thấy giật mình đi chăng nữa thì người chủ trì cũng không hề biểu lộ rõ ràng ra ngoài, sau khi Tằng ảnh hậu rời đi, hắn dành khoảng thời gian sau đó cho Đường Miên Miên, để cô phát biểu cảm nghĩ đoạt giải.
"Xin chân thành cảm ơn nhóm các ban giám khảo, cảm ơn đoàn phim [Hồng Nhan Loạn], cảm tạ Lưu đạo, cảm tạ công ty, cảm tạ người nhà, cũng cảm tạ nhóm Miên Hoa Đường đã luôn ủng hộ tôi... Đây là giải thưởng đầu tiên tôi nhận được kể từ khi đặt chân vào giới giải trí, nhưng tôi tin rằng đây sẽ không phải là giải thưởng cuối cùng, về sau tôi sẽ càng thêm cố gắng hơn, tôi luyện kỹ xảo biểu diễn của bản thân mình, lại tranh thủ mang đến cho mọi người thêm nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa, không cô phụ sự tín nhiệm của mọi người."
Đường Miên Miên nói rất ổn, phần phát biểu nhận giải thật ra có chút văn bản hóa, nhưng mỗi người đều có thể từ biểu tình xán lạn cùng hơi ẩm trong ánh mắt của cô đọc lên được sự chân thành và vui sướng tột độ.
Không sai, trước khi lên đài, Đường Miên Miên cảm thấy mình đều đã đoạt được giải ảnh hậu rồi, bây giờ chỉ là một giải thị hậu mà thôi, trong lòng cho dù có gợn sóng, nhưng nó tuyệt không đến mức khiến cô phải ẩm ướt hốc mắt.
Đến tận lúc tiếp nhận cúp, nội tâm của cô vẫn còn rất ổn định.
Nhưng thời điểm cầm microphone lên đọc diễn văn cảm tạ, nhìn các fans ở phía dưới lay động đèn led rồi các loại băng rôn biểu ngữ trong tay, hò hét kích động vì nhìn thấy cô, lại nhìn thấy ở cách đó không xa là bộ dáng tươi cười đầy mặt của ông nội Sở, nhìn biểu tình vui sướng của nhân viên đoàn phim, không hiểu sao lúc đang phát biểu, hốc mắt của cô lại nhịn không được mà chảy nước mắt.
Ngây ngốc ở mạt thế hơn ba năm, thế gian đâu đâu cũng phủ một màu xám trắng, khắp nơi nguy hiểm rình rập, đồ ăn thiếu thốn.
Nhưng mà lúc này đây, nhìn một mảng lấp lánh tựa ánh sao ở phía dưới, tiếng người ồn ào, tất cả tiếng hò hét ở phía dưới đều là đang để phát tiết lòng yêu mến đối với thần tượng của mình, đại biểu cho tinh thần phấn chấn và mạnh mẽ sinh cơ.
Có thể một lần nữa đứng ở trung tâm ánh sao, so với bất kỳ một thời khắc nào trước đây cô đều cảm thấy khoảnh khắc này chân thực hơn cả.
Mặc kệ đây là thế giới tiểu thuyết hay đây là thế giới song song với thế giới trước kia của cô, hoặc dù đây có là thế giới sinh ra trong một không gian hư cấu nào đó, cô đều sẽ yêu thế giới này, cô đều hy vọng có thể ở thế giới này tiếp tục thực hiện giấc mộng của cô, lưu lại dấu chân của cô, trải nghiệm một cuộc sống đặc sắc.
"Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, Miên Miên cố lên!"
"Miên Miên cô giỏi nhất!"
"Miên Miên chúng tôi yêu cô!"
Nghe tiếng các fans từng đợt từng đợt cổ vũ, Đường Miên Miên cúi người thật sâu về phía khán đài, trong lòng yên lặng đáp lời:
Tôi sẽ, tôi sẽ cố gắng, tôi cũng sẽ yêu mọi người.
...
"Lưu đạo, bộ phim của chúng ta đã có biên kịch xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, nữ chính xuất sắc nhất, xem ra giải phim truyền hình xuất sắc nhất sẽ rất khó lấy được."
Phó đạo diễn một bên cao hứng thay Đường Miên Miên, một bên lại nhịn không được mà lo lắng.
Dù sao các năm vừa qua giải Phi Thiên xét thưởng đều phân rất đều cho các đoàn làm phim, nhóm giám khảo sẽ không để cho một bộ phim truyền hình lấy được nhiều hơn ba hạng mục giải thưởng lớn, nhưng đối với đạo diễn phim nói chung, vừa không lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, vừa không lấy được giải phim truyền hình xuất sắc nhất, đó nhất định sẽ là một sự tiếc nuối rất lớn, đặc biệt là với những bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Ai không muốn nhìn thấy tác phẩm của mình đoạt được giải thưởng lớn?
"Không lấy được thì thôi vậy, dù sao đoàn phim [Hồng Nhan Loạn] của chúng ta đã có ba giải thưởng lớn rồi, tôi cũng rất thỏa mãn."
Lưu đạo rộng rãi vỗ vỗ bả vai phó đạo diễn, phó đạo diễn bị sự tươi tắn của Lưu đạo lây nhiễm, cũng thoải mái mà nở nụ cười.
Chẳng qua hai người mới vừa nhìn nhau mỉm cười, từ bỏ suy nghĩ có thể lấy được giải thưởng, thanh âm của người chủ trì ở bên kia lại một lần nữa hướng về phía bọn họ đề cao âm lượng, đem bầu không khí hiện trường vén cao lên không ít.
"Giải phim truyền hình xuất sắc nhất—— Chúc mừng [Hồng Nhan Loạn], mời Lưu đạo lên đài lĩnh thưởng!"