Thanh Trì luôn giữ khoảng cách một bước, đứng phía sau Vương Hải Sinh.
Cậu vẫn còn đang mặc đồ diễn, tóc búi cao trên đầu, có chút hơi xoăn.
Bên mái vài sợi tóc bị dính mồ hôi ướt đẫm dán trên má, buổi chiều quay không ngừng NG(*) làm cậu có chút mệt mỏi.
Nhưng cậu vẫn đứng thẳng, giữa thắt lưng hình thành độ cong rất đẹp mắt.
(*)NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Thấy hai người họ tiến vào Tạ Lục Dữ liền ngồi thẳng lưng, trông rất nghiêm trang.
Phan Tiểu Thành vừa mới thoát ra khỏi danh sách đen vừa buồn vừa tức còn đang tra hỏi hắn, từ nãy đến giờ tiếng thông báo tin nhắn điện thoại cứ ting ting không ngừng.
Vương Hải Sinh lúc này rất hiểu chuyện, dù sao cũng là muốn nhờ người giúp đỡ, anh ta lịch sự nói.
“Nếu có việc cần xử lí thì cứ làm trước đi, tôi sẽ đợi.”
Vì thế Tạ Lục Dữ cúi đầu đưa Tiểu Thành vừa mới ra khỏi sổ đen vào lại sổ đen.
Bầu không khí lập tức im ắng.
“Ok, xử lí xong rồi.”
Vương Hải Sinh vừa rồi quả thật cố tỏ ra lịch sự mà thôi, bây giờ không nói lời vô nghĩa nữa.
“Là thế này, được biết thời gian của cậu rất quý giá nên tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu bao nhiêu đâu.”
Tạ Lục Dữ rất chân thành.
“Không không không, không cần phải khách khí như vậy, thời gian của tôi nào quý đâu, rất tiện nha, cậu có làm chậm trễ thì cũng là quyền của cậu mà.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Lục Dữ đối với anh ta nhiệt tình khách khí như vậy, Vương Hải Sinh có chút không thích ứng được.
Nhưng nhiệt tình khách khí là một chuyện, giúp đỡ là một chuyện khác, không nên để mọi thứ rối tung lên.
“Vậy tôi vào thẳng vấn đề luôn, cảnh buổi chiều kia đứa nhỏ này vẫn không tìm được cảm giác, mấy ngày nay phân cảnh của cậu tôi thấy cũng không nhiều, ừm cái đó…”
Vương Hải Sinh trầm giọng nói.
“Cậu giúp chỉ giáo người này được không?”
Vương Hải Sinh đã chuẩn bị tốt tâm lí bị Tạ Lục Dữ từ chối.
Anh ta và Tạ Lục Dữ thuộc loại bạn xấu, loại yêu nhau rồi gϊếŧ nhau, một người xui xẻo thì người kia liền vui sướng khi người gặp họa.
Lần trước Tạ Lục Dữ ở trong đoàn phim của anh ta, anh ta nhờ Tạ Lục Dữ giúp một việc, Tạ Lục Dữ liền làm bộ làm tịch, làm bộ đến mức thiếu chút nữa hiện cả dòng “làm bộ làm tịch” ở trên mặt.
Cuối cùng bị Tạ Lục Dữ trả giá được nghỉ 3 ngày, nhưng đó vốn là ngày nghỉ của hắn, hắn có thể nghỉ.
Kết thúc ba ngày nghỉ, Tạ Lục Dữ làm tiên tục, mấy ngày nay chỉ ngủ có bốn năm tiếng, cũng không biết hắn muốn cái gì.
Có thể đó là sự hài lòng giả dối khi cảm thấy rằng đã kiếm chát được gì đó từ người khác.
Vương Hải Sinh trong lòng đã có tính toán, lần này lịch trình gấp, không thể quá hai ngày.
Sau đó liền nghe hắn vui vẻ đồng ý.
“Cái đó không thành vấn đề.”
Tạ Lục Dữ vội vàng bổ sung thêm một câu, hắn uyển chuyển nói.
"Thật ra tôi thấy phân cảnh mỗi ngày của tôi hình như cũng không nhiều lắm đâu."
Vương Hải Sinh nhân cơ hội đục nước béo cò, mặc kệ là vì cái gì cứ đạt được mục đích trước đã.
“Vậy nhờ cậu chiếu cố cậu ấy nhiều hơn.”
Tạ Lục Dữ yên lặng ở trong lòng giơ ngón tay cái cho mình.
Tiểu Tạ sao mày lại cơ trí như vậy chứ!
Sau khi Vương Hải Sinh giải thích vấn đề liền chắp tay sau lưng bỏ đi.
Để lại không gian cho hai bạn trẻ giao lưu.
Ngay khi anh ta rời đi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Thanh Trì ngồi trên ghế sofa bên cạnh Tạ lục Dữ.
Yết hầu Tạ Lục Dữ giật giật, muốn nói rất nhiều, muốn bảo ai cũng sẽ có lúc rơi vào bình cảnh, muốn khen cậu không sợ sân khấu, muốn nói là đạo diễn Vương nói sai rồi nên đừng để trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn gì cũng không nói, chỉ rót một cốc nước cho cậu trước.
“ Chiều nay, cảnh mấy rồi?”
Thanh Trì rời mắt khỏi cốc nước nhìn sang hắn.
“ Cảnh 4.”
Tư duy Tạ Lục Dữ lập tức đuổi kịp.
"Phần bị vây, tôi trước tiên đối đầu với cậu, tôi sẽ đóng vai đối thủ của cậu."
Ngay khi giọng nói của Tạ Lục Dữ vừa dứt, phong thái đã thay đổi.
Nhân vật đối thủ của Kha Mộc là một vị tướng ngoại lai, trong phim là một nhân vật nhỏ.
Cảnh này chủ yếu là đánh nhau, triền đấu tốc độ chiếm phần lớn.
Tạ Lục Dữ ngẩng đầu, thân trên hơi nghiêng về phía trước, giống như người cưỡi ngựa, ngay cả ý cười nhếch lên trên khóe miệng cũng mang theo sự hưng phấn vì sắp được chém gϊếŧ kẻ địch khó nhằn trên chiến trường.
Sau vài lần thử, hắn gần như biết vấn đề nằm ở đâu.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi hướng dẫn.
"Cậu cảm thấy với tính cách của Kha Mộc, y sẽ nghĩ như thế nào khi đối mặt với tuyệt cảnh?"
Cố Thanh Trì nhanh chóng trả lời.
"Ta, y sẽ không nghĩ gì cả."
Tạ Lục Dữ nhận thấy cậu trong tiềm thức lúc đầu dùng ta, không phải y, điều này cho thấy, ít nhất tại thời điểm đó, cậu thực sự cho rằng mình là Kha Mộc.
Tạ Lục Dữ lắc đầu.
"Không phải, tuy rằng Kha Mộc bị kém trí, không nghĩ được nhiều chuyện, nhưng bởi vậy phản ứng của y cũng rất thẳng thắn, vừa ý y thì vui vẻ, không thì mất bình tĩnh. Gặp phải chuyện chính mình không giải quyết được, chuyện không hay xảy ra chuyện liền tức giận."
Tạ Lục Dữ nở nụ cười ôn nhu mà chính mình cũng không biết, hắn kiên nhẫn nói.
“Chúng ta thử lại lần nữa nhé.”
Chỉ trong một tối, Cố Thanh Trì đã sửa đã sửa được các tật xấy lúc chiều.
Thực ra thì cũng không tính là tật xấu, theo ý kiến
của Tạ Lục Dữ thì đây là vấn đề ở khâu phân tích nhân vật nên cách diễn đạt chưa đủ tinh tế và sinh động.
Cùng lúc đó, Tạ Lục Dữ phát hiện ra rằng Cố Thanh Trì có khả năng đồng cảm đáng kinh ngạc.
Điều này có thể giải thích tại sao diễn xuất của Thanh Trì tự nhiên và điêu luyện như một diễn viên lão làng.
Tuy nhiên lại thường mắc phải một sai lầm, đó là không thể tìm được góc độ chính xác và quên mất camera ở đâu.
Cố Thanh Trì dường như hoàn toàn coi mình là nhân vật đó mà diễn.
Cách thể hiện của cậu hoàn toàn khác với Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ phần lớn quan sát cách mọi người phản ứng trong nhiều tình huống khác nhau, sau đó ghi nhớ hàng nghìn hoặc thậm chí nhiều hơn các loại phản ứng và cử chỉ nhỏ để thể hiện cảm xúc.
Sau đó điều khiển chính xác từng bộ phận trên cơ thể của chính mình để biểu đạt nhân vật, sử dụng các kỹ năng hoàn chỉnh, cảm xúc của nhân vật không liên quan gì đến cảm xúc của bản thân hắn.
Nhưng Cố Thanh Trì thì không, cậu nhập thân vào kịch bản.
Cậu thực sự trải nghiệm niềm vui và nỗi buồn của nhân vật.
Không quá ngạc nhiên.
Tạ Lục Dữ cau mày.
Hắn nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì, mỗi một biểu cảm đều sống động, và sau đó giây phút khi câu thoại kết thúc, biểu cảm thuộc về Kha Mộc chậm rãi biến mất.
Khi Cố Thanh Trì ngước mắt lên, cậu lại là Cố Thanh Trì an tĩnh.
Tạ Lục Dữ cho đến khi chắc chắn về chuyện này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay.
Phù hợp với khả năng đồng cảm đáng kinh ngạc còn có khả năng diễn xuất mạnh mẽ.
Cố Thanh Trì tổng cộng chỉ có bốn cảnh quay, Tạ Lục Dữ đã đề cập với Vương Hải xếp mấy cảnh này liên tục mấy ngày, quay xong liền một mạch.
Phương pháp của Cố Thanh trì không phổ biến lắm, một chút cũng không trộn lẫn với ai, người khác ít nhiều cũng cảm nhận được chút ít, còn cậu lại là trải nghiệm toàn diện cảm xúc của nhân vật.
Tuy rằng diễn xuất không có vấn đề gì, nhưng Tạ Lục Dữ vẫn có chút lo lắng.
Toàn bộ thời gian quay có thể kéo dài vài tháng, nếu giữ nguyên trạng thái trong thời gian dài như vậy sẽ rất mệt.
Mặc dù vẫn chưa quay xong, nhưng để duy trì độ hot, đoàn làm phim thường xuyên tung ra một số mẩu tin ngoài lề không dính tới cốt truyện chính của bộ phim.
Hoàn toàn sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, tư liệu cực kì ít.
“Đây không phải là đang trêu ngươi mình sao. Muốn có liên quan đến đoàn phim, lại không liên quan gì đến cốt truyện bộ phim. Ngay cả trang phục của các diễn viên cũng không được xuất hiện ...”
Nhân viên phụ tránh weibo chính thức lẩm bẩm.
Nhấp chuột xem qua từng cái video.
"Quên đi, xem đứa nhỏ vừa mới vào đã chụp cái gì."
Nhân viên mở một cái folder của người mới tác nghiệp ra xem.
"Không có cái nào được hết, mờ quá-"
Lời nói của anh ta đột ngột dừng lại, tấm ảnh rung lên một vài lần trước khi trở nên rõ ràng.
Cố Thanh Trì ngửa cổ lên, gợi nhớ đến vở kinh điển muôn thuở trong lịch sử múa ba lê - cái chết của con thiên nga.
Hình ảnh dần dần rõ nét hơn.
Cằm Cố Thanh Trì nhúc nhích một chút, sau đó quay đầu lại, lông mi run lên, nhìn qua không buồn hay vui, dừng một chút, sau đó mỉm cười trước ống kính.
Xuân về hoa nở rộ.