*Miệng pháo vương giả: Mồm mép kinh khủng, ai cũng cãi không lại
Quá trình quảng bá phim đã bắt đầu trên Weibo, tiến độ quay cũng rất nhanh, không cần biết đoàn phim hay nhà sản xuất thì đều canh thời điểm rất chính xác.
Là phim thương mại (*), thay vì lao vào giải thưởng thì chỉ trông chờ vào kỳ nghỉ hè để thu hút làn sóng khán giả vàng.
(*)Phim thương mại (Exploitation film) là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách "khai thác" các xu hướng đang "ăn khách" hiện tại của số đông khán giả. Những bộ phim này khi sản xuất cần có những cách thu hút người xem, như có sự góp mặt của các diễn viên, người mẫu,... nổi tiếng, hiệu ứng đặc biệt, những cảnh kɦıêυ ɖâʍ, bạo lực.
Vì có sự góp mặt của Tạ Lục Dữ vốn là một ngôi sao nổi tiếng, cho nên phim ngay từ đầu đã thu hút nhiều sự chú ý.
Đoàn phim cũng không thừa nước đục thả câu, ngày đầu tiên chỉ nhá hàng ảnh tạo hình nhân vật và tag tên diễn viên.
Ảnh của Cố Thanh Trì được up trước.
Diệp Lí thản nhiên tiện tay share bài weibo này.
Những người hâm mộ nhan sắc của cậu nhanh chóng bấm vào xem, dưới phần bình luận Weibo trở nên sôi động.
[Thiếu niên ngân thương giáp sắt sao? Tui thích lắm aaaa!!]
[Cuối cùng cũng có động tĩnh rồi! Huhuhu, tui ngắm nát mấy cái ảnh đã lưu rồi.]
[Tinh Diệu, làm người đi, đã kiếm cơm thì phải có thái độ ăn chớ, không nhiều lời, ngài xem tui quỳ thế chưa đủ tiêu chuẩn à?]
[Chỉ có mỗi tui là lo lắng về kĩ năng diễn xuất thôi sao? Tui không muốn là cỏ đầu tường (*) đâu, đừng diễn nữa, chúng ta còn có thể còn có thể bên nhau lâu dài á >_<.]
(*) Shyn: Cỏ đầu tường là chỉ người hôm nay thần tượng người mai thấy ai đẹp hơn thì chuyển sang thần tượng người đó. Mình chưa tìm được từ thích hợp
[Bên trên im lặng chút đê, giờ có thể trừ bỏ cái này, nửa điểm động tĩnh cũng chưa thấy, diễn xuất tốt xấu cũng phải đợi phim ra mắt mới đánh giá được.]
Diệp Lí share xong thì cũng không để ý nữa, mấy cái bình luận cũng không quản.
Anh ta không lo lắng nhiều về vấn đề diễn xuất tốt hay không.
Dưới bàn tay của Vương Hải Sinh, ngay cả một bình hoa cũng có thể đào tạo thành một diễn viên diễn xuất cực kì tốt.
Nếu Vương Hải Sinh không có khả năng đào tạo được Cố Thanh Trì thì đã không tung ra mấy bức ảnh tạo hình.
Hơn nữa, ngay cả khi Cố Thanh Trì tham diễn, cậu vẫn đang là một thực tập sinh, theo kế hoạch của Diệp Lí thì sẽ phải mất một thời gian nữa cậu mới có thể chính thức ra mắt.
Cho nên vẫn còn quá sớm để quản lí bình luận của fans.
Vì thế Diệp Lí không phát hiện, theo lượng người theo dõi bộ phim tràn tới, chiều hướng bình luận trên Weibo ngày càng không đúng.
[Không phải nhân vật này đã định là do Huyền Huyền nhà tui đảm nhận sao, bộ có ô dù phía sau hay gì đây? Huyền Huyền nhà tui không chịu nổi cú sốc này huhu]
[Cười địck giòn tan luôn á mấy pà, bây giờ chỉ cần có có nhan sắc thì ai cũng đi đóng phim được hả?]
[Cái này vốn là nhân vật mỹ nhan thịnh thế á? Không tồi chút nào khi chọn Trì Trì nhà ta.]
[Xin đấy, đừng làm hỏng bộ phim mà, tui vẫn đang rất mong chờ đó.]
Nếu là Diệp Lí, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết có người mua thủy quân bình luận.
Cố Thanh Trì quá bắt mắt, cản đường nhiều người.
Tuy cậu có rất nhiều fan nhưng họ cũng chỉ thích nhan sắc của cậu, vô cùng rời rạc, phản bác linh tinh rồi cũng bị mấy bình luận kia che mất.
Trong đoàn làm phim, Tạ Lục Dữ - một người hiếm khi không có cảnh quay, đang lướt điện thoại.
Hắn mặc một chiếc hoodie đen không tay, đôi chân dài lười biếng duỗi về phía trước, với một chiếc khuyên tai sáng bóng ở một bên tai, và một chiếc nhẫn ở ngón út, ngón giữa và ngón trỏ bên phải, ngón tay hắn thon dài nên nhìn không có vẻ gì là rườm rà khi đeo một đống nhẫn như thế.
Phần cạo trên đầu vẫn còn ngắn, phía bên phải lại cạo một đường làm cho hắn trông có một chút nổi loạn hơn bình thường.
Hắn một tay chống lên lưng ghế sô pha, cơ bắp căng ra thành hình vòng cung đẹp mắt, một tay còn lại cầm điện thoại gõ rất nhanh.
Một tin nhắn tag tất cả thành viên hiện lên trên điện thoại.
Tạ Lục Dữ liếc nhìn nó rồi dứt khoát bấm vào.
Tên nhóm là “Trì Trì xông lên”!
Đây là fanpage của Thanh Trì, cậu hiện tại chưa có fanpage chính thức, đây chỉ là nhóm để chế độ riêng tư, người bình thường không thể mò vào.
Tạ Lục Dữ đã tham gia một thời gian dài và đã trở thành quản trị viên.
Trên diễn đàn chính nhanh chóng hiện một loạt các bài viết.
[Không dám đọc phần bình luận luôn á, mọi người nhanh đến giúp một tay.]
[Tức ghê, một đám gì đâu lao tới, căn bản là không làm gì được.]
[Không được rồi, căn bản không làm gì được.]
[?]
Hắn bối rối đặt một dấu chấm hỏi.
Tạ Lục Dữ, người được mệnh danh là "Giang hồ đỉnh cao trong truyền thuyết", có địa vị rất cao trong nhóm, vừa lên tiếng thì mọi người đều nhiệt tình đáp lại.
Chỉ chốc sau Tạ Lục Dữ đã nắm bắt được tình hình.
“Cái tà khí lệch lạc gì đây.”
Tạ Lục Dữ tức giận lên tài khoản Weibo chính đăng bài.
Nick chính này không được xác minh trên Weibo, giống như cái tên trong nhóm, “Nồi cà tím khoai tây hầm”. Hắn thường đăng các món ăn khác nhau do chính mình làm lên Weibo. Nhờ đó đã tích lũy được 10.000 fans.
Hắn rất coi trọng 10.000 người hâm mộ nhỏ đang theo dõi này, ngày thường nói chuyện rất cẩn thận.
Khi chia sẻ các bí quyết nấu ăn trong phần comment, dù là ai cà khịa hay bôi xấu hắn thế nào chăng nữa thì hắn cũng không hề tức giận phản bác mà ngược lại rất nhẹ nhàng.
Nick phụ thì cực kì mạnh miệng, nick phụ đó chính là dùng tên thật của hắn, đã được xác minh trên weibo, từng bị đặt danh hiệu là “miệng pháo vương giả”, nhưng hiện tại nick phụ đó hết thuộc về hắn rồi.
Miệng pháo vương giả Tạ Lục Dữ ngồi xuống, lắc lắc cổ phát ra tiếng rắc rắc rồi bắt đầu di chuyển các ngón tay.
Hai chân hơi tách ra, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay lúc trước đặt trên đầu gối hiện lại gõ chữ bằng cả hai tay thay vì sử dụng một tay.
Tốc độ rất nhanh.
Tạ lục Dữ không nói ra những lời tục tĩu lắm, tuy hắn rất lắm lời, nhưng từ nhỏ đã có giáo dưỡng thế nên không thể nói những lời quá bẩn thỉu.
Thông thường dùng một vài từ để diễn tả tâm trạng khó tả của một người đã là giới hạn rồi.
Nhưng đầu óc hắn rất linh hoạt, có thể tìm thấy lỗ hổng trong lập luận của người ta mà nói có sách mách có chứng, tư duy phản biện cực tốt.
Châm biếm so sánh mang nhân cách hóa.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn tự có thể trấn áp toàn bộ bọn viết bình luận thuê cùng đám người qua đường.
Một lúc sau, Tạ Lục Dữ phát hiện rằng hắn không thể bình luận được nữa.
Hắn lướt qua phần thông báo weibo, phát hiện mình bị cấm bình luận vì bị nhiều người báo cáo.
“Uầy uầy chả thú vị gì cả, mấy người có chuyện thì cứ nói thôi, báo cáo làm cái gì chứ.”
Tạ Lục Dữ suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho trợ lý.
[Nick phụ trên weibo của tôi cậu giữ phải không?]
Trợ lý trả lời trong vài giây.
[Anh Phan nói không thể đưa weibo cho anh được, anh Tạ à, nghĩ cũng đừng nghĩ, em không thể đưa đâu.]
Mười phút sau, Phan Tiểu Thành đang ở văn phòng của Tinh Diệu bỗng nhận được một loạt tin nhắn cảm thấy cực kì quan ngại.
Phan Tiểu Thành trầm mặc.
Phan Tiểu Thành tự thưởng cho mình 3.000 nhân dân tệ trong tháng này.
****
"Dừng lại, dừng lại, cảm giác không đúng, cũng đừng ghi âm nữa, Tiểu Cố, qua đây.”
Vương Hải Sinh hô Cut.
Cảnh này Kha Mộc yểm hộ cho Kha Thành Thất phá vòng vây, sau đó chết trong vòng vây của kẻ địch.
Cố Thanh Trì buộc tóc cao ngang đầu, trên trán có đeo một cái đai, chính giữa trán có hình con cá âm dương, ở giữa có gắn một viên hồng ngọc.
Vì bị tấn công bất ngờ nên y không mặc áo giáp, chỉ mặc quần áo bình thường, trong phim, trang phục thường ngày của Kha Mộc rất phức tạp lại đẹp mắt, trên người toàn màu đỏ, cổ tay áo làm bằng vải ren, giày thì thêu viền vàng.
Sống động và ấm áp.
Y nên được sung túc và vui vẻ như tất cả những thiếu niên ngoài kia.
Nhưng bây giờ y đang chiến đấu trên chiến trường với một ngọn thương dài trên tay.
Khi đạo diễn Vương hô ngừng, cậu đang cầm một ngọn giáo dài và ngả người về phía sau để tránh đòn.
Nghe tiếng kêu dừng lại, cậu đứng thẳng dậy, há miệng thở dốc, mồ hôi từ thái dương chảy xuống cổ, cuối cùng biến mất trong quần áo.
Phân đoạn này đã được quay năm, sáu lần.
Vương Hải Sinh đứng lên, anh ta có chút lo lắng, chưa đợi cậu đi đến đã nói.
“Cậu không thể như vậy, cần phải có khí thái hơn thế nữa. Kha Mộc bị thiểu năng từ nhỏ, lúc y bị bao vây chắc hẳn sẽ rất tàn nhẫn, tức đến hộc máu, cũng sẽ sợ hãi, không phải như cậu, quá bình tĩnh, vui vẻ chịu chết hay gì?”
Anh ta ném kịch bản xuống.
“Lúc đầu khá ổn, còn giờ thì không được rồi.”
Anh ta chắp tay sau lưng.
“Giải tán, giải tán đi, mai lại quay tiếp.”
Được nửa đường, anh ta giận dữ quay lại.
Trên thực tế, công bằng mà nói, cảnh vừa rồi cũng có thể dùng được, nhưng mấy cảnh trước của Cố Thanh Trì quá tốt, tốt đến nỗi khiến tiêu chuẩn của Vương Hải Sinh đã được nâng lên rất nhiều mà không hề nhận ra.
“Tạ Lục Dữ đang ở trong phòng nghỉ của cậu ta, rất nhàn rỗi, cậu nên hỏi cậu ta một chút, mặc dù cậu ta tính tình rất chó má, nhưng đôi khi cũng khá đáng tin cậy. Nếu hắn nói chuyện không dễ nghe thì cậu cứ coi cậu ta như thả—"
Anh ta ho khan hai lần, làm mờ chữ ban nãy.
“Dù sao cậu ta cũng là người đáng tin.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế Vương Hải Sinh rất an tâm về Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ thường trông không nghiêm túc, cười đùa giận dữ mắng mỏ tùy thích, nhưng trên thực tế ngày thường hắn rất có chừng mực trong việc hòa đồng với mọi người.
Thông thường những người khác sẽ rất thoải mái với hắn và sẽ không cảm thấy khó chịu.
Trừ phi chịu không nổi, nếu không hắn sẽ không tùy tiện làm cho người ta khó chịu.
Tạ Lục Dữ nhìn đĩa đồ ăn dọn ra, đại khái khen.
Trong các mối quan hệ, Tạ Lục Kỳ sẽ có cách đối phó khác nhau tùy thuộc vào tính cách của những người khác nhau.
Hắn sẽ trêu đùa vui vẻ với người vui vẻ nhưng cũng có chừng mực, ở chung với người an tĩnh nội liễm liền thu lại, chỉ kể một chút chuyện cười nhạt nhẽo để điều chỉnh bầu không khí.
Tạ Lục Dữ nổi tiếng đến mức hầu hết các diễn viên bình thường đều ngại nhờ hắn tư vấn.
Trên thực tế, Tạ Lục Dữ sẽ sẵn lòng chỉ dẫn nếu có người mới đến xin lời khuyên.
Người ta nói Tạ Lục Dữ tính tình không tốt, nhưng thật ra hắn là người có tính khí được xem là rất tốt, có tiếng trong giới, chẳng qua là không ăn cơm lưu lượng, quá lười quản lý hình tượng.
Trong đoàn phim, Vương Hải Sinh không cho hắn ưu đãi gì ngoài việc dành một phòng nghỉ riêng cho hắn, khi thời gian eo hẹp, hắn cũng đi theo những người khác lấy hộp cơm cho kịp lịch trình.
Trên thực tế, do hắn là diễn viên chính nên cường độ làm việc cao, để giữ cho diễn viên luôn trong tình trạng tốt mới được xem xét và được cấp phòng nghỉ riêng.
Vương Hải Sinh cũng từng là một đạo diễn nhỏ đi lên, anh ta đã từng chứng kiến
nhiều người cư xử tốt trước mặt người hâm mộ và sau lưng lại có bộ mặt khác.
Tạ Lục Tự ở giữa những yêu ma quỷ quái này thật sự là quá bình dị gần gũi.
"Tôi không nghĩ có thể thay đổi trong chốc lát. Cảnh này dời lại sau vậy, hai ngày này cậu cứ đi theo cậu ta mà học hỏi."
Vương Hải Sinh vừa nói vừa lắc đầu.
“Quên đi, lại đây, để tôi nói chuyện với cậu ta để cho tên đó nhiệt tình lên một chút, để tôi dẫn cậu đi.”
Vương Hải Sinh vừa nói đi liền đi, lúc ấy liền hăng như gió lôi kéo Cố Thanh Trì đến phòng nghỉ của Tạ Lục Dữ.
Miệng pháo vương giả Tạ Lục Dữ tái xuất giang hồ.
Một nhóm người hâm mộ Tạ Lục Dữ nhanh chóng đổ vào Weibo của Thanh Trì, tất cả đều theo dõi sẵn tiện hahaha.
Họ không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, hầu hết họ thậm chí không biết rằng trong khu bình luận đang cãi nhau, họ cũng không biết Cố Thanh Trì là ai, cứ vào liền hahaha.
Chính là đè hết bọn viết thuê kia xuống.
Một trận chiến tanh phong huyết vũ còn chưa bắt đầu đã đi đến một cái kết không thể giải thích được, một chút tin tức giật gân cũng không có.
Thậm chí ngay cả Diệp Lý thường xuyên theo dõi Weibo cũng không phát hiện ra.
Tạ Lục Dữ chiến đấu ở tiền tuyến ba bốn giờ cuối cùng cũng thanh công, lui về, hắn thở ra một hơi thật dài.
Chuẩn bị đưa Phan Tiểu Thanh ra khỏi danh sách đen thì có tiếng gõ cửa.
“Là tôi, Vương Hải Sinh.”
“Cứ vào đi, nhớ đóng cửa, cảm ơn”
Tạ Lục Dữ với Vương Hải Sinh quá đỗi thân thiết, không cần phải khách khí, đầu cũng không thèm ngẩng lên, đang chuẩn bị đối phó với sự chất vấn của Phan Tiểu Thành.
“Có bận không? Giúp tôi chỉ dạy người này đi.”
“Vương đạo diễn đây đã mở miệng hỏi thì tôi đây… ” bận lắm.
Tạ Lục Dữ vội vàng nâng mắt lên.
Lời nói đến bên miệng hắn liền rẽ một cái.
“Không bận đâu.”