Tiêu Dư An đeo theo hành lý đi đến tửu lầu nhỏ ở con đường phía đông, nhưng tên tướng sĩ áo đen đến tìm Án Hà Thanh đang tụ họp ở trước cửa tửu lầu, ai nấy đều đang vỗ về con ngựa đang cong chân bên cạnh mình.
Hắn trước đó đã hỏi qua Án Hà Thanh, những tên phó tướng này đều không nhận ra cái khuôn mặt quân vương Bắc quốc này của mình, Tiêu Dư An phóng phóng khoáng khoáng mà đi qua đó, Trần phó tướng gào như gấu trước kia nhìn thấy hắn đi đến, vung vẫy tay nhiệt tình mà chào hỏi với hắn: “Tiêu đại phu, ở đây ở đây!”
Tiêu Dư An vài bước đi qua đó, quay đầu nhìn quanh, kỳ lạ mà hỏi: “Án Hà Thanh đâu?”
Nghe thấy Tiêu Dư An hoàn toàn không kiêng kị mà gọi thẳng họ tên của Án Hà Thanh, vài tên tướng sĩ cau mày thì cau mày, ho thì ho, nghĩ đi nghĩ lại suy cho cùng là ân nhân cứu mạng hoàng thượng của mình, còn là đại phu trong quân đội sau này, nên cũng không nói gì nhiều.
“Hoàng thượng người nói phải đi mua một món đồ, bảo chúng ta ở nơi đây đợi người.” Trần phó tướng nhiệt tình mà cùng Tiêu Dư An giải thích.
Tiêu Dư An gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn nhìn ngựa bên cạnh của vài vị phó tướng, hỏi: “Không có xe ngựa sao?”
Trần phó tướng xấu hổ mà gãi gãi sau óc: “Tiêu đại phu, chúng tôi ai ai cũng nhớ nhà canh cánh, ngay cả đến những con ngựa này cũng chê là chạy chậm, làm sao có thể ngồi xe ngựa chứ!”
Tiêu Dư An đành chịu mà cười trải tay¯_(ツ)_/¯: “Vậy xong rồi, ta không biết cưỡi ngựa, hay là ngươi lấy cọng dây đem ta buộc ở bên hông ngựa, vận chuyển đến doanh trại cho rồi.”
“Ha ha ha ha Tiêu đại phu thật là biết đùa, đừng lo lắng, ta chở ngươi qua đó là được rồi.” lời nói của Trần phó tướng vừa dứt, Án Hà Thanh cưỡi trên bạch mã từ nơi xa mà đến, vài tên tướng sĩ thấy rồi, cùng nhau hành lễ với Án Hà Thanh sau đó lật người lên ngựa, bộ dạng chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.
“Nào, Tiêu đại phu, lên đây đi, ta cưỡi ngựa vững, sẽ không xóc đến ngươi đâu.” Trần phó tướng kéo chắc dây cương, nghiêng người xuống, nhiệt tình mà đưa tay ra với Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cười với hắn: “Không cần đâu, ta không hại người.”
Trần phóng tướng sững sờ: “Đây làm sao có thể là hại người được? Tiêu đại phu là lo lắng cùng cưỡi với ta sẽ mang đến cho ta không tiện sao? Vạn lần không cần lo lắng cái này, ta cưỡi ngựa rất vững! Nào, lên đây đi!”
Vừa nói Trần phó tướng vẫn hướng Tiêu Dư An vẫy vẫy tay.
Tiêu Dư An vẫn là cười rồi lắc đầu, rồi sau đó quay người hướng Án Hà Thanh vẫy tay gọi: “Án ca, ta không biết cưỡi ngựa!”
Người bạch y bạch mã đó, tuấn dật tiêu sái, giống như những tuyệt sắc từ xuân đến đông của thế gian này, Án Hà Thanh nghe thấy lời của Tiêu Dư An, hoàn toàn không do dự mà đánh ngựa chạy tới.
Tiêu Dư An trước kia thường hay nghĩ đến cái ngày phân ly đó, con ngươi của Án Hà Thanh sau khi đập trâm, hắn thoạt đầu không hiểu tại sao đôi ngươi lãnh đạm đó lại đỏ lên, tại sao Án Hà Thanh là bộ dạng đó, bây giờ hắn cuối cùng cũng biết rồi, thế là mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đó, không hiểu và nghi hoặc liền biến thành cảm giác áy náy mơ hồ.
Từ sau khi biết được tâm ý của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, nếu như trước đó tất cả mọi thứ đều rõ ràng thì bây giờ sẽ là một quang cảnh như thế nào?
Giờ đây nhìn Án Hà Thanh đang cưỡi ngựa, Tiêu Dư An không tránh được lại nghĩ đến ngày đó, cái không giống là, con người đã từng đi xa giờ đây đang hướng hắn thúc ngựa mà đến.
Án Hà Thanh ở trước người Tiêu Dư An thít chặt dây cương của ngựa, nghiêng người đối với Tiêu Dư An đưa ra tay.
Tiêu Dư An nhìn hắn cười, nắm chặt lấy tay của Án Hà Thanh.
Dưới con mắt nhìn của đám đông, Án Hà Thanh hơi hơi dùng lực, đem Tiêu Dư An một cái kéo lên ngựa, hai tay ôm lấy bảo hộ ở trước người, rồi sau đó thúc ngựa giương roi, tuyệt trần mà đi.
Trần phó tướng xem đến ngẩn tò te: “Không hổ là ân nhân cứu mạng a, ngựa của hoàng thượng nói cùng cưỡi là cùng cưỡi.”
Vài vị tướng sĩ trông xa thì trông xa, tán thành thì tán thành, không hẹn mà cùng thúc ngựa chạy theo.