“Dư An.”
Tiêu Dư An đang ở trong phòng thu thập hành lý, dì Ba cầm lấy thư từ đến gần, thấy hắn chỉ có một mình kỳ lạ mà hỏi: “Án công tử đâu?”
“Hắn đến tửu lầu trước rồi, nói là gặp nhau ở bên đó.” Tiêu Dư An dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu hỏi: “Dì Ba làm sao vậy?”
“Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt gửi thư về rồi.” Dì Ba đem thư từ trong tay đưa cho Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An nhận qua thư nghiêm túc hẵn hoi mà bắt đầu đọc, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ mà nói: “Bọn họ nói bệnh của Thần Quy sắp khỏi hết rồi, tháng sau chuẩn bị quay về.”
“Vậy sao? Thật tốt qua, nhưng mà… … nhưng mà bọn họ quay về, ngươi lại phải đi rồi.” Dì Ba than thở.
“Dì Ba đừng lo lắng, con cũng rất nhanh sẽ quay về a.” Tiêu Dư An đối với bà lộ ra một nụ cười an ủi.
“Dì Ba cũng muốn không lo lắng a.” Dì Ba than vãn mà nói, “Nhưng mà trưng binh đánh trận, làm gì có không bị thương không chết người a, lỡ như Nam Yến quốc không đánh thắng Đông Ngô quốc, hại đến ngươi thì phải làm sao a?”
Tiêu Dư An nắm lấy tay của bà, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ: “Dì Ba yên tâm, sẽ đánh thắng.”
Dì Ba không tin: “Thế sự khó đoán, ngươi lại làm sao biết được?”
Tiêu Dư An cười cười, không có đáp lại, mà là nói: “Dì Ba, đợi Liễu An Phong Nguyệt đem Thần Quy quay về, dì ngàn vạn lần đừng nói với bọn họ con đi làm đại phu trong quân đội rồi, dì cứ nói con đi du lịch rồi.”
Dì Ba hơi có không hiểu, còn tưởng rằng Tiêu Dư An là sợ bọn họ biết rồi sẽ lo lắng sự an nguy của mình, thế là đáp ứng xuống: “Được, dì Ba nhất định giữ kín như bưng.”
Tiêu Dư An cười nói: “Đa tạ dì Ba.”
Dì Ba đi lên trước, đưa tay thay Tiêu Dư An thu thập hành lý, bà một hồi cảm thấy trong quân đội mặc không được tốt, nhét vào trong đó vài bộ quần áo mình may, một hồi lại cảm thấy trong quân đội ăn không được tốt, hận không được làm ra một nồi cao lương mỹ vị để Tiêu Dư An mang theo, một hồi lại lo lắng Tiêu Dư An chịu mệt không có người chăm sóc, cau mày rồi bắt đầu thở vắn than dài.
Rất không dễ dàng thu thập xong hành lý của Tiêu Dư An, đến lúc nên chia ly, trên miệng dì Ba không nói chuyện, biểu tình trên mặt khổ đến không chịu được.
Tiêu Dư An nói: “Dì Ba, Phong Nguyệt, Liễu An và Thần Quy tháng này vẫn chưa quay về, nếu như dì cảm thấy buồn chán rồi, thì đi tìm Tham Linh, Tham Linh cũng nói với con là mỗi ngày đều sẽ đến thăm dì a.”
“Được, được, được, đi đi, đi đi.” Dì Ba đẩy đẩy Tiêu Dư An, là một động tác tay đi.
“Ôi, vậy dì Ba, con đi trước đậy.” Tiêu Dư An chào tạm biệt, hướng đằng trước đi được vài bước, quay đầu phát hiện dì Ba đứng ở trước của phủ đệ trông theo.
Tiêu Dư An quay người chạy bước nhỏ quay về, dì Ba ngạc nhiên: “Làm sao vậy? Quên mang cái gì sao?”
“Dì Ba, sau khi con quay về muốn ăn thịt kho tàu dì làm, còn có gà quay và vịt phá lấu nữa!” Tiêu Dư An hô to.
“Được được được.” Trên mặt dì Ba cuối cùng cũng có ý cười, “Đợi ngươi quay về, dì Ba làm cho ngươi ăn!”
Sau khi tạm biết dì Ba, Tiêu Dư An khởi hành đến y quán, Trương Bạch Thuật đang đứng ngoài cửa y quán trông ngóng, giống như là biết hắn sẽ đến vậy, thấy Tiêu Dư An xách theo hành lý, một bộ dạng có lời muốn nói nhưng lại thôi.
“Làm gì vậy? Một bộ dạng lề lề mề mề.” Tiêu Dư An cười hắn.
Trương Bạch Thuật hiếm khi không có đấu mồm với Tiêu Dư An, hắn nói: “Ngươi nhất định phải cẩn thận, lần này đánh trận, thật sự không phải chơi đùa đâu đó.”
“Yên tâm, ta biết.” Tiêu Dư An vỗ vỗ vai Trương Bạch Thuật, hỏi, “Sư phụ đâu?”
“Trong nội đường.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, đi vào y quán, trong nội đường không mấy sáng lắm, Trương Trường Tùng đang chầm chậm mà giã thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Đến rồi?”
“Vâng sư phụ, con phải đi rồi.” Tiêu Dư An cười nói.
“Lần này đi, nhất thiết phải vạn sự cẩn thận, chăm sóc chính mình cho tốt.” Trương Trường Tùng ho hai tiếng, chầm chậm nói.
“Vâng, vậy sư phụ con đi trước đây.” Tiêu Dư An quay người muốn đi, Trương Trường Tùng đột nhiên lại gọi lại hắn: “Tiêu Dư An, ta vốn không muốn nói lời không may, nhưng mà ngươi nhớ lấy, nếu như xảy ra chuyện rồi, nhớ nhất định phải bảo bọn họ đem ngươi đưa về thôn Đào Nguyên, cho dù ngươi chỉ còn một hơi cuối cùng, ta cũng có thể đem ngươi từ quỷ môn quan kéo về.”
“Ồ, con nhớ kỹ rồi.” Tiêu Dư An cười đáp một tiếng, đối với Trương Trường Tùng khom lưng hành lễ, ngẩng người đi ra khỏi y quán.
Trương Bạch Thuật vẫn đang ngồi xổm ở ngoài cửa y quán, thờ ơ mà nhìn vại thuốc sôi sùng sục trước mặt, Tiêu Dư An lấy đầu gối đụng đụng lưng của Trương Bạch Thuật: “Trương Bạch Thuật, ta muốn làm cha nuôi.”
“Cái gì? Trò gì đây?” Trương Bạch Thuật nhăn mặt quay đầu qua, bỗng nhiên lại phản ứng qua lại cái gì đó, cả khuôn mặt lập tức cháy đến đỏ bừng.
Tiêu Dư An ha ha ha cười hai tiếng, trong tiếng mắng chửi đến thở không lại hơi của Trương Bạch Thuật, cất bước lao điên cuồng mà đi.