Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 19



Một màn khôi hài tối hôm qua, cuối cùng kết thúc bằng việc Nghiêm Đình Vân bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Sáng sớm, người trong đoàn phim nghe tin mà đến.

Cũng không biết là ai để lộ tin tức, đồng hành còn có phóng viên truyền thông.

Chuyện đã nháo lớn rồi.

Người trong đoàn phim đều biết tiền căn hậu quả, chân tướng bị đưa tin ra ngoài cũng không thích hợp, hơn nữa người phát sinh xung đột với Nghiêm Đình Vân hình như có lai lịch không nhỏ.

Trị an ở Ksburg vốn không tốt, hai người ngoại lai bọn họ càng không dễ trêu chọc thị phi.

Nhân viên đoàn phim phụ trách tuyên truyền tiếp đãi, ngăn lại phóng viên đang ngóng dài cổ: "Nghiêm lão sư là thời điểm đóng phim không cẩn thận bị thương, hiện tại bệnh tình đã ổn định, không có trở ngại gì, rất nhanh là có thể xuất viện, cảm ơn mọi người đã quan tâm."

"Nghe nói Nghiêm Đình Vân bị thương có quan hệ đến Hà Hoan, có đúng là thật không?"

"Nghe nói Hà Hoan chọc phải phiền toái, liên luỵ đến Nghiêm ảnh đế?"

"Hà Hoan ở đâu, để cậu ta tiếp thu phỏng vấn một chút."

Đối mặt với vấn đề bén nhọn như thế, nhân viên tuyên truyền tiếp đãi biến thành máy đọc lại không có cảm xúc: "Nghiêm lão sư là thời điển đóng phim không cẩn thận bị thương, cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Dưới loại tình huống này, đa số phóng viên sẽ thức thời mà đổi đề tài.

Nhưng phóng viên hôm nay lại đặc biệt không buông tha, microphone và camera giơ lên cao, hận không thể duỗi đến phòng bệnh.

"Nghe nói đêm hôm qua Hà Hoan còn ăn vạ Nghiêm Đình Vân ở phòng bệnh không đi, cậu ta là muốn tự dâng mình sao?"

"Hà Hoan hiện tại đã bị toàn võng phong sát, có phải là muốn ôm đùi Nghiêm Đình Vân không?"

Vấn đề sau lộ liễu hơn vấn đề trước, sắc mặt nhân viên công tác dị thường khó coi.

Những người trong đoàn phim cách một cánh cửa, cũng nghe được những lời này.

"Mấy phóng viên ngu ngốc này là ai mời đến vậy, thật mẹ nó nói hươu nói vượn!"

"Gọi bảo an lôi bọn họ ra ngoài đi!"

Hà Hoan đứng ở cửa, thông qua cửa sổ trong suốt nhìn khung cảnh chướng khí mù mịt ở bên ngoài, một lời cũng không nói.

Cao Kim Duyệt an ủi y: "Tiểu Hoan đừng để trong lòng, chờ bảo an tới liền lôi bọn họ ra ngoài."

"Cảm ơn Cao lão sư." Hà Hoan cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.

Đám phóng viên trên hành lang hôm nay, chính là đám người không biết ngày đêm quấy rầy nguyên chủ năm đó, nhục mạ nguyên chủ, bôi nhọ nguyên chủ đoạt tài nguyên của Nghiêm Đình Vân.

Nghiêm Vân Đồng ngồi ở trên mép giường bệnh bỗng nhiên nói: "Tôi cũng cảm thấy bọn họ nói không sai, vốn dĩ chính là Hà Hoan tự mình chọc phiền toái, lại liên lụy anh trai tôi bị thương nặng như vậy."

"Nói bao nhiêu lần rồi, không có quan hệ với Hà Hoan!" Nghiêm Đình Vân vừa động, lại ho khan một tràng.

Cao Kim Duyệt nhìn hai anh em gã lại nháo, nhanh chóng lên tiếng hoà giải: "Là tin tức tố của tên lưu manh kia ảnh hưởng Hà Hoan, gã còn dùng sức mạnh với Hà Hoan, đều là tên lưu manh kia sai!"

Những người khác cũng phụ họa theo, đều nói không phải là Hà Hoan sai.

Nghiêm Vân Đồng oán hận trừng Hà Hoan, nhìn bộ dáng y không chút hoang mang liền tức điên.

Từ lúc biết người cưỡng hôn Hà Hoan là học trưởng cô ta thích ba năm, cô ta tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa chợp mắt.

Nếu oán khí có thể giết người, Hà Hoan khẳng định là đã chết mấy trăm lần.

Nghiêm Đình Vân nhìn thấy Nghiêm Vân Đồng không che giấu hận ý chút nào, lạnh lùng nói: "Em và La Kiều lập tức về đế đô."

Em gái gã bị người trong nhà sủng hư, tính cách kiêu ngạo làm càn, cố tình lại có đầu óc đơn giản, luôn bị La Kiều xúi giục làm chim đầu đàn, còn vui rạo rực.

Sớm hay muộn sẽ có ngày xảy ra chuyện lớn.

"Anh!" Nghiêm Vân Đồng nháy mắt luống cuống, vội vàng đoan chính: "Em đêm qua mới đến! Hơn nữa bệnh của anh còn chưa tốt, em muốn chăm sóc anh."

Nghiêm Đình Vân nhớ tới tối hôm qua cô ta giúp kẻ thù nói chuyện, ngực liền vô cùng đau đớn.

"Chăm sóc? Em rốt cuộc là muốn chăm sóc anh, hay là cách vách?"

Nghiêm Vân Đồng lại đỏ mặt: "Đương, đương nhiên là chăm sóc anh!"

Nghiêm Đình Vân châm chọc hừ một tiếng: "Y tá còn chuyên nghiệp hơn em nhiều, Hà Hoan cũng tri kỷ hơn em nhiều, em chỉ biết giận anh thôi."

Nghiêm Vân Đồng há mồm muốn nói, Nghiêm Đình Vân lại không kiên nhẫn mà đánh gãy cô ta: "Lập tức trở về!"

Nghiêm Vân Đồng làm gì chịu trở về, cô ta còn muốn bồi dưỡng tình cảm với nam thần.

Ở trong mắt cô ta, giữa anh trai và nam thần cũng không phải hiểu lầm gì lớn, hai người đều là người ưu tú, nói không chừng về sau có lẽ sẽ trở thành bạn tốt.

Nhưng Nghiêm Vân Đồng không dám nói nữa, lặng lẽ cho La Kiều một ánh mắt.

La Kiều nở một nụ cười mà cô ta tự nhận là ôn nhu nhất, vừa mới hé miệng, Nghiêm Đình Vân liền nghiêng đầu nói chuyện với Cao Kim Duyệt.

Tươi cười của cô ta đọng lại ở trên mặt, cứng đờ như tượng sáp.

Nghiêm Đình Vân nói: "Cao đạo, chúng ta nên điều tra đám phóng viên bên ngoài một chút, xem là tên không có mắt nào làm ra."

La Kiều mất tự nhiên trong nháy mắt.

Nghiêm Vân Đồng không cho là đúng, nói: "Anh, anh hẳn là nên nghỉ ngơi, hao tâm tốn sức quản mấy chuyện này làm gì?"

"Cô nói rất đúng, anh ấy hẳn là nên nghỉ ngơi. Nếu cô lo lắng cho anh cô như vậy, không bằng thay anh ấy chia sẻ phiền não này, đi tra đám phóng viên kia?" Hà Hoan đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Nghiêm Vân Đồng, nhìn thẳng vào cô ta.

Nghiêm Vân Đồng đối diện với tròng mắt như biển sâu vạn dặm của y, lạnh lẽo đến mức làm người rùng mình.

"Liên, liên quan gì tới mày......"

Hà Hoan cười nhẹ, tầm mắt chuyển sang La Kiều phía sau cô ta: "Cho cô một cơ hội biểu hiện nha, nếu cô làm tốt, anh cô liền không đuổi cô đi."

Hãm hại nguyên chủ năm đó đại bộ phận là La Kiều âm thầm phá rối, rất nhiều chuyện ngay cả Nghiêm Vân Đồng cũng không biết.

Nghiêm Vân Đồng theo bản năng nhìn về phía anh trai nắm giữ quyền sinh sát.

Hà Hoan cười khanh khách, nói với Nghiêm Đình Vân: "Không bằng anh cho cô ấy một cơ hội?"

Nghiêm Đình Vân nhìn bộ dáng Hà Hoan ôn nhu tri kỷ, lại nhìn Nghiêm Vân Đồng thiếu chút nữa liền muốn gã quỳ xuống, cuối cùng nói: "Muộn nhất là tối ngày mai, tra không ra liền trở về đế đô."

Nghiêm Vân Đồng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, ôm cánh tay Nghiêm Đình Vân làm nũng: "Anh, anh tốt nhất, em lập tức đi tra!"

"Đây là Hà Hoan cho em cơ hội." Nghiêm Đình Vân bất đắc dĩ thở dài. Gã vẫn luôn đau đầu cô em gái này, tùy hứng cao ngạo, không chịu quản giáo.

Gã kỳ thật biết, cho dù gã ép buộc Nghiêm Vân Đồng trở về, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không trở về.

Đề nghị vừa rồi của Hà Hoan thật sự là giúp không nhỏ, không chỉ cho hai anh em gã một bậc thang, lại làm cho Nghiêm Vân Đồng có việc làm, không tới làm phiền gã.

Nếu không làm tốt, ngày mai liền có lý do để cô ta trở về đế đô.

Một mũi tên trúng ba con chim.

Nghiêm Vân Đồng nghe anh trai mở miệng ngậm miệng đều là Hà Hoan, trong lòng lại không thoải mái.

Tuy cô ta thừa nhận cơ hội này là Hà Hoan giúp cô ta tranh thủ được, nhưng nghĩ đến y mở miệng, anh trai liền nghe y nói, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô ta quay đầu tìm bạn thân mình: "Kiều Kiều, cậu cùng tớ điều tra, anh trai nhất định sẽ lau mắt nhìn chúng ta."

Sắc mặt La Kiều trắng bệch, giả bộ trấn định gật gật đầu, cũng không mở miệng nói nữa.

Nghiêm Vân Đồng lo lắng hỏi cô ta: "Cậu làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Hà Hoan đi đến trước mặt La Kiều, ôn nhu quan tâm nói: "Nơi này chính là bệnh viện, thân thể có vấn đề liền đi tìm bác sĩ, đừng trì hoãn."

Ánh mắt La Kiều tan rã đột nhiên nhìn y, tựa như đôi mắt dựng đứng đồng tử của động vật, hung tợn nhìn chằm chằm Hà Hoan.

Hà Hoan đến gần hơn một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, trầm thấp nói: "Tật xấu tâm lý còn khó trị hơn thân thể nhiều, trị không hết sẽ có khả năng nổi điên."

Thân hình La Kiều quơ quơ, lùi hai bước mới khó khăn đứng vững được.

Cô ta cắn chặt môi, bởi vì dùng quá sức mà chảy ra mấy giọt máu, hốc mắt tràn đầy nước mắt, bộ dáng nhìn mà thấy thương.

Nghiêm Vân Đồng nhìn thấy La Kiều đáng thương, nháy mắt nổi giận, quát Hà Hoan: "Sao mày dám khi dễ Kiều Kiều?!"

Hà Hoan cười: "Ai nói tôi khi dễ cô ta, tôi chỉ nhắc nhở cô ta nhất định phải nỗ lực giúp cô điều tra, bằng không kéo chân sau của cô, ngài mai phải về đế đô."

"Ai cần mày lo! Kiều Kiều làm vừa mau lại vừa ổn thỏa, bọn tao......" Như là vì chứng minh bạn thân có khả năng, Nghiêm Vân Đồng khoác lác: "Hôm nay bọn tao có thể điều tra ra! Đúng không, Kiều Kiều!"

La Kiều gian nan mở miệng: "...... Đúng vậy." Âm điệu quái dị như không phải thanh âm của cô ta.

......

Thân thể Hà Hoan đã không có vấn đề gì, buổi chiều liền xuất viện trở về khách sạn.

Vừa đến cửa khách sạn liền thấy đám người Phỉ Tì mang hành lý rời đi.

Hai bên một bên ở trong cửa, một bên ở ngoài cửa, đều không tự chủ mà dừng bước chân.

Làm người phụ trách xã giao của tiểu đội, Hứa Nhất Hàm đánh vỡ trầm mặc đầu tiên: "Chào cậu, Hà Hoan, thân thể đã không tốt hơn rồi sao?"

Hà Hoan chỉ gật đầu, nghiêng người, không có ý tứ muốn giao lưu với bọn họ.

Hứa Nhất Hàm sờ sờ mũi, tiếp tục trò chuyện: "Vậy là tốt rồi...... Chúng tôi hiện tại liền phải rời đi, cậu nghỉ ngơi đi nhé." . Ngôn Tình Sắc

Hà Hoan kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.

Hứa Nhất Hàm thở phào, nói tạm biệt.

Đồng đội phía sau anh ta cũng một bên nói tạm biệt, một bên đi ra ngoài.

Phỉ Tì dừng ở cuối cùng.

Hà Hoan xoay người vào khách sạn, đột nhiên phía trước có một bóng người.

Y ngẩng đầu, đối diện với tròng mắt màu xám bạc của Phỉ Tì, mang theo một loại xâm lược làm người giật mình.

Nhưng hắn lại không làm cái gì, ngữ khí ra khỏi miệng thậm chí còn coi như là ôn hòa: "Tôi còn nợ cậu một hứa hẹn, nếu cậu có yêu cầu gì, tùy thời liên hệ tôi."

"Về sau lại......" Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói xong.

"Trao đổi phương thức liên hệ không?" Phỉ Tì giơ quang não trên cổ tay.

Máy móc làm bằng kim loại trắng bạc, là thiết kế không có trên thị trường, cao cấp mà thần bí.

Hà Hoan: "Xin lỗi, liên hệ của tôi đều là người đại diện làm chủ, trong danh bạ chỉ có người thân thiết."

Phỉ Tì trầm mặc, lấy ra một quả cầu nho nhỏ làm bằng kim loại.

"Đây là máy truyền tin, có thể sử dụng ba lần. Chỉ cần ở cùng một tinh cầu, tôi đều có thể tiếp nhận."

Nghe thì là kỹ thuật khoa học rất cao, Hà Hoan lại không nhận.

Y tựa hồ nghe được Phỉ Tì thở dài, sau đó thấy Phỉ Tì nhét quả cầu vào túi áo y.

"Tôi không cần." Hà Hoan lấy ra muốn trả cho hắn.

Phỉ Tì thối lui ba bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Trên tinh cầu Ksburg xuất hiện rất nhiều thú dị hình, buổi tối đừng ra ngoài, chú ý an toàn."

Hắn nói xong, chân dài trực tiếp đi qua Hà Hoan, ngừng ở cửa xe bay trước khách sạn.

......

Hứa Nhất Hàm thấy Phỉ Tì lên xe, tò mò thò lại gần, hỏi: "Phỉ Tì, anh có trao đổi liên hệ phương thức không?"

Phỉ Tì nhắm mắt, biểu cảm lạnh nhạt, hiển nhiên là tâm tình không tốt: "Không."

"Cho nên anh đưa máy truyền tin?" Berkeley rung chân cười: "Như vậy cũng có thể đưa ra, lão đại của em thật hào phóng."

Tiếng cười của anh ta đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nói: "Không phải là anh cứng rắn đưa cho người ta đúng không?"

Phỉ Tì lạnh lùng nhìn anh ta, biểu tình càng lạnh.

Những người khác đều che miệng nở nụ cười, không dám cười quá lớn, bả vai run không ngừng.

Berkeley không dám đắc tội người quá mức, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Lão đại, em vừa mới lên trí võng, nhìn thấy tin tức về đoàn phim của Hà Hoan, không nghĩ tới cậu ấy lợi hại như vậy, cư nhiên đóng vai Semir."

Phỉ Tì cứng nhắc tiếp nhận, lật xem tin tức Berkeley tìn được về đoàn phim《 Kho tinh trấn biến mất 》.

Đa số là bình luận mắng Hà Hoan, cơ hồ không có người ủng hộ y.

Cuối cùng, hắn thấy được ảnh tuyên truyền của Hà Hoan.

Omega phong tình vạn chủng trong poster khác biệt rất lớn với ngoại hình ngoan ngoãn đáng yêu của y, phảng phất như không phải là một người.

Nhưng Phỉ Tì lại quỷ dị cảm thấy, bản thân Hà Hoan nên là bộ dáng trong poster.

Yêu dã, mị hoặc, là thuốc cấm mê người.

Berkeley tấm tắc hai tiếng, khinh thường mà bĩu môi: "Đừng nhìn trên mạng mắng Hà Hoan nhiều như vậy, sau lưng lại trộm bảo tồn ảnh người ta vào quang não, đặc biệt là một ít alpha......"

Hứa Nhất Hàm quay đầu, kinh ngạc trừng lớn mắt: "Khoa trương như vậy sao?"

Berkeley click mở một trang web bookmark, đưa cho bọn họ xem: "Đây là số liệu download của chính phủ, còn có số liệu tổng kết dựa vào người dùng."

Hứa Nhất Hàm kinh hô: "730 triệu! Thật khủng bố!"

Sau đó anh ta phát hiện lão đại nhà mình niết chặt mu bàn tay cứng nhắc, mạch máu xanh tím nhô cao lên.

Anh ta thuận thế nhìn lên trên, biểu cảm lão đại nhìn không ra biến hoá gì, nhưng môi hắn lại nhấp thành một đường thẳng, dị thường sắc bén.

Hứa Nhất Hàm ngượng ngùng cười ha ha: "Số liệu hiện tại giả thật sự, có lẽ là đoàn phim thao tác để hấp dẫn người khác."

Berkeley duỗi tay chọc trán anh ta: "Cậu thì biết cái gì, sô liệu trên trang ưeb kia là số liệu quyền uy nhất, quân đội chúng ta có đôi khi cũng cần phải tra số liệu trên đó."

Hứa Nhất Hàm đương nhiên biết quân đội cũng thường tra số liệu trên đó, anh ta nhanh chóng cho Berkelay một ánh mắt, bất quá đối phương lại đang đắc ý như một con khổng tước, cũng không tiếp nhận được ý tốt nhắc nhở của anh ta.

Berkeley thần bí lấy ra một quyển sách, nhét vào tay Phỉ Tì: "Lão đại, đặc sản của Ksburg, người tới đều sẽ mua một cuốn."

Phỉ Tì giương mắt, bìa sách tinh xảo là hàng chữ ——《 Kho tinh trấn biến mất 》.

Berkeley tranh công mở ra trang đầu: "Quyển tác giả viết tay và ký tên không còn xuất bản nữa, hiện tại đều có giá chừng này." Anh ta vươn một bàn tay, mỗi ngón tay đều mở rộng hết mức: "50 vạn điểm tín dụng!"

"Em vất vả lắm mới có được, trước tiên cho anh mượn xem."

Kiếp sống học tập trong trường quân đội vừa buồn tẻ lại vừa khẩn trương, mỗi ngày đều có huấn luyện và thi đấu, căn bản là không có thời gian dư thừa để xem sách giải trí.

Mặc dù 《 Kho tinh trấn biến mất 》 nổi danh đến mức nhà nhà đều biết, nhưng tiểu đội năm người bọn họ lại chưa từng xem qua.

Mang theo một tia tò mò, Phỉ Tì mở ra trang chính văn đầu tiên.

......

Một giờ sau, Berkeley tỉnh ngủ.

Anh ta thấy hai tay Phỉ Tì ôm ngực, yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không nhịn được xoa mắt hỏi hắn: "Lão đại, anh đọc xong rồi sao, nó có hay không?"

Phỉ Tì nhìn ngắm phong cảnh hoang mạc lướt qua, trăm cảnh như một, cũng không biết có cái gì đẹp.

Qua một lúc sau, hắn mới phun ra hai chữ: "Không hay."

Sao lại không hay?

Đánh giá ở trên mạng, đạt được điểm 10 khen ngợi tuyệt đối.

"Sách của em đâu?" Berkeley ngáp, hỏi.

Phỉ Tì nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.

Bẻkeley tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được quyển sách ký tên không xuất bản nữa của mình: "Phỉ Tì! Lão tử muốn giết anh! 50 vạn điểm tín dụng của em đó!"

Còn may thùng rác sạch sẽ, anh ta đau lòng nâng lên 50 vạn của mình, đột nhiên phát hiện có một tờ trong đó rất nhăn.

Mở ra liền thấy, trang này vừa vặn là cảnh Semir dâng ra đêm đầu trên sân khấu.

Trong sách viết ——

Semir cởi bỏ áo ngoài, lộ ra phần trên tinh xảo trắng nõn, cánh tay mềm mại của y quấn lên cổ nam nhân: "Alpha của tôi, xin hãy hung hăng đâm thủng tuyến thể, đánh dấu hoàn toàn tôi, tôi muốn đánh mất lý trí cùng ngài."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv