Hà Hoan bị mạnh mẽ thay đổi phòng bệnh, là Nghiêm Đình Vân tỉnh lại liền mãnh liệt yêu cầu.
Y đi vào, liền chịu hoan nghênh nóng bỏng của mọi người trong đoàn phim.
Nhìn hai chiếc giường đặt cạnh nhau, còn có biểu tình "Chỉ có thể giúp cậu đến đây, cố lên!" của mọi người.
Hà Hoan thật sự muốn quay đầu rời đi.
Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt đứng chắn ở cửa, căn bản là không cho y cơ hội cự tuyệt.
"......" Hà Hoan.
Sau khi đối diễn màn diễn kia với Nghiêm Đình Vân, người trong đoàn phim đều hóa thân thành bà mối, người này còn tích cực hơn người kia.
"Tiểu Hoan, Đình Vân bị thương vì cháu, cháu cũng phải chăm sóc tốt cho cậu ấy."
"Đúng vậy, giường gần nhau càng thêm thuận tiện."
"Chuyện trong đoàn phim cũng đừng lo lắng, nghỉ ngơi tốt đi, đêm nay sẽ không có ai gọi điện thoại quấy rầy hai người!"
......
Hà Hoan ngồi xuống mép giường Nghiêm Đình Vân, nhìn ngực gã băng đầy băng vải, khuôn mặt tuấn tú trần đầy vết thương xanh tím, thực sự là có chút đáng thương.
Nghe nói là bị gãy sáu cây xương sườn, lồng ngực còn có máu bầm.
Bác sĩ còn nói may mắn gã ngày thường siêng năng rèn luyện, thân thể cường kiện, bằng không liền tàn phế. Người đá gã cũng quá độc ác rồi!
Nghiêm Đình Vân trông mong nhìn Hà Hoan: "Tiểu Hoan, em có khỏe không?" Vừa nói liền liên lụy đến vết thương trên mặt, đau đến mức làm ngũ quan gã cũng phải lệch vị trí.
Hà Hoan nhướng mày, Tiểu Hoan? Ngay cả xưng hô cũng sửa lại? Lại còn chủ động quan tâm y.
"Tôi ổn, anh thế nào?"
Nghiêm Đình Vân ủy khuất méo miệng: "Anh rất khó chịu, cả người đều, a...... Đau quá."
Niêm mạc trong khoang miệng gã cũng bị thương, làm gã chỉ có thể nói chuyện mơ hồ.
Hà Hoan nghiêm túc nghe mới biết được gã đang nói cái gì: "...... Anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi."
"Nhưng anh, muốn trò chuyện, với em...... Khụ khụ......" Nghiêm Đình Vân khụ hai tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo thành tác phẩm trừu tượng.
Hà Hoan hoài nghi có phải bác sĩ cho gã uống lộn thuốc không, sao gã lại như thay đổi thành người khác.
Bộ dáng gã đáng thương hề hề, tựa như một chú chó bị ủy khuất, nước mắt lưng tròng, còn rất có thể gợi lên tâm đồng tình của con người.
Hà Hoan: "Tôi gọt trái cây cho anh nhé?"
Nghiêm Đình Vân gật gật đầu: "Ừm ừm."
Các đồng nghiệp đều tặng một bàn trái cây và đồ ăn vặt.
Đất đai trên tinh cầu Ksburg cằn cỗi, trái cây có sản lượng hữu hạn, giá cả sang quý, một bàn trái cây như vậy cũng có thể đổi được một chiếc xe.
Hà Hoan gọt lê, tính toán cắt thành miếng nhỏ đút cho gã.
Nghiêm Đình Vân nhanh chóng nói: "Không, không cần!"
Hà Hoan nghi hoặc.
Nghiêm Đình Vân giữ chặt tay y, biểu tình ôn nhu: "Cắt lê không may mắn, anh, không muốn, tách khỏi em...... Tiểu Hoan, chuyện, trước kia, coi như không tồn tại, được không, chúng ta.... chung ta làm lại từ đầu......"
Gã nói xong có chút ngượng ngùng, áp lỗ tai hơi đỏ vào gối đầu.
Hà Hoan hiện tại xác định không phải là bác sĩ cho gã uống lộn thuốc, mà là một chân của Phỉ Tì đá người đến choáng váng.
Hà Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Vậy anh nói một câu với tôi được không?"
"Câu, câu gì?" Nghiêm Đình Vân chờ mong nhìn y.
Là anh thích em? Chúng ta làm hòa đi? Hay là chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?
Hà Hoan nói: "Chơi nói gâu. Anh nói đi."
Trên đầu Nghiêm Đình Vân đầy dấu chấm hỏi, nhưng vì Hà Hoan yêu cầu, gã vẫn thì thầm: "Gâu, gâu......"
Chỉ kêu hai tiếng, Nghiêm Đình Vân liền câm miệng. Thanh âm gã hàm hồ, kêu lên liền như chó con kêu ô ô.
Hà Hoan sờ đầu của gã: "Ngoan, nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây."
Nghiêm Đình Vân: "......" Sao có thể như vậy?!
Hà Hoan không phải là nên cao hứng đến phát khóc, hoặc là cảm động mà bổ nhào vào trong lòng ngực gã sao?
Gã khó có dịp nghẹn ra một câu âu yếm, kết quả cứ như vậy? Như vậy?
Hà Hoan lại lấy một quả táo trên bàn: "Tôi lại gọt táo cho anh nhé."
Nghiêm Đình Vân ăn cái gì cũng phải cắt thành miếng nhỏ mới có thể nuốt được.
Gã nhìn ngón tay oánh bạch nắm quả táo đỏ mọng, trắng nõn như ngọc, hồng như đá quý, giống như tác phẩm nghệ thuật trưng bày sau tủ kính.
Bất quá, gã cảm thấy tay Hà Hoan còn mê người hơn quả táo nhiều, móng tay hồng nhạt, khớp xương cân xứng, ngón tay cũng thon dài xinh xẻo.
Hà Hoan cắt quả táo thành mấy miếng nhỏ, cầm nĩa đâm miếng táo đút cho gã.
Nghiêm Đình Vân há miệng, miếng táo thơm ngọt làm gã cảm thấy miệng vết thương không đau nữa, liền dùng hàm răng cắn miếng táo.
Hà Hoan nghe được tiếng "Sàn sạt" giòn vang: "Đừng dùng răng cắn, chậm rãi nhấp đi."
Nghiêm Đình Vân cẩn thận mỉm cười, Tiểu Hoan vẫn ôn nhu tri kỷ như trước đây.
"Anh còn, muốn......"
Hà Hoan lại đâm một miếng táo đưa đến bên miệng gã.
Nghiêm Đình Vân không ngậm chắc, miếng táo liền rớt từ bên miệng xuống khe hở gối đầu
Gã có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi......"
"Đừng nhúc nhích." Hà Hoan thả nĩa xuống, khom lưng cúi người nhặt miếng táo kia.
Hà Hoan mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, một cái cúi người này, nút thắt trên quần áo y vừa vặn sát chóp mũi Nghiêm Đình Vân.
Nghiêm Đình Vân ngửi thấy được một hơi thở thơm ngọt, giống như mùi hoa, cũng giống như mật đường. Giống như mùi gã ngửi được khi đối diễn ở biệt thự Lam Phong.
Cỗ hương khí này, làm gã khó có thể tự chủ.
"Tiểu Hoan......"
Nghiêm Đình Vân nắm lấy cánh tay Hà Hoan dùng để chống trên giường, không cho y rời đi.
Hà Hoan rũ mắt nhìn gã, trong mắt y là thủy quang liễm diễm, xinh đẹp như sao trời.
Đôi môi đỏ thắm tựa như đoá tường vi thấp thoáng dưới ánh trăng, thừa dịp đêm khuya mà lặng lẽ nở rộ.
Nghiêm Đình Vân thử khởi động eo, đau đớn làm gã lại nằm trở về.
Rõ ràng, chỉ kém một tí nữa thôi.
Hà Hoan cười như không cười: "Anh dậy làm gì?"
Nghiêm Đình Vân siết chặt tay y, sợ y tránh ra: "Em, có thể, cúi xuống một chút không......"
Hà Hoan đang muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, mơ hồ có chút quen tai.
Trên mặt Nghiêm Đình Vân lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Thật sự không thể đi vào, người bệnh cần phải nghỉ ngơi."
"Tiểu thư, người nhà của người bệnh đã phân phó, buổi tối hôm nay không cho phép bất kì ai thăm bệnh."
"Tôi mới là người nhà của anh ấy, cút ngay, cẩn thận tôi kiện cô có ý định lừa gạt, để viện trưởng bệnh viện đuổi cô đi!"
Theo một trận xô đẩy và tiếng bước chân hỗn độn, cửa phòng bệnh bị mở "phanh" một tiếng.
Tư thế Hà Hoan cúi người đè Nghiêm Đình Vân, bại lộ ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
"Hà Hoan?!" Tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân vang vọng toàn hành lang: "Sao mày lại ở chỗ này? Không được hôn anh tao!"
Nghiêm Vân Đồng, em gái của Nghiêm Đình Vân. Đi theo sau là bạn thân cô ta, La Kiều.
Hai người nghe nói Nghiêm Đình Vân bị thương nằm viện, trực tiếp bao một phi thuyền vũ trụ chạy tới.
Không nghĩ tới vừa mở cửa liền nhìn thấy loại chuyện này.
Ánh mắt hai nữ nhân đều gắt gao nhìn chăm chú vào mặt Hà Hoan, hận không thể cào thủng một lỗ trên đó.
Hà Hoan đứng dậy, nâng cánh tay bị Nghiêm Đình Vân bắt lấy, chói lọi triển lãm ở trước mặt hai người.
Là anh trai cô bắt lấy tôi không bỏ, cũng không phải là tôi muốn hôn anh ta.
Sắc mặt La Kiều khó coi đến cực điểm, Nghiêm Vân Đồng trực tiếp nổi giận: "Buông tay anh tao ra!"
Hà Hoan lười biếng quăng cổ tay xuống, nói với Nghiêm Đình Vân: "Nghe thấy không, em gái anh muốn tôi buông tay anh ra."
Nghiêm Đình Vân bị một kích như vậy, cũng không buông tay Hà Hoan ra. Gã lạnh mặt: "Là anh, chủ động nắm lấy, tay Hà Hoan, chuyện của anh, không tới phiên......"
"Anh! Chẳng lẽ anh không nhớ rõ những chuyện cực phẩm nó đã làm?" Nghiêm Vân Đồng nắm lấy túi xách hạn lượng của mình.
Nghiêm Đình Vân nhíu mày: "Chuyện trước kia, đều đã qua rồi, anh, tính toán, ở bên Tiểu Hoan, một lần nữa."
"Ở bên nhau một lần nữa?" La Kiều hoảng sợ: "Anh Đình Vân đừng bị cậu ta mê hoặc, cậu ta hiện tại đã bị toàn võng phong sát, cậu ta chỉ là muốn lừa anh cung cấp tài nguyên thôi."
"Câm, miệng!"
Gân xanh trên trán Nghiêm Đình Vân ứa ra, hận trạng thái chính mình nói không rõ.
Nghiêm Vân Đồng làm gì chịu câm miệng: "Em ngay từ đầu đã nói nó vào đoàn phim khẳng định là hướng về phía anh."
Cô ta oán hận trừng Hà Hoan: "Nó khẳng định là dùng thủ đoạn bất chính, từ áo rồng biến thành nam ba. Nó cũng có mặt mũi diễn Semir sao?"
"Câm miệng!" Nghiêm Đình Vân đột nhiên gầm lên giận dữ, làm hai nữ nhân đang lải nhải hoảng sợ.
Một rống này, miệng vết thương hoàn toàn nứt toạc, từ ngực đến mặt, làm mỗi dây thần kinh gã đều đau đớn.
Ngũ quan gã nhăn như khỉ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Anh! Anh thế nào rồi?"
"Anh Đình Vân, anh có ổn không?"
Hà Hoan nhìn hai nữ nhân nháo đến chướng khí mù mịt, vết thương ngoài da của Nghiêm Đình Vân chỉ sợ sẽ biến thành nội thương.
Y ấn chuông gọi bác sĩ ở đầu giường: "Hai người đừng chạm loạn vào anh ấy, để bác sĩ tới xem."
"Cút ngay! Đều là mày làm hại, không cần mày giả làm người tốt!" Nghiêm Vân Đồng hung tợn đẩy Hà Hoan.
Hà Hoan cũng không trốn, tùy ý cô ta đẩy chính mình, ngã ngồi ở trên giường.
"Mấy người đang làm cái gì vậy, ồn ào đến mức mấy phòng khác cũng nghe được!" Hứa Nhất Hàm cau mày đi vào.
Phía sau anh ta còn có Phỉ Tì và ba đồng đội.
Năm alpha cao lớn soái khí đột nhiên xuất hiện.
Nghiêm Vân Đồng và La Kiều tựa như bị bóp chặt cổ vịt, cũng không dám kêu cạc cạc nữa, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hứa Nhất Hàm và Phỉ Tì vừa đến cửa, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Vân Đồng đẩy ngã Hà Hoan.
Hứa Nhất Hàm nhìn Nghiêm Vân Đồng một cái, có chút không vui. Anh ta đi đến trước mặt Hà Hoan, quan tâm hỏi: "Cậu có ổn không?"
Hà Hoan lắc đầu: "Không có gì."
Y nói xong, liền thấy Nghiêm Vân Đồng vừa rồi còn hùng hổ dùng hai mắt toả sáng nhìn Phỉ Tì.
Nghiêm Vân Đồng thật không nghĩ tới có thể gặp được nam thần của cô ta ở nơi hẻo lánh này, kích động đến mức có chút nói năng lộn xộn:" Học, học trưởng, em chào anh! Không nghĩ tới gặp được anh, ở chỗ này!"
Bẻkeley đi lên trước một bước, che ở trước mặt Phỉ Tì, cười đến phong lưu phóng khoáng: "Em gái này, em kêu ai là học trưởng?"
Nghiêm Vân Đồng bị anh ta chọc đến hai má ửng đỏ, hưng phấn nhìn Phỉ Tì.
Berkeley phụt cười một tiếng: "Trường quân đội của chúng tôi không nhận omega, hai chữ học trưởng không thể gọi bậy nha."
Nghiêm Vân Đồng ngượng ngùng nở nụ cười: "Năm ngoái, trường học của chúng em bị khủng bố tập kích, là học trưởng giúp chúng em hoá giải nguy cơ. Lúc ấy chúng em muốn cảm ơn anh ấy, lại không biết xưng hô như thế nào, anh ấy nói kêu học trưởng là được."
"À ~~" Berkeley kéo dài thanh âm, dùng khuỷu tay chọc cánh tay Phỉ Tì: "Này, học trưởng, em gái kia rất sùng bái anh kìa!"
Phỉ Tì thờ ơ, thậm chí còn không thèm nhìn Nghiêm Vân Đồng một cái.
Nghiêm Vân Đồng lại hoàn toàn không cảm thấy hắn lạnh nhạt, ngược lại cảm thấy thực khốc: "Học trưởng, các anh tới Ksburg để làm gì ạ?"
Nghiêm Đình Vân thấy đám người Phỉ Tì liền bốc lửa, cảm thấy vết thương trên người càng thêm đau.
"Cút, ra ngoài!"
Nhóm người này cũng đã tới một lần vào buổi chiều, nói cái gì mà xin lỗi bồi thường.
Nghiêm Đình Vân căn bản là không hiếm lạ những cái đó, hai bên trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện, gã vốn định báo nguy giải quyết, lại bận tâm đến Hà Hoan, chỉ có thể từ bỏ.
Berkeley giơ tay đầu hàng: "Soái ca đừng nóng giận, chúng tôi là tới để xin lỗi Hà Hoan."
"Không cần, cút, đi!" Nghiêm Đình Vân tức giận đến mức máu xông thẳng lên não, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nghiêm Vân Đồng nhanh chóng thuận khí cho gã: "Anh, anh đừng hung dữ với học trưởng như vậy."
Nghiêm Đình Vân nhìn em gái nói đỡ cho người ngoài, tức giận đến mức đẩy cô ta ra.
Nghiêm Vân Đồng lảo đảo một cái, nếu không nhờ La Kiều đỡ cô ta, cô ta thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất: "Anh! Anh tức giận lung tung cái gì!"
Phỉ Tì lập tức đi đến trước mặt Hà Hoan: "Chuyện hôm nay rất xin lỗi cậu."
Hà Hoan nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng hai mắt có thần, chân và lưng đứng thẳng, ý chí thật đúng là phi thường.
"Không cần phải vì chuyện này mà đi một chuyến xin lỗi tôi, các anh hẳn là nên nhanh chóng rời khỏi khách sạn."
Tầm mắt Phỉ Tì xẹt qua môi y, còn có hai chiếc giường đặt cạnh nhau, bất quá hắn chỉ dừng lại trong một chớp mắt.
Hắn nói: "Rất cần."
Hà Hoan: "Được rồi, tôi cũng đã nhận lời xin lỗi của anh, hiện tại mời các anh rời đi."
Phỉ Tì dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Đêm nay cậu ngủ ở nơi này? Một mình cậu chiếu cố anh ta?"
Hà Hoan đối diện với tròng mắt màu xám bạc của Phỉ Tì, lạnh lẽo và thâm trầm, như có gợn sóng đang quay cuồng, có thể nhìn thấu y.
"Không phải chuyện của anh."
Phỉ Tì nói: "Cậu là một omega, thân thể không khoẻ, chăm sóc một người bệnh rất bất tiện. Tôi nhớ rõ Lý tiên sinh là bạn của hai người, tôi đã gọi anh ta tới để chăm sóc cho hai người."
Hà Hoan: "......"
Thao tác này của anh thật mất zạy.
(Xin lỗi mọi người, câu này tui chém đại, tại hông biết dịch sao)
Nghiêm Đình Vân tức giận đến nổi điên, run rẩy bò khỏi giường: "Cút đi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Phỉ Tì: Sao em lại nói như thế với ta?!
Hà Hoan: Không phải chuyện của anh, đừng xen vào.
Phỉ Tì: Ta phải phá rối! [ Móc ra quang não gọi cho Lý Hạc Dương, để gã tới làm bóng đèn. ]