Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 15



Hoàn cảnh tinh cầu Ksburg còn ác liệt hơn so với tưởng tượng của Hà Hoan, trách không được nhân vật tốt như Semir lại không có ai tiếp nhận.

Phi thuyền vũ trụ vừa hạ cánh, không khí khô ráo lập tức ập vào mặt.

Hà Hoan rõ ràng cảm nhận được hơi nước trong làn da bị mang đi, nếu tiếp tục trong chốc lát, chỉ sợ sẽ bị thổi thành nho khô.

Tưởng Tân Thiên đến trước bọn họ, trước tiên đến hiện trường an bài nhân sự, tỷ như tìm địa phương tốt nhất, gọi một chiếc xe buýt tới đón bọn họ.

Vừa bước vào xe buýt, khí lạnh và máy tạo độ ẩm lại làm mọi người từ nho khô biến trở về quả nho tươi mọng.

Nicolia thích cái đẹp là người đầu tiên chịu không nổi: "Em hối hận rồi, khí hậu này cũng thật ác liệt! Nếu hiện tại em nói cho Tưởng lão biết em muốn về nhà, ông ấy có đánh chết em không?"

Lê Kỳ cũng đến trước, hiện tại tới làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ: "Hoàn toàn không cần ông ấy động thủ, qua mấy ngày nữa em sẽ biến thành người làm."

Nicolia dẩu miệng: "Lê đại ca quá xấu xa rồi, cư nhiên nguyền rủa em biến thành người làm, xấu chết đi được!" Cô cầm một túi giấy nhỏ tinh xảo, quơ quơ trước mặt Lê Kỳ: "Em quyết định không cho anh ăn bánh quy Hà Hoan làm, em tự mình ăn."

Lê Kỳ: "Bánh quy?" Là thứ gì?

Đây chính là túi còn thừa cuối cùng, ngay cả Tưởng lão, còn có các nhân viên trong đoàn phim đến trước còn chưa được ăn, tất cả đều bị đám người trên xe ăn sạch!

Cao Kim Duyệt sờ sờ bụng còn chưa no, bĩu môi: "Mọi người muốn bảo trì dáng người đừng nên ăn, nên cho tôi."

Một diễn viên ngồi ở hàng sau trêu ghẹo nói: "Lão Cao tỉnh táo đi, ông cũng đừng nên ăn nhiều đồ ngọt, cẩn thận bệnh tiểu đường, xuất huyết não, còn có......"

Cao Kim Duyệt gầm một tiếng: "Biến biến biến! Về sau bánh quy Hà Hoan làm sẽ không có phần của cậu." Ông quay đầu, nghiêm túc nói với Hà Hoan: "Tiểu Hoan, nhớ kỹ, không được đưa cho người này."

Bộ dáng nghiêm túc của ông rất giống thầy chủ nhiệm trong trường học, chọc mọi người trong xe cười ha ha.

......

Khách sạn bọn họ ở có tên là "Khách sạn kho tinh", được đặt tên dựa theo cuốn tiểu thuyết 《 Kho tinh trấn biến mất 》 nổi tiếng toàn tinh tế.

Bối cảnh trong tiểu thuyết được triển khai trên tinh cầu Ksburg.

Tới khách sạn, Lê Kỳ phân phòng cho bọn họ.

Nhân viên trung tâm đoàn phim, còn có các omega kiều quý đều được phân tới phòng tốt nhất.

Nhưng mấy phòng khác cũng rất không tồi, bởi vì khách sạn kho tinh cũng được coi như là khách sạn cấp cao trên tinh cầu Ksburg.

Hà Hoan cầm chìa khóa tới phòng y ——phòng 517.

Kéo rèm cửa sổ ra, trừ nơi gần khách sạn là một mảnh xanh lục thưa thớt, nơi xa tất cả đều là hoang mạc gió cát.

Đúng thật là ác liệt đến mức làm người không thoải mái, đặc biệt là bản thể Hà Hoan rất thích nơi ấm áp ẩm ướt.

Nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Kỹ thuật nhiếp ảnh trong thời đại tinh tế quăng thế kỷ 21 mấy chục con phố, nhưng kỹ thuật càng phát đạt, mọi người sẽ bị ảnh hưởng, càng muốn đuổi theo chân thật, nguyên thủy, tự nhiên.

Chỉ có đoàn phim không có tiền mới ở trong lều quay chụp điện ảnh.

Đạo diễn chân chính có khát vọng, có trách nhiệm đều sẽ lựa chọn cảnh tượng tự nhiên để quay. Này cũng yêu cầu diễn viên rất cao.

Người trong đoàn phim rất công bằng, tuyệt đối sẽ không bởi vì bạn lớn lên đẹp, hoặc là thân phận omega đặc thù nên đối xử khác biệt.

Tất cả đều nói chuyện bằng thực lực.

Cho nên ngày Hà Hoan đối diễn với Nghiêm Đình Vân, dùng thực lực chinh phục đông đảo các đại lão, bọn họ mới có thể lên tiếng trên mạng giúp Hà Hoan.

......

Hà Hoan rửa sạch bồn tắm, sau đó nằm vào ngâm mình, bổ sung nước.

Mỗi lần tắm đều là chuyện làm người thoải, không có thực vật nào không thích được tưới nước, nhưng lúc y vuốt ve thân thể mình lại sinh ra cảm giác hư không.

Alpha Phỉ Tì bá đạo đáng chết kia, lưu lại trong thân thể y dấu vết khó có thể tẩy, làm y mỗi ngày đều phải dùng pháp lực thong thả loại bỏ.

Nếu chưa tiêu trừ hết dấu vết, y không thể làm chuyện vui sướng với alpha khác.

Nhưng y lại có một thân thể tham lam, muốn y làm hoà thượng thanh tâm quả dục, quả thực là không có thiên lý.

Hà Hoan cắn móng tay, vẫn cảm thấy không đủ.

Cuối cùng nhịn không được nhét ngón tay vào trong miệng, nhắm chặt hai mắt, banh hai chân cân xứng trắng tinh, đầu ngón chân phấn hồng cũng gắt gao cuộn tròn lại.

Khó chịu...... Thật sự là rất khó chịu......

"Ưm......"

Y phát ra than nhẹ như khóc nức nở, giống như chú mèo bị chủ nhân cướp đi cá khô nhỏ, nhận hết tất cả ủy khuất.

Thần trí trống rỗng trong chốc lát, sau khi y tỉnh lại, bực bội đánh xuống mặt nước.

Lại không thể tiếp tục ngâm mình, Hà Hoan cầm lấy khăn tắm bao quanh người, nhưng cũng không che được động tình hồng nhạt từ đầu đến chân.

Bụng y có chút đói, tùy tiện mặc một bộ quần áo, mở cửa phòng.

"Tiểu Hoan!"

Hà Hoan giương mắt, đứng trước cửa phòng 516 đối diện thế nhưng lại là Lý Hạc Dương.

"Lý tiên sinh, chào anh."

"Sao em còn gọi anh là Lý tiên sinh, nghe có vẻ rất xa lạ." Ánh mắt Lý Hạc Dương như dính ở trên người Hà Hoan.

Mái tóc nâu hơi ướt cùng khuôn mặt hơi ửng hồng, biểu hiện y trước đó đã từng đi tắm.

Trong đầu hiện lên thân thể trắng nõn như ẩn như hiện trong nước, trái tim Lý Hạc Dương đánh trống reo hò đến lợi hại.

Gã nhấp môi, tầm mắt hoàn toàn không thể rời khỏi cổ áo Hà Hoan.

Hà Hoan lại như chưa phát hiện gã vô lễ, ngữ khí tự nhiên hàn huyên: "Sao anh lại tới Ksburg?"

Lý Hạc Dương đi lên trước hai bước, quanh hơi thở đều là hương thơm sau khi Hà Hoan tắm gội, làm cả người gã phát nhiệt.

"Tới để công tác, không nghĩ tới sẽ gặp được em ở chỗ này, thật trùng hợp."

Hà Hoan câu môi cười, không tỏ ý kiến.

Tên Lý Hạc Dương si hán cuồng theo dõi này, trước kia rất thích chế tạo các loại trùng hợp ở trước mặt nguyên chủ.

Lý Hạc Dương nhìn Hà Hoan cười như không cười, không được tự nhiên mà sờ sờ mũi, mạnh mẽ giải thích: "Xác thật là tới để nói sinh ý, không nghĩ tới có thể gặp được em ở chỗ này, xem ra là trời cao rất hy vọng chúng ta?"

"Sinh ý nào yêu cầu nhị công tử Kim Vân Hải phải chạy đến loại địa phương như Ksburg?" Trước phòng 519 cách vách, là một nam nhân có dáng người cao gầy, ngọn tóc gã mang theo nước, tóc đen mắt đen, khí chất cao lãnh, đúng là Nghiêm Đình Vân.

Lý Hạc Dương đối diện với Nghiêm Đình Vân, nhận ra gã.

Không phải là cái loại nhận thức minh tinh điện ảnh đang nổi tiếng, Lý Hạc Dương nhận thức, là chuyện Nghiêm Đình Vân tự mình chuyển phát bôi đen của account marketing trên mạng, nói người trong bức ảnh thân mật thứ năm là gã.

Alpha trời sinh đã có sẵn tính đua đòi, đặc biệt là ở trước mặt omega mình thích, cạnh tranh áp chế tin tức tố liền sẽ không thể tránh được.

Nhưng làm thân sĩ trong xã hội thượng lưu, Lý Hạc Dương cố nén thú tính xúc động này.

"Chuyện giữa tôi và Tiểu Hoan, không tới phiên Nghiêm tiên sinh xen vào."

Đầu lưỡi Nghiêm Đình Vân chọt chọt quai hàm, lộ ra một nụ cười tà tính lại vừa khinh miệt: "Chỉ là lo lắng trí nhớ của Lý tiên sinh không tốt, lừa gạt tình cảm của người yêu, cướp đi sinh ý nhà người yêu, sau đó còn trả đũa,......"

Mặt Lý Hạc Dương hơi có chút run rẩy, đang muốn làm khó dễ.

"A, Hà Hoan?" Một thân ảnh anh đĩnh đi ra từ thang máy.

Alpha soái khí mặc áo bó thể thao màu đen ở nửa người trên, lộ ra cơ bắp cường kiện có đường cong rõ ràng, sức bật mười phần.

Nghiêm Đình Vân và Lý Hạc Dương đồng thời nhíu mày, ánh mắt tối tăm nhìn alpha chào hỏi với Hà Hoan.

Hà Hoan giật nhẹ khóe miệng, tươi cười có chút cứng đờ: "Hứa tiên sinh, chào anh."

Hứa Nhất Hàm đạp lên tấm thảm dày nặng, phát ra tiếng vang trầm trọng, mỗi một bước đi, mồ hôi bám vào cơ bắp liền lăn lộn chảy xuống, hormone nam nhân bùng nổ kịch liệt.

Vào giờ phút này, đi ra từ trong thang máy theo thứ tự là bốn alpha không phân cao thấp với Hứa Nhất Hàm.

Mỗi một người đều anh tuấn đĩnh bạt, cơ bắp căng phồng thiếu chút nữa căng rách áo bó thể thao, vải dệt tẩm ướt mồ hôi, phác họa ra cơ ngực và cơ bụng tám khối rõ ràng.

Đặc biệt là người có vóc dáng tối cao kia, tuấn mỹ như thần, dáng người hoàn mỹ như tỉ lệ hoàng kim.

Con ngươi màu xám bạc của hắn không chút để ý, nhưng nếu đối diện, lại sắc bén đến mức làm người phát run.

Mặc dù hai chân thon dài bị giấu trong quần, nhưng thông qua bước chân giàu có tiết tấu cùng lực lượng, cũng đủ dụ người mơ màng.

Hà Hoan không khống chế được mà nhìn hắn, là bản năng thân thể, omega nhìn thấy alpha của mình, chỉ nghĩ muốn thần phục, sau đó chủ động tách ra hai chân......

Nhưng Phỉ Tì cũng không cho y ánh mắt nào, đạm mạc đi qua y.

Đầu lưỡi Hà Hoan liếm hàm trên, đối phương càng lạnh lẽo vô tình, càng cào tâm y thêm ngứa.

Loại cảm giác này...... Tựa như chủ nhân cầm cỏ mèo đi trêu chọc mèo, mèo càng lạnh nhạt, chủ nhân lại càng thêm hăng hái.

A, vì sao y lại có cảm giác chính mình có chút tiện.

"Sao cậu lại chạy đến Ksburg? Nơi này không thích hợp với omega." Hứa Nhất Hàm tò mò nhìn Hà Hoan.

Nói thật Hà Hoan có chút kinh ngạc, tin tức y quay chụp 《 Kho tinh trấn biến mất 》 đã truyền khắp toàn tinh tế, người chỉ cần lên mạng cũng đều biết y đã tới Ksburg.

Nhìn bạn bè của Hứa Nhất Hàm cũng là bộ dáng rất tò mò.

Hà Hoan nhún vai: "Yêu cầu công việc nên tới đóng phim."

Lúc này không đợi Hứa Nhất Hàm nói chuyện, một alpha tóc vàng có diện mạo phong lưu bên cạnh anh ta tới gần, dùng vẻ mặt hưng phấn chào hỏi: "Chào cậu, Hà Hoan, tôi tên là Berkeley. Trước kia đã từng thấy cậu trên màn ảnh, người thật xinh đẹp hơn màn ảnh rất nhiều, cậu tới nơi này để quay chụp bộ phim nào thế?"

Hà Hoan: "Chào anh, bộ phim tôi quay chụp là 《 Kho tinh trấn biến mất 》."

Berkeley khoa trương kêu một tiếng sợ hãi: "Kho tinh trấn? Là của Tưởng Tân Thiên sao?"

Lý Hạc Dương thấy Hà Hoan và tên alpha này không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, nhanh chóng cắm thêm một câu: "Tiểu Hoan, anh đã đặt bữa tối rồi, em cùng đi xuống với anh không?"

Hứa Nhất Hàm, Berkeley và đồng đội đều ý vị không rõ mà nhìn về phía gã.

Lý Hạc Dương nhớ tới đêm ở tiệc rượu của Groya phu nhân, gã bị Hứa Nhất Hàm nhục nhã kéo ra phòng nghỉ, xanh cả mặt.

Gã bị nhiều người nhìn như vậy, môi rung rung, cũng không nói lời nào.

Không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.

Đột nhiên, Nghiêm Đình Vân cười lạnh một tiếng, xoay người, lập tức đi đến thang máy.

Sắc mặt Lý Hạc Dương đỏ lên, mí mắt hung hăng giật hai cái.

Hà Hoan phát hiện Phỉ Tì dừng lại ở trước cửa phòng bên cạnh phòng y, hắn lấy thẻ phòng ra, chỉ nghe "Tích" một tiếng, cửa phòng tự động mở ra.

Hà Hoan: "......"

Nhận thấy tầm mắt Hà Hoan, Phỉ Tì hơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, độ cung sườn mặt tuyệt đẹp, con ngươi màu xám bạc không khác gì khối băng.

Hắn cũng không dừng lại, thân hình biến mất ở sau cửa phòng, tiếng đóng cửa dứt khoát lưu loát.

Sắc mặt Lý Hạc Dương từ đỏ biến thành đen.

Gã lần thứ hai nhớ tới chuyện trong phòng nghỉ, gã bị tin tức tố bá đạo của Phỉ Tì áp chế đến sợ hãi.

Nhóm người này không biết xui xẻo như thế nào mà lại ở cách vách Hà Hoan!

Hà Hoan đối với vấn đề này cũng đồng dạng tò mò.

Đối diện phòng y là Lý Hạc Dương, bên phải là Nghiêm Đình Vân, bên trái là Phỉ Tì.

Các diễn viên khác trong đoàn phim, tỷ như Lê Kỳ và Nicolia đều ở một đầu khác trong tầng này, những diễn viên omega khác cũng ở giữa tầng này.

Chỉ có y và Nghiêm Đình Vân ở trong một góc xa nhất, ở bên cạnh chính là khách du lịch xa lạ.

......

"Ta đã sáng tạo cơ hội tốt như vậy, cháu phải nắm chắc." Tưởng Tân Thiên vỗ vai Hà Hoan, ái muội chớp mắt với y.

Tề Bằng nghe lén ở bên cạnh, lộ ra vẻ mặt "Tưởng lão thật đúng là rất quen tay".

Hà Hoan: "......"

Ở cách vách Nghiêm Đình Vân đương nhiên là không tồi, nếu bên cạnh không phải là Phỉ Tì thì tốt rồi.

Tưởng Tân Thiên thấy biểu tình y không phải ngượng ngùng mà là rối rắm, hỏi: "Sao thế? Ta biến khéo thành vụng, cháu không thích Đình Vân?"

Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cách vách là Nghiêm Đình Vân, đối diện là Lý Hạc Dương, cũng không tệ lắm.

Hà Hoan nói: "Cháu chỉ sợ quấy rầy đến Nghiêm ảnh đế."

Tưởng Tân Thiên không tán đồng, nói: "Cháu kêu Lê Kỳ là Lê đại ca, sao lại kêu Đình Vân là Nghiêm ảnh đế, rất xa lạ." Ông nhìn thấy thân ảnh Nghiêm Đình Vân xuất hiện ở cửa, nhanh chóng hô người lại gần: "Đình Vân, lại đây!"

Bước chân Nghiêm Đình Vân dừng lại, nghiêng người nhìn về phía bọn họ.

"Đừng cọ xát, mau tới đây." Tưởng Tân Thiên thúc giục.

Nghiêm Đình Vân thoạt nhìn rất không cao hứng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Hà Hoan, thần sắc lạnh lẽo hơn.

Tưởng Tân Thiên biết tính tình gã xưa nay đã như vậy, cũng không quá để ý: "Hình như Hà Hoan rất sợ cậu, cậu phải dùng vẻ mặt ôn hoà đối xử với người ta."

Cũng không đợi Nghiêm Đình Vân lên tiếng, Tưởng Tân Thiên kéo cánh tay Hà Hoan qua: "Chủ động chút, phải kêu là anh Đình Vân, ai nha, lão nhân như ta nói lời như vậy cũng thật buồn nôn."

Hà Hoan cười cười, biết nghe lời phải: "Anh Đình Vân."

Nghiêm Đình Vân ngẩn người, tâm tình tựa như búp bê trong hộp nhạc, ở trong tiếng âm nhạc dễ nghe nhẹ nhàng khiêu vũ.

Gã nỗ lực muốn ấn búp bê đang khiêu vũ xuống, lại hoàn toàn không thể ngăn cản búp bê.

Mặt Nghiêm Đình Vân càng xấu: "Ai là anh của cậu?!"

Sau đó gã thấy Hà Hoan từ nhảy nhót chờ mong, chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng giống một đóa hoa bị mưa to xối thành tàn phế, cánh hoa rơi xuống đầy đất, thảm hề hề.

Khoé mắt Hà Hoan vì ủy khuất mà biến thành phấn hồng, chính là hậu quả cho hành vi phạm tội của gã.

Đáng chết, mình có tội gì?

Sai cũng nên là Hà Hoan sai.

"Thôi, tùy tiện cậu kêu." Gã táo bạo quay đầu chạy lấy người.

Tưởng Tân Thiên an ủi Hà Hoan: "Đừng để ở trong lòng, cậu ta chính là tính cách này, kỳ thật cũng là người không tồi."

Hà Hoan nhìn đôi tai Nghiêm Đình Vân dần đỏ lên, cười nói với Tưởng Tân Thiên: "Cháu cũng cho rằng anh Đình Vân là một người không tồi."

......

Kỳ thật Hà Hoan từng có ý niệm đổi phòng.

Nhưng qua hai ba ngày cũng không gặp phải cách vách, phòng cách vách cũng không phát ra tiếng vang nào, y liền an tâm.

Suất diễn thuộc về y còn chưa bắt đầu quay, trong khoảng thời gian này y đều đọc thuộc kịch bạn, làm quen hoàn cảnh.

Mỗi lần y xuất hiện ở phim trường, đều sẽ bị các đồng nghiệp hâm mộ.

"Hà Hoan, em bảo dưỡng làn da như thế nào vậy, thật hâm mộ!"

"Anh toàn không nghĩ đứng chung một chỗ với cậu, phụ trợ làm anh như xác ướp được chôn mấy ngàn năm."

"Làn da thuỷ nhuận bóng loáng này, mau để chị sờ, a...... Xúc cảm thật tốt."

Nghiêm Đình Vân vừa quay xong một màn diễn, đi vào phòng nghỉ liền thấy một nữ diễn viên đang niết mặt Hà Hoan, bộ dáng say mê hưởng thụ kia tựa như đang phê cần.

Những người khác cũng vây quanh, đều muốn xoa bóp.

Nghiêm Đình Vân nắn vuốt ngón tay, áp xuống ngứa ngáy trong lòng.

Thanh âm gã có chút lạnh: "Hà Hoan, tôi toàn nhìn thấy cậu không làm việc đàng hoàng, còn muốn đối diễn không?"

Hà Hoan tạm biệt mấy đồng nghiệp, đi đến trước mặt gã: "Tôi cũng vừa đến, biết anh diễn xong lúc này, chuyên môn tới chờ anh."

Sắc mặt Nghiêm Đình Vân nháy mắt hòa hoãn xuống, khóe miệng hơi cong, lại nhanh chóng áp xuống.

Đôi mắt gã nhìn về nơi xa, lãnh khốc nói: "Vậy còn không nhanh đi, thời gian của tôi rất quý giá, đối diễn xong còn phải sớm trở về nghỉ ngơi."

Hà Hoan thưởng thức kịch bản, ôn nhu hỏi gã: "Anh muốn tới phòng cách vách nghỉ, hay là về khách sạn?"

"Cậu!" Chơi tâm cơ muốn đơn độc ở chung với tôi?

Nghiêm Đình Vân nhìn hai mắt y vô tội, cũng không biết y là vô tình hay là cố ý.

Đồng thời, Nghiêm Đình Vân nghe thấy người xung quanh đều đang nhỏ giọng nghị luận bọn họ.

"Nghiêm ca thật sủng Tiểu Hoan!"

"Nào có alpha nói chuyện với omega như vậy, thật đúng là thẳng alpha, mất công tính tình Hà Hoan mềm như mật đào, bằng không ảnh đế nên độc thân cả đời."

"Ai da, có thể cưới được omega ngoan ngoãn như Hà Hoan, quả thực là mộng tưởng của tôi."

Nghiêm Đình Vân càng nghe mặt càng đen, trầm giọng nói: "Còn cọ xát cái gì, đi cách vách."

"Ừm......" Hà Hoan vẫy tay với mấy đồng nghiệp, đi sau gã đến cách vách.

Kết quả vừa đến cách vách, Cao Kim Duyệt đang mở họp với mấy biên kịch.

Phòng khác không có máy tạo độ ẩm, cái này làm cho Nghiêm Đình Vân phơi nắng một ngày không thể tiếp thu.

"Về khách sạn!"

Gã vừa mới nói xong, lại banh mặt hung dữ với Hà Hoan: "Chỉ là đối diễn, cậu cũng đừng làm chuyện dư thừa."

Hà Hoan cuốn kịch bản chống cằm, nghiêng đầu hỏi gã: "Cái gì là chuyện dư thừa?"

Nghiêm Đình Vân đột nhiên xoay người, hung tợn trừng y: "Cậu biết rõ còn cố hỏi."

"Anh là đang nói, chuyện cướp đi tài nguyên của anh sao?" Hà Hoan lẳng lặng nhìn gã: "Tôi vẫn là câu nói kia, tôi chưa từng làm."

Nghiêm Đình Vân cười nhạo, tựa như nghe thấy chê cười.

Con ngươi thâm thúy của gã phủ một tầng bóng ma, lạnh lẽo đến dọa người.

"Tôi cũng không muốn lại thảo luận loại chuyện không ý nghĩa với cậu, hoặc là đối diễn, hoặc là biến!"

Hà Hoan thẳng thắn nhìn gã, giống như cây cột buồm vật lộn trong sóng biển hung dữ.

Trong mắt y có hơi nước ướt át: "Vì sao anh không thử tín nhiệm tôi? Tôi có nơi nào không đáng để anh tín nhiệm?"

"Cậu......" Nghiêm Đình Vân nhớ tới đủ loại chuyện, lửa giận trong lòng lại bùng lên: "Nhân chứng vật chứng đều ở trước mắt, cậu còn giảo biện?"

Tín nhiệm? A!

Tín nhiệm của gã từng bị Hà Hoan đạp lên lòng bàn chân cọ xát, hiện tại hỏi gã phải tin tưởng?

Ngực Hà Hoan đột nhiên đau đớn, khóe mắt không khống chế được mà chảy nước mắt.

Đây là rống giận linh hồn nguyên chủ không được an giấc ngàn thu.

"Thu hồi nước mắt của cậu đi, thật làm người chán ghét." Nghiêm Đình Vân nhớ tới đoạn thời gian đó, Hà Hoan cũng chỉ biết khóc không ngừng, càng khóc càng làm người thấy phiền.

Nếu không phải em gái kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ cả đời này của gã cũng sẽ bị Hà Hoan phá huỷ.

Hà Hoan lau sạch nước mắt, bình phục nỗi lòng. Lạnh như băng mà nhìn gã một cái, trực tiếp đi qua bên người gã.

Nghiêm Đình Vân vẫn là lần đầu tiên bị y đối xử như vậy, theo bản năng rất khó chịu: "Cậu đi đâu?!"

"Anh cút đi!"

Hà Hoan cũng không phải là nguyên chủ, sẽ không ngoan ngoãn đứng tại chỗ nghe gã răn dạy.

Cút đi?

Nghiêm Đình Vân khó có được mộng bức, đây là lần đầu tiên có người dám nói câu này với gã.

Người này còn là Hà Hoan.

"Cậu kêu tôi cút đi?"

Hà Hoan ném cái tay gã dùng để bắt lấy cánh tay y, lực đạo lớn đến mức làm Nghiêm Đình Vân có điểm hoài nghi cuộc sống.

"Anh không thích cút đi, cũng có thể bò!"

Mặt Nghiêm Đình Vân lạnh đến mức như kết một tầng băng: "Cậu có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem!"

Hà Hoan: "Tôi cũng không phải máy đọc lại, anh mẹ nó còn muốn nghe mấy lần nữa, cút về nói cho em gái anh, cô ta không chỉ nên đi học lại, năng lực bịa chuyện xưa cũng rất ưu tú."

......

Hà Hoan lười quản Nghiêm Đình Vân sẽ nghĩ như thế nào, dù sao dỗi trước rồi lại nói.

Chuyện năm đó kỳ thật rất đơn giản, nguyên chủ và Nghiêm Đình Vân là tự do yêu đương, vốn dĩ là một đoạn nhân duyên rất tốt đẹp.

Nhưng em gái của Nghiêm Đình Vân là Nghiêm Vân Đồng lại không thích nguyên chủ.

Nghiêm Vân Đồng có một bạn thân, một lòng muốn gả cho Nghiêm Đình Vân, liên tiếp lọt vào cự tuyệt nhưng chưa từ bỏ ý định.

Sau khi nghe nói Nghiêm Đình Vân kết giao với nguyên chủ, Nghiêm Vân Đồng mặt ngoài đối xửa tốt với nguyên chủ, sau lưng lại hợp tác với bạn thân, lập các loại kế hoạch để chia rẽ hai người.

Khi đó, Nghiêm Đình Vân vừa vào giới giải trí không lâu, rất muốn một nhân vật của đạo điện có tiếng, nhân vật này có tỷ lệ lấy giải thưởng Người mới xuất sắc nhất rất cao.

Một diễn viên, cả đời cũng chỉ có một cơ hội đạt được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất.

Nghiêm Đình Vân đặc biệt coi trọng.

Bạn thân của Nghiêm Vân Đồng dùng nhiều tiền mua chuộc người trong đoàn phim, để cho bọn họ làm tài liệu giả, bôi nhọ nguyên chủ đã thông qua thủ đoạn cạnh tranh không bình thường để đoạt lấy tài nguyên đó.

Nghiêm Đình Vân mới đầu cũng không tin, nhưng bạn thân của Nghiêm Vân Đồng cắn răng bỏ vốn gốc, hơn nữa Nghiêm Vân Đồng còn cố gắng tẩy não Nghiêm Đình Vân.

Các loại chứng cứ ở trước mặt, nguyên chủ hết đường chối cãi.

Cuối cùng, Nghiêm Đình Vân thảm thiết chia tay với nguyên chủ.

Chuyện này đã tạo thành đả kích trầm trọng đối với tinh thần và thể xác của nguyên chủ, làm nguyên chủ trong một đoạn thời gian dài sống như một cái xác không hồn.

Linh hồn của nguyên chủ, không chỉ có oán hận Nghiêm Đình Vân, còn hận Nghiêm Vân Đồng cùng với bạn thân của cô ta.

Hà Hoan hít sâu một hơi, nhiệm vụ lần này có chút gian khổ, y phải đối phó với ba người.

Một đường trở về khách sạn, vừa đến cửa phòng, Hà Hoan liền ngửi được một tin tức tố quen thuộc.

Hà Hoan dừng lại chân, hôm nay cách vách ở?

Cửa phòng 515 đóng chặt, y lại phảng phất có thể nhìn thấy thân hình cường kiện của nam nhân.

Cả người đối phương ngày đó đều là mồ hôi, mặc áo thể thao bó sát, tràn ngập hương vị nam nhân, ở trong đầu Hà Hoan tản mãi không đi.

Chủ nhân của tin tức tố tựa hồ gặp phải chuyện gì đó, khí vị va chạm táo bạo.

Tin tức tố alpha không chịu khống chế, tùy ý va chạm, rất dễ dàng làm omega của mình bị thương.

Hai chân Hà Hoan giống như đang đạp lên mây, chống cửa phòng mới không ngã xuống mặt đất.

Đáng chết, sớm biết y liền không trở về.

Hà Hoan dán sát mặt vào cửa phòng lạnh lẽo, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng làm nóng mặt cửa.

Tin tức tố của Phỉ Tì càng thêm bạo ngược, giống như gió lốc, Hà Hoan trùng hợp bị gió cuốn vào.

Mười ngón tay của y rốt cuộc cũng không thể tiếp tục dựa vào cửa, thân thể giống như một khối kẹo mềm bị hòa tan, mềm nhũn nằm trên mặt đất.

Nghiêm Đình Vân một đường đuổi theo thấy y đang cuộn tròn trước cửa, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt y, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Hà Hoan vô ý thức nhìn gã một cái, phát ra rên rỉ nhỏ vụn.

Khuôn mặt y ửng đỏ, hai mắt thất thần, há mồm thở dốc, bộ dáng rất khó chịu.

Nghiêm Đình Vân cảm thấy hai mắt gã như có lửa, thiêu đốt toàn thân gã, nhịn không được muốn ôm chặt y vào trong lòng ngực, tùy ý làm bậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Thật vất vả mới được lên sân khấu, một lời kịch cũng không có.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv