"Cô vẫn ổn chứ Lạc Tâm?"
Hoắc Thiên Ân dịu giọng hỏi sau khi đã giải vây cho Hà Lạc Tâm.
Sau khi nói chuyện với Hoắc Đình Kiêu, Hoắc Thiên Ân đã bỏ ra ngoài hút thuốc và uống rượu một mình, tâm trạng của hắn không hề thoải mái, chỉ muốn quên đi hình ảnh Hạ Tuyết hôn anh trai mình, nhưng dù có cố gắng thế nào thì hắn vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh đó được.
Trong lúc bức rức không biết phải làm sao, Hoắc Đình Kiêu nhìn thấy Hà Lạc Tâm bị mấy cổ đông của công ty giải trí ép vào phòng riêng "đàm đạo".
Mấy tên cổ đông này đều là những người thích dùng quy tắc ngầm, luôn dùng thế lực, tiền bạc chèn ép mấy ngôi sao nhỏ, nếu không nghe lời chắc chắn sẽ bị bọn họ hùa nhau cản trở.
Hoắc Thiên Ân cũng nhận ra trong số đó có người có giao tình với nhà họ Hạ và quen biết Hạ Tuyết. Mối quan hệ giữa Hạ Tuyết và Hà Lạc Tâm vốn không hòa thuận, bây giờ phát sinh thêm chuyện này khiến hắn khẳng định Hạ Tuyết đang đứng sau ngầm chỉ đạo. Hệt như vụ việc lần trước.
Gạt bỏ mọi sự phiền não, Hoắc Thiên Ân đi theo đám người đó, khi bọn họ vừa ép được Hà Lạc Tâm vào phòng, hắn liền xuất hiện giải cứu.
Tuy nhiên, trước đó cô ấy bị chuốc mấy ly rượu mạnh nên đầu óc hơi choáng váng.
"Tôi vẫn ổn, chỉ cần uống trà giải rượu và ngồi nghỉ một chút là được. Tổng giám đốc Hoắc, cảm ơn anh lại cứu tôi lần nữa."
Hà Lạc Tâm cố gắng mỉm cười nói với Hoắc Thiên Ân. Nụ cười của cô vô cùng gượng gạo làm cho hắn phải chau mày lại.
"Không có gì, chúng ta có giao dịch với nhau nên tôi không thể để cô xảy ra chuyênh được. Huống hồ gì nếu không có giao dịch đó, là một người đàn ông thấy phụ nữ bị kẻ khác bắt nạt cũng không thể bỏ qua, xem như không thấy."
Hoắc Thiên Ân nói rồi gọi một người phục vụ bảo anh ta mang trà giải rượu đến.
Trước kia, khi Hà Lạc Tâm gặp chuyện, Hoắc Thiên Ân đã chủ động giúp đỡ, còn muốn cùng nhau hợp tác để vạch trần Hạ Tuyết, mối quan hệ này là bí mật, ngoại trừ bản thân họ thì không còn ai biết nữa.
"Lần này cô ta đi quá xa rồi. Có những chuyện tôi muốn bỏ qua nhưng cô ta hình như không chịu!"
Hà Lạc Tâm cười nhạt.
Cô nhớ lại lúc Hạ Tuyết gặp người cổ đông kia, cả hai đã trò chuyện rất vui vẻ. Ngay sau đó, ông ta tìm cách làm quen với cô, rồi dẫn theo mấy tên nữa đến để chuốc rượu.
Hà Lạc Tâm trăm phòng ngàn phòng cũng không tránh được vết xe đổ của kiếp trước.
May mắn là lần này có Hoắc Thiên Ân giải vây nên cô mới thoát được kiếp nạn. Ân tình này cô sẽ ghi nhớ không quên.
"Cô ta vốn chỉ giả vờ mà. Chỉ có anh trai ngu ngốc của tôi mới tin cô ta không làm chuyện xấu."
Hoắc Thiên Ân cười đắc chí.
Mặc dù chưa nắm được bằng chứng cụ thể nhưng chỉ nhiêu đó tin tức cũng khiến hắn sướng đến phát điên. Mọi ưu phiền trước đó đều không còn nữa.
"Nếu cô ta không làm chuyện xấu thì trên đời này không còn ai làm người ác nữa rồi!" Hà Lạc Tâm nói, cô lấy trong túi xách ra một cái USB đưa cho Hoắc Thiên Ân: "Nếu anh không ngại mang tiếng bị cắm sừng và đắc tội anh trai anh, thì anh có thể phát những hình ảnh này lên màn hình lớn trong sảnh tiệc."
Hạ Lạc Tâm bổ sung: "Trong đó là toàn bộ hình ảnh hôm bữa tiệc đóng máy, Hạ Tuyết muốn chuốc thuốc tôi nhưng bị tôi tráo đổi, sau đó cô ta quấn lấy Hoắc Đình Kiêu, rồi hắn ta đưa Hạ Tuyết đi đâu đó. Tôi nghe nói, cả đêm hôm ấy, cô ta hình như không có về nhà."
Nghe đến đây, đầu mày của Hoắc Thiên Ân lại nhíu lại, không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc tới, hắn lại nhớ đến việc bị từ hôn, thời gian cũng rất trùng khớp.
Nếu sự thật là Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu lén phén, không chỉ hắn mất mặt còn có nhà họ Hoắc cũng bị vạ lây.
"Tôi đã làm mờ gương mặt nam chính, nếu không phải người quen sẽ không nhận ra đâu. Mục tiêu của tôi là Hạ Tuyết, không phải anh trai anh. Còn về chuyện sau đó thế nào thì người nhà mấy người tự giải quyết với nhau đi!"
Hà Lạc Tâm nói tiếp khi thấy sự chần chừ, do dự trên mặt Hoắc Thiên Ân. Thật ra chuyện này cô cũng hiểu, nếu việc Hạ Tuyết và Hoắc Đình Kiêu vụn trộm bị lộ ra ngoài, cả nhà họ Hoắc sẽ gặp nhiều tai tiếng.
"Xem ra cô đã chuẩn bị mọi chuyện rất kỹ lưỡng."
"Đối phó với người như cô ta, nếu không có sự chuẩn bị kỹ sẽ không có thắng lợi. Vốn dĩ tôi cũng không muốn công khai chuyện này, nhưng cô ta không để cho tôi có con đường sống, vậy thì tôi cần gì giấu diếm nữa. Thật ra đến giờ tôi vẫn không hiểu được, tại sao cô ta cứ nhắm vào tôi, nhất quyết phải triệt hạ tôi cho bằng được."
"Tôi nghĩ là vì cô ta ganh tị với cô, không nói dạo gần đây, lúc trước, khi hai người tham gia cuộc thi tuyển chọn ngôi sao, thực lực của cô hơn cô ta ngàn cây số, nếu không có nhà họ Hạ, e là cô ta đã bị loại từ vòng đầu tiên, chứ đừng nói là đối đầu với cô ở trận chung kết."
"Tôi thắng là nhờ thực lực. Khán giả chủ động bỏ phiếu cho tôi chứ tôi không mua phiếu từ khán giả. Nếu cô ta bất mãn tôi từ chuyện đó, thì tôi cũng chịu thôi. Người nhỏ nhen ích kỷ sẽ không bao giờ trờ nên rộng lượng bao dung."
"Cô nói rất đúng, cho nên chúng ta không thể để bộ mặt giả tạo bây giờ của cô ta lừa đảo. Chuyện này tôi sẽ giúp cô, để xem cô ta sẽ dùng cách gì để tẩy trắng."
Hoắc Thiên Ân cười nhạt.
Hắn nắm chặt usb trong tay, một khi đã tung ra chuyện này thì chắc chắn hình tượng, danh tiếng của Hạ Tuyết sẽ sụp đổ, chưa kể là nhà họ Hoắc và nhà họ Hạ sẽ không để cho chuyện mèo mã gà đồng xảy ra trong lúc hắn và cô ấy còn hôn ước.
Cho dù Hoắc Đình Kiêu có yêu Hạ Tuyết ra sau cũng phải vì gia đình mà từ bỏ.
Chỉ cần chia tách được hai người họ, Hoắc Thiên Ân đã vô cùng vui sướng và sảng khoái.