"Vừa rồi anh và cô ta thân mật quá nhỉ? Anh tỉnh táo lên, đừng để cô ta lừa đó!"
Hoắc Thiên Ân chặn đường của Hoắc Đình Kiêu sau khi hắn nhìn thấy anh mình và Hạ Tuyết thân mật rồi rời đi.
Cảm giác khó chịu cứ không ngừng quanh quẩn, xúi giục hắn phải gặp anh trai để nói xấu Hạ Tuyết, nhằm ngăn cản sự phát triển cao hơn trong mối quan hệ giữa hai người này ở tương lai.
Không hiểu là vì lý do gì, Hoắc Thiên Ân cảm thấy làm như vậy hắn sẽ không còn thấy bức bối nữa.
"Tôi và cô ấy có thế nào thì liên quan gì đến cậu? Cậu và cô ấy đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, cô ấy có thân mật với tôi cũng là chuyện bình thường vì chúng tôi đều độc thân mà? Cậu luôn nói tôi phải tỉnh táo, nhưng hình như người đang không được tỉnh táo là cậu đó!"
Hoắc Đình Kiêu lạnh nhạt đáp.
Hắn nhìn thấy rất rõ em trai mình đã chú ý đến Hạ Tuyết, bất kể lúc nào, mỗi khi nói chuyện cùng nhau, dù là vô tình, hắn ta cũng nhắc đến cô ấy. Tuy rằng lời lẽ của Hoắc Thiên Ân cay độc, nhưng rất rõ ràng là tên này muốn hắn và Hạ Tuyết phải tạo khoảng cách với nhau, giống như một người bạn trai đang ghen tuông vậy.
Ghen tuông sao? Em trai hắn còn tư cách để ghen tuông nữa à? Lúc Hạ Tuyết dành hết tình cảm cho hắn, hắn chà đạp dưới chân không thương tiếc kia mà. Chẳng lẽ mấy chuyện đó Hoắc Thiên Ân đã quên sạch hết rồi?
"Em chỉ nhắc nhở anh thôi, cô ta nhiều thủ đoạn, em sợ anh bị gạt thôi!"
Hoắc Thiên Ân nhún vai tỏ vẻ vô tội dù thực tế là hắn đã bị Hoắc Đình Kiêu nói trúng.
"Cô ấy đã thay đổi rồi, cậu còn muốn tôi phải nói câu này bao nhiêu lần nữa mới hài lòng? Hay khả năng tiếp thu của cậu quá chậm nên không hiểu được? Mà cho dù đáp án có là gì, tôi cũng không quan tâm và đôi co với cậu nữa. Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, không rảnh ở đây nói nhảm!"
Nói xong, Hoắc Đình Kiêu lạnh nhạt bỏ đi, Hoắc Thiên Ân thấy mục đích của mình không thành nên càng thêm bực dọc. Anh trai của hắn lúc nào cũng chăm chăm bảo vệ Hạ Tuyết, cô ấy thì có gì tốt mà suốt ngày Hoắc Đình Kiêu suốt ngày ca bài ca "Hạ Tuyết đã thay đổi"? Bản thân hắn vẫn chưa thấy cô ta thay đổi chỗ nào ngoại trừ việc không bám lấy hắn nữa.
Nhưng đây rõ ràng là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, hắn rất tỉnh táo nên không dễ bị Hạ Tuyết qua mặt như anh trai của mình đâu!
(.....................)
Hạ Tuyết rất ngoan ngoãn ở trong sảnh, cô ngồi yên một chỗ nói chuyện với Giang Hồng Nguyệt và cố gắng không tiếp xúc với ai.
Từ khi buổi tiệc bắt đầu, có kha khá người đến mời cô làm bạn nhảy đều bị cô từ chối khéo léo. Bởi vì cô không biết trong số họ có ai có mưu đồ gì bất lợi cho cô hay không, giữ mình yên ổn là kế sách an toàn nhất.
Hạ Tuyết cũng lựa chọn một chỗ dễ dàng bị mọi người quan sát để tránh bị chụp mũ là ngồi chỗ khuất làm chuyện mờ ám, cô cũng không hề động đến một giọt rượu nào dù tửu lượng không hề kém... Hạ Tuyết đang cố gắng tránh né mạch truyện chính, cô không muốn những cố gắng của mình thời gian qua vì một phút bất cẩn mà đổ sông đổ biển.
"Chị Tuyết, thật sự chị không muốn tham gia tiệc với mọi người hả?"
Giang Hồng Nguyệt nhìn quanh sảnh tiệc, mọi người đang chơi vô cùng vui vẻ với nhau, thi thoảng có mấy người quen cũng đến mời cô và Hạ Tuyết ra chơi cùng nhưng đều bị Hạ Tuyết từ chối.
"Nơi đông người sẽ có phiền phức, chị không muốn lại vướn vào rắc rối."
Hạ Tuyết vừa thưởng thức bánh kem, vừa nói.
"Đây là tiệc của Hoắc Thị, chắc là không ai dám làm gì chị đâu."
"Chuyện đó ai biết được. Trên đời này có nhiều người rảnh rỗi lắm."
"Chị sợ chuyện lần trước lặp lại hả? Ý em là chuyện của Phương Phương đó!"
"Đúng vậy, cho nên chị cứ một chỗ là an toàn nhất."
Hạ Tuyết cười nói.
Vừa nói xong, một ông chú lớn tuổi liền xuất hiện chào hỏi.
Người này là một trong các cổ đông của công ty giải trí, có giao tình qua lại với bố của Hạ Tuyết. Tuy nhiên, người này không phải người tốt nên mỗi khi gặp mặt, nguyên chủ thường chào hỏi cho có lệ.
Trong tiểu thuyết, chính người đàn ông trung niên này cùng nguyên chủ gài bẫy Hà Lạc Tâm nhưng bất thành, cuối cùng còn bị cô ấy phản đòn xem chút thân bại danh liệt.
Nét tươi cười trên mặt Hạ Tuyết cứng lại, mặc dù đã phòng bị nhưng xem ra mạch truyện vẫn tiếp diễn, cô không muốn dính vào người đàn ông này nhưng ông ta cứ không ngừng tìm chủ đề để nói với cô.
Hơn nữa ông ta còn rất lớn tiếng khiến người xung quanh bắt đầu chú ý đến, trong đó có cả Hà Lạc Tâm.
Bàn tay của Hà Lạc Tâm siết chặt lại, quả nhiên là Hạ Tuyết không hề yên phận, cô ấy bắt đầu ra tay đối phó với cô. Một khi đã vậy, thì Hạ Tuyết đừng trách cô độc ác.