Trình Nhất Phàm cảm tưởng như một khoảng thời gian cực kỳ dài đã trôi qua, nhưng trên thực tế từ khi anh nghe lời bác sĩ nói đến giờ, mới được ba hay năm phút.
"Hiện tại cảm thấy thế nào? Còn đau không?"
"Có một chút." Lan Ngọc Dung nói, hiện tại cô không thể phân biệt được có đau hay không, có lẽ thật sự là do căng thẳng gây ra.
"Từ việc xem siêu âm, có thể thấy mọi thứ ở thai nhi đều bình thường, chắc là cơn đau thần kinh, cô hãy thả lỏng một chút. Hít thở sâu." Bác sĩ Lưu đưa cho cô một xấp khăn giấy, tỏ ý rằng cô có thể lau bụng mình.
Trình Nhất Phàm bước tới, cầm lấy khăn giấy, đích thân lau cho cô, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.
Lan Ngọc Dung không dám nói, thậm chí còn quên hít thở sâu.
"Về nhà nghỉ ngơi hai ba ngày, đừng căng thẳng quá." Bác sĩ Lưu dặn dò cô, "Tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi, chú ý nhiều hơn chút." Ông lại quay sang Trình Nhất Phàm, "Anh... ừm... anh tìm chút nhạc nhẹ cho vợ nghe, đối với người lớn lẫn trẻ con đều tốt. Không có việc gì thì hãy dành thời gian chăm sóc vợ nhiều hơn, đỡ khiến cô ấy cảm thấy không an toàn."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Trình Nhất Phàm nghiêm túc gật đầu trả lời: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Bác sĩ Lưu lại mở tờ khai ra: "Năm ngày sau hãy đến kiểm tra một lần nữa, nếu không có chuyện gì thì là ổn rồi."
"Được, bác sĩ." Trình Nhất Phàm lau sạch sẽ cho Lan Ngọc Dung, giúp cô chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, "Cô ngồi đây một lúc trước, tôi sẽ quay lại ngay."
Anh đi theo bác sĩ ra ngoài, thanh toán hóa đơn và hỏi một số chuyện bình thường cần chú ý, sau đó mang một cốc nước ấm tới đưa cho Lan Ngọc Dung: "Uống chút nước."
Lan Ngọc Dung nhận lấy, từ từ uống hết.
Trình Nhất Phàm vừa cầm túi và áo khoác của cô lên, vừa đỡ cô: "Đi thôi."
Khi đến bãi đậu, Trình Nhất Phàm dìu cô lên xe, bản thân vòng qua bên kia lên xe, cũng ngồi vào ghế sau.
Anh nghiêng đầu nhìn Lan Ngọc Dung, chậm rãi nói: "Như thế nào rồi, cho cô thời gian suy nghĩ lâu như vậy, nghĩ xong có muốn nói gì với tôi không?"
"Đứa bé không phải..." Lời của Lan Ngọc Dung ngay khi vừa đến cửa miệng liền bị Trình Nhất Phàm cắt ngang.
Anh nói: "Tôi quên nói với cô, tôi học chuyên ngành tin học, trình độ cũng không tệ, nếu tôi muốn kiểm tra thông tin gì, nhất định có thể tìm được, cô gái nói dối cũng không phải là tốt đâu."
Ý định muốn tiếp tục sử dụng Chu Văn Quang làm bia đỡ đạn ban đầu của Lan Ngọc Dung đã thất bại.
Cô cụp mắt xuống, đặt hai tay lên bụng, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: "Đây là một tai nạn..."
Mặc dù cái thai là do nguyên chủ âm mưu, nhưng việc cô xuyên sách quả thực là một tai nạn...
"Khi tôi phát hiện ra, đứa bé đã thành hình." Lan Ngọc Dung nói, "Tôi không ghét trẻ con, vả lại tôi cũng có đủ tiền để nuôi con, vì vậy... Tôi muốn được sinh chúng ra."
Trình Nhất Phàm im lặng một lúc rồi hỏi: "Chưa từng nghĩ đến việc tìm tôi?"
"Anh yên tâm, tôi sẽ không ỷ lại vào anh. Bọn nhỏ là tôi muốn sinh ra, tôi sẽ có trách nhiệm với chúng." Lan Ngọc Dung vội vàng đảm bảo, "Nếu như anh còn lo lắng, tôi có thể ký hợp đồng bảo đảm với anh, trình bày rõ tình huống giữa chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào anh, cũng sẽ không dùng đứa bé uy hiếp điểm yếu của anh."
"Hợp đồng bảo đảm?" Trình Nhất Phàm nhướng mày, ánh mắt u ám không rõ.
Lan Ngọc Dung gật đầu, lại thận trọng hỏi: "Anh, anh cảm thấy như thế nào?"
"Chẳng ra sao cả." Trình Nhất Phàm nói chắc như đinh đóng cột, "Làm sao cô có thể đảm bảo rằng mình sẽ có trách nhiệm với đứa bé?"
Lan Ngọc Dung chết lặng trước câu hỏi của anh. Sau đó cô cố gắng nói lý: "Nếu tôi không có trách nhiệm với chúng, thì sao ăn no rảnh rỗi sống chết không lập gia đình làm gì? Hơn nữa còn là sinh đôi, anh có biết phụ nữ đau đớn thế nào khi sinh con không?"
Trình Nhất Phàm trầm ngâm gật đầu: "Ừm - chưa kết hôn?"
Lan Ngọc Dung: "..."
Cô không biết Trình Nhất Phàm nắm bắt điểm mấu chốt kiểu gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thời gian ở một mình với anh, không thể làm gì khác hơn ngoài bảo đảm: "Thật xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không được tốt lắm. Chuyện đứa bé thực sự là một tai nạn, mà tôi lại đơn phương quyết định giữ lại, đối với anh thực sự không công bằng."
"Cô cũng biết là không công bằng?" Trình Nhất Phàm nhìn Lan Ngọc Dung, nhẹ nhàng nói, "Cô có biết tôi mới vừa suy nghĩ gì không? Người phụ nữ sau khi ngủ với tôi liền bỏ chạy, che giấu chuyện có thai, còn từng đưa cho tôi một xấp tiền —"
Lan Ngọc Dung hiểu được ý tứ của những lời còn chưa nói hết này, cô giải thích: "Tôi không phải lừa lấy t*ng trùng, cái này quả thực..." Nhưng giọng điệu của cô có chút yếu ớt, bởi vì nghĩ đến mục đích ban đầu của nguyên chủ, vẫn còn chột dạ, chưa kể, người này vẫn là "chú nhỏ" của cô...
"Tôi... tôi..." Đôi mắt lo lắng của Lan Ngọc Dung có chút đỏ lên, cuối cùng cô cũng từ bỏ việc đấu tranh và giải thích, yếu đuối nói: "Vậy... Vậy anh nói phải làm sao đây..."
Chẳng lẽ, thật sự phải bỏ đứa bé đi?
Cô có phần không buông bỏ được... cũng sợ cơn đau khi phá thai...
Bảo bảo đã được 5 tháng tuổi, không thể phá thai được nữa nên chỉ có thể chọn cách kích thích đẻ non*.
*Phương pháp kích thích đẻ non (phá thai Kovax): Là biện pháp phá thai bằng cách kích thích thai phụ đẻ non. Thai nhi sẽ không có khả năng sống sót vì chưa đủ điều kiện để sinh tồn.
Mà cách đó, cũng rất tàn nhẫn đối với hai bảo bảo.
Nếu có thể lựa chọn, tất nhiên cô tình nguyện sinh ra bảo bảo, sau cơn đau này, có thể thu hoạch được hai tiểu bảo bảo, nếu phá thai, sau này cô muốn có con, sẽ phải chịu đau một lần nữa.
Huống chi, hai bảo bảo trong bụng cô hiện đang rất khỏe mạnh.
"Đã trêu ghẹo tôi mấy ngày, tôi còn tưởng rằng cô có ý với tôi, kết quả sau khi ngủ xong với tôi liền bỏ chạy, tại sao thế, chỉ chịu trách nhiệm với đứa bé, còn với tôi thì không cần sao?" Trình Nhất Phàm cau mày nhìn cô, trưng ra bộ dạng khổ sở, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
Lan Ngọc Dung ôm bụng, không phản ứng kịp nghiêng đầu nhìn anh: "Hả?"
Chịu trách nhiệm?
Cô đối với anh? Chịu trách nhiệm?
Cô chịu trách nhiệm với bảo bảo thôi đã ná thở rồi, có được không?
Lan Ngọc Dung chỉ oán thầm trong lòng một câu, rất nhanh cau mày ôm bụng, sau đó hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc.
Vừa rồi cô còn lo lắng rằng Trình Nhất Phàm sẽ không muốn đứa bé, trong lòng không tránh khỏi căng thẳng, điều này khiến hai bảo bảo lại thấy bất an.
Trình Nhất Phàm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, giọng cũng dịu lại, anh an ủi: "Cô lại nghĩ vớ nghĩ vẩn gì đó? Yên tâm đi, cô thân là mẹ của đứa bé, có 50% quyền quyết định. Hơn nữa cô đang khổ cực mang thai, quyền quyết định có thể tăng lên 70%. Dưới tình huống cô muốn sinh con mà không liên lạc với tôi, tôi không có quyền phản đối.
Vả lại tôi cũng không phải ác quỷ gì, cô không cần lo lắng tôi sẽ làm chuyện gì không tốt với cô và đứa bé.
Ngoài việc đột nhiên trở thành một người bố, hiện tại tôi không có nghĩ gì khác. Cô đừng sợ."
Lan Ngọc Dung vẫn còn tin tưởng nhân phẩm của Trình Nhất Phàm, chẳng qua là cô không thể tin tưởng khoảng cách trong "mối quan hệ chú cháu" giữa hai người họ ở mức độ pháp lý.
Sao hiện tại cứ hết lần này đến lần khác chạm mặt anh ấy chứ?
Trình Nhất Phàm chợt cười một tiếng, nói thêm: "À, đúng rồi, nếu cô có thể chịu trách nhiệm với tôi nữa thì càng tốt."
Lan Ngọc Dung: "..."
Bản thân cô rất muốn nhé! Nhưng mà cô không thể!
Trình Nhất Phàm nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp biến hoá không ngừng của cô, nhẹ nhàng nói: "Cô không muốn phụ trách cũng không sao, tôi chịu trách nhiệm với cô là được mà."
Lan Ngọc Dung khóc không ra nước mắt - anh không thể chịu trách nhiệm được, anh là chú nhỏ của tôi đó!
Chẳng lẽ... thực sự phải để Chu Văn Quang tán tỉnh Trình Nhất Mạn? Điều này cũng không công bằng với Trình Nhất Mạn và Lan Khang Khải gì cả.
Cô sợ rằng nếu chủ đề này tiếp tục, kết cục cô vẫn sẽ bị kéo đến bệnh viện kích thích sinh non, vì vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chúng ta có thể nói chuyện hôm khác không? Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi."
Trình Nhất Phàm cũng bị chấn động nặng trong hơn một giờ đồng hồ vừa qua, anh quyết định nghe lời Lan Ngọc Dung, tạm hoãn chuyện này.
Dù sao sự việc đã đến nước này, lo lắng cũng vô ích, hai người bọn họ thật sự cần tìm thời gian để nói chuyện cụ thể. Sau đó anh liền bỏ qua việc truy hỏi Lan Ngọc Dung: "Được, vậy thì hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp."
Trình Nhất Phàm mở cửa xuống xe, vòng qua ghế lái, lên xe, khởi động, lái ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, anh dường như nhớ ra điều gì đó, chợt gọi: "Lan Ngọc Dung?"
"Có chuyện gì sao?" Lan Ngọc Dung toàn thân căng thẳng ngẩng đầu lên.
Trình Nhất Phàm mỉm cười: "Không có gì, chỉ muốn xác nhận tên cô một chút, đúng là Lan Ngọc Dung nhỉ, thông tin trên bệnh án tôi xem là cái tên này."
"À, vâng, không sai, là tên của tôi." Lan Ngọc Dung gật đầu.
Trình Nhất Phàm tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên Trình Nhất Phàm, Trình có Hoà Mộc*, Nhất Phàm có nghĩa là mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Năm nay 26 tuổi, chưa lập gia đình, độc thân, hiện đang trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp, mặc dù chưa kiếm được nhiều tiền, nhưng mà... vẫn có đủ khả năng để nuôi con trong thời điểm hiện tại. "
*Trình có Hoà Mộc: raw đoạn này là 禾木程 (Hoà Mộc Trình). Hoà (禾), Mộc (木) là tên hai bộ thủ. Nếu ghép nửa trên của Hoà (禾) và nửa dưới của Mộc (木) thì sẽ ra được phần bên trái của chữ Trình (程).
Lan Ngọc Dung yên lặng nghe, trong lòng bổ sung cho anh - đúng rồi, anh sẽ sớm có rất nhiều tiền, vẫn là từ tôi mà ra...
Trình Nhất Phàm nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu, Lan Ngọc Dung ngồi ngoan ngoãn, nhưng vai cô vẫn hơi cứng đờ, anh như có điều suy nghĩ nói, "Họ của cô không phổ biến lắm..."
"Cũng, cũng tàm tạm."
"Cô có biết Lan tổng của tập đoàn Vạn Thắng không?"
Trái tim Lan Ngọc Dung đập thình thịch, cô mơ hồ nói: "Có nghe, nghe qua..."
"Em gái tôi là tổng thư ký của Lan tổng ở tập đoàn Vạn Thắng, có cơ hội liền giới thiệu hai người với nhau."
Nội tâm Lan Ngọc Dung: Không cần, không cần. Nhưng cô chỉ có thể nở một nụ cười: "... Được."
Hy vọng vĩnh viễn không có một ngày như vậy.
Trình Nhất Phàm chở cô đến trước cửa một nhà hàng: "Chúng ta còn chưa ăn trưa, ăn xong ở đây, tôi đưa cô về, được không? Cô lẫn đứa bé chắc hẳn đều đói rồi nhỉ?"
Lan Ngọc Dung quả thực cũng đói bụng, nghe xong lời này ngược lại không từ chối: "... Được."
"Có kiêng kỵ gì không?" Trình Nhất Phàm đậu xe, hỏi cô.
"Thật may, tôi không quá kén ăn."
"Vậy thì... có gì đặc biệt muốn ăn không?"
"Có thịt, rau, thức ăn với thêm một ly mận chua là được." Lan Ngọc Dung nói.
"Được." Trình Nhất Phàm vẫn chăm sóc cô rất tốt, dìu cô xuống xe, đưa cô vào nhà hàng.
Hai người yêu cầu một phòng nhỏ, Trình Nhất Phàm lấy thực đơn, gọi ít đồ lành mạnh, có thịt có rau, còn có nước mận chua mà Lan Ngọc Dung muốn uống, sau đó nhờ người phục vụ đặt.
Anh rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Lan Ngọc Dung, bản thân cầm cốc còn lại lên uống hai ngụm.
Lan Ngọc Dung cảm ơn, cũng cầm cốc lên uống nước.
Ánh mắt Trình Nhất Phàm rơi vào khuôn mặt của Lan Ngọc Dung – hôm nay Lan Ngọc Dung trang điểm nhẹ.
- -- Hình như từ khi đến thế giới này, cô vẫn luôn trang điểm nhã nhặn, ở nhà căn bản cũng không trang điểm, mấy ngày nay cô đều làm việc có quy luật, cho nên làn da trông rất tốt, rất đàn hồi, trắng nõn.
Là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Hơn nữa sắc mặt của cô ấy cũng tốt hơn nhiều so với lúc ở trong bệnh viện và trên xe hơi.
Lan Ngọc Dung cũng đang lén quan sát Trình Nhất Phàm - Trình Nhất Phàm hôm nay ăn mặc khá đặc biệt.
Dù sao anh đã hẹn Lâm Nguyệt Chiếu ăn cơm, còn là kiểu bữa tối thương vụ cảm ơn.
Lễ nghi xã giao vẫn nên được tuân thủ.
"Đêm đó..." Trình Nhất Phàm cẩn thận mở miệng, "Cô trang điểm đậm, hình như là kiểu trang điểm mắt khói* đúng không? Ăn mặc cũng rất táo bạo. Cho nên... Lần trước ở thang máy, tôi không thể nhận ra cô trước, xin lỗi nhé."
*Mắt khói (smokey eyes): là một trào lưu làm đẹp có nguồn gốc từ phương Tây. Với sự kết hợp hài hòa giữa những màu phấn mắt cùng một tone, được đánh theo hiệu ứng ombre (là thuật ngữ chỉ việc chuyển màu từ đậm tới nhạt, tạo nên ảo giác về chiều sâu và ánh sáng).