Bởi vì ôm eo, bàn tay của Trình Nhất Phàm cũng dính vào sườn đối phương, lòng bàn tay vừa vặn lấp đầy đường cong tròn trịa của bụng. Loại cảm xúc này hết sức kỳ lạ, Trình Nhất Phàm thậm chí có thể cảm nhận được sự chuyển động không yên của thai nhi trong bụng người kia.
Bàn tay của đối phương cũng để dưới bụng anh, đầu ngón tay đụng phải đầu ngón tay anh, nhưng không hề để ý.
Vì Lan Ngọc Dung đang bận né tránh ánh mắt, không được chột dạ.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, trong lòng Trình Nhất Phàm càng thêm chắc chắn - đây chính là người đã qua đêm cùng anh!
Hai người gần nhau, tiếp xúc thân thể như vậy, hơn nữa với cái bụng căng phồng dưới lòng bàn tay của anh, Trình Nhất Phàm muốn chắc chắn cũng không khó.
"Là cô —" Trình Nhất Phàm nhìn chằm chằm Lan Ngọc Dung, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược.
Lần này, thông tin chứa đựng trong hai chữ này qua miệng anh không còn như trước nữa - vừa rồi anh nhận ra đây là cô gái ở thang máy mà anh cảm thấy giống như đã từng quen biết từ trước - bây giờ, đang muốn nói, là người đã ngủ cùng với anh vào đêm đó, sáng hôm sau liền biến mất và để lại cho anh một xấp tiền trên đầu giường.
Trái tim Lan Ngọc Dung đập loạn xạ, hàng loạt đạn mạc lao qua tâm trí cô - chấm hết chấm hết chấm hết...
Cô nghe thấy được sự chắc chắn trong lời nói của Trình Nhất Phàm, hơn nữa ánh mắt đối phương sắc bén nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể lẩn trốn.
Lan Ngọc Dung muốn tìm một cái cớ, nhưng tiếc rằng lúc này đầu cô chỉ là một đống hỗn độn, toàn đạn với mạc, căn bản không thể suy nghĩ, chứ đừng nói đến việc tìm được một lý do nào đó.
Vì Trình Nhất Phàm xuất hiện quá đột ngột, vả lại anh cũng nhận ra cô quá đột ngột, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Chu Văn Quang cũng bị doạ sợ hết hồn, giờ phút này liền xông tới trước mặt, ánh mắt lướt qua Trình Nhất Phàm, lập tức trợn mắt há mồm - anh nhận ra Trình Nhất Phàm! Thấy vẻ mặt của Trình Nhất Phàm nhìn chằm chằm Lan Ngọc Dung, anh cũng biết người kia đã nhận ra Lan Ngọc Dung!
Khi anh đang do dự có nên đi về phía trước hay không, ánh mắt của Trình Nhất Phàm quét qua, anh lập tức đứng im, thậm chí còn lùi về phía sau một bước, ánh mắt có chút né tránh. Lúc trước anh làm máy bay yểm trợ cho Lan Ngọc Dung, Trình Nhất Phàm nhất định cũng nhớ ra anh!
Lan Ngọc Dung ngơ ngác mở miệng, nhìn vẻ mặt khó đoán của Trình Nhất Phàm, rồi lại nhìn Chu Văn Quang đang đứng sững sờ kinh sợ, miệng rên lên một tiếng đau đớn.
Cô ôm bụng, hơi khom người, suy nghĩ trong lòng - hai bảo bảo, chỉ có các con có thể giúp mẹ.
Hai bảo bảo quả thực cũng bị doạ sợ, ở trong bụng cô động qua động lại rất gay gắt. Có lẽ, tay Trình Nhất Phàm đang dán vào bụng cô cũng có thể cảm nhận được.
Lan Ngọc Dung nghĩ, đây không coi là một lời nói dối nhỉ?
Hơn nữa, không biết có phải là do ảnh hưởng đến tâm lý, hay bị giật mình thật, cô cảm giác bụng đau âm ỉ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, Trình Nhất Phàm hoàn hồn, cũng thu hồi lại ánh mắt sắc bén, đỡ Lan Ngọc Dung ngồi xuống ghế bên cạnh: "Cô sao thế?"
Lan Ngọc Dung không dám nhìn anh, cúi đầu ôm bụng: "Có hơi đau..."
Chu Văn Quang khẩn trương: "Để tôi đưa cậu đến bệnh viện, tuần trước cậu mới xuất viện, vạn nhất xảy ra chuyện gì... tôi thế chính là tội nhân..."
Lan Ngọc Dung nhìn anh đầy ẩn ý, tỏ ý anh đừng nói nữa, Chu Văn Quang tỉnh ngộ, ngậm miệng lại, chỉ muốn đỡ cô đứng dậy.
Cô gái hẹn hò với Chu Văn Quang cũng đã bình tĩnh lại, không còn tức giận như trước nữa, nhưng cô ta vẫn không thích Lan Ngọc Dung, hừ lạnh: "Làm màu gì chứ? Tôi chỉ đẩy nhẹ cô một cái, cô lại không ngã đến sứt mẻ gì, trông như đang làm màu vậy."
Chu Văn Quang đứng lên, trừng mắt nhìn cô: "Cô ngậm miệng lại đi! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, có một trăm cái mạng cô cũng không đền nổi đâu!"
Cô gái chỉ vào Lan Ngọc Dung: "Anh không thấy là cô ta đang giả bộ sao?"
Lan Ngọc Dung ôm bụng cau mày.
Trình Nhất Phàm đứng bên cạnh cô, nhìn kỹ vẻ mặt của cô: "Rất đau à? Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lan Ngọc Dung lắc đầu: "Không, không cần, tôi..."
"Trước chúng ta không nói chuyện, sức khoẻ của cô quan trọng hơn." Trình Nhất Phàm nhìn cô chằm chằm, giọng không cho phép hoài nghi, "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Lan Ngọc Dung muốn nói mình không sao, nhưng Trình Nhất Phàm đã đứng dậy: "Có đi được không? Tôi bế cô?"
Lan Ngọc Dung lắc đầu: "Không cần, không cần, tôi có thể đi."
Trình Nhất Phàm đỡ cô đứng dậy, Chu Văn Quang đang định đi theo, Trình Nhất Phàm đột nhiên đứng yên, quay đầu lại nói với anh: "Vị tiên sinh này, tôi thấy cậu nên xử lý xong chuyện của mình đi." Anh lại liếc cô gái một cái, "Khóc lóc om sòm chơi xấu không giúp cô giữ được đàn ông đâu."
Chu Văn Quang bị lời nói của Trình Nhất Phàm đóng đinh tại chỗ.
Khuôn mặt cô gái cũng thoắt đỏ thoắt trắng trước lời nói của anh.
Cô ta bị sốc trước nhan sắc của Trình Nhất Phàm, quên trả lời, đến khi định thần lại, người đã rời đi.
Trình Nhất Phàm dìu Lan Ngọc Dung ra khỏi nhà hàng tây, khi thấy cô dừng lại nghỉ ngơi, anh không nói gì, trực tiếp cúi người bế cô lên.
Lan Ngọc Dung kêu một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh: "Anh, anh làm gì vậy!"
Trình Nhất Phàm cụp mắt xuống nhìn cô.
Khí thế của Lan Ngọc Dung nhất thời yếu đi, cô nói nhỏ: "Tôi không sao, để tôi xuống."
Trình Nhất Phàm bế cô đến bãi đậu xe, trên đường không lên tiếng.
Thực ra, lòng anh cũng đang lên xuống thất thường. Đột nhiên nhận ra đối tượng tình một đêm, đối phương lại đang mang thai, trước né tránh đủ kiểu, anh đã có thể đoán được, đứa bé trong bụng đối phương, là của mình.
Lan Ngọc Dung cũng hết sức khó xử, cô được Trình Nhất Phàm bế, nhưng người kia bước đi vẫn vững vàng, sức lực cánh tay rất lớn, biểu cảm khó lường, không nói chuyện với cô, không đặt câu hỏi với cô, có vẻ cũng không muốn nghe cô nói.
Lan Ngọc Dung lén nhìn anh, quan sát ở khoảng cách gần như vậy, giá trị nhan sắc của đối phương vẫn rất tốt, trừ bỏ một chút quầng thâm, ngược lại càng muốn tô điểm cho đôi mắt đào hoa như tằm nằm nhả tơ của anh, cho nên căn bản không ảnh hưởng gì, còn làm tăng thêm vẻ đẹp trai.
Ôi, dáng dấp thực sự phù hợp với gu của cô mà.
Đây là một trong những lý do khiến cô xuyên sách à?
Ánh mắt Lan Ngọc Dung nóng như thiêu như đốt, Trình Nhất Phàm đột ngột cụp mắt xuống, ánh mắt hai người chạm vào nhau, một lúc cũng không dời đi.
Trái tim Lan Ngọc Dung đập không ngừng, cuối cùng cô lặng lẽ dời mắt đi.
Cô thầm khinh bỉ chính mình, từ lúc nào, lại sa vào si mê.
Trình Nhất Phàm tâm tình phức tạp mở cửa xe, để cô ngồi lên ghế sau, thắt dây an toàn cho cô, khi đóng cửa xe lại, Lan Ngọc Dung đột nhiên nói: "Tôi, tôi cũng lái xe tới..."
Trình Nhất Phàm lông mày cong cong, nụ cười như có như không ở đáy mắt: "... Cho nên là?"
"Anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Sợ à?" Trình Nhất Phàm hỏi.
Lan Ngọc Dung lập tức nói: "Thật xin lỗi."
Trình Nhất Phàm: "Thật xin lỗi cái gì?"
Lan Ngọc Dung không lên tiếng.
Trình Nhất Phàm đóng cửa lại, đi tới ghế lái khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Dọc đường đi, cả hai đều không nói chuyện.
Lúc này Lan Ngọc Dung đã bình tĩnh lại nhiều, cô bắt đầu tìm lý do có thể thuyết phục được Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm thì đang suy nghĩ làm sao để xử lý vấn đề đột ngột lại phức tạp thế này.
Điện thoại di động của Trình Nhất Phàm đột nhiên vang lên, anh đeo tai nghe Bluetooth lên, nói với người ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất nên không thể mời cô ăn cơm. Ngày mai tôi nhất định sẽ bù lại... Thật xin lỗi... Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, Trình Nhất Phàm thở phào một cái.
Lan Ngọc Dung yếu ớt dò hỏi, "Có phải tôi đã phá hỏng buổi hẹn của anh không?"
Trình Nhất Phàm liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu, nói sâu xa: "Không. Tôi độc thân."
Lan Ngọc Dung: "..."
Môi Trình Nhất Phàm khẽ cong lên, tiếp tục tập trung lái xe.
Lan Ngọc Dung không dám nói nữa, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, sau đó nhận ra, Trình Nhất Phàm đưa cô đến bệnh viện.
"Tôi không sao, không cần đi bệnh viện."
"Không phải máy bay yểm trợ của cô nói cô chỉ mới xuất viện tuần trước sao? Những việc khác có thể lớn có thể nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến con cái, không thể xem nhẹ." Trình Nhất Phàm đỡ cô xuống xe, "Không thì cũng kiểm tra một chút cho yên tâm."
Lan Ngọc Dung thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Trình Nhất Phàm nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô: "Sao? Cô nghĩ tôi đưa cô đến bệnh viện để làm gì?"
Vẻ mặt Lan Ngọc Dung cứng đờ: "Không, không biết tại sao, tôi tưởng rằng anh định đưa tôi đến nhà anh..."
Trình Nhất Phàm: "... Phải không? Hoá ra sau khi ngủ có thể mang về nhà sao?"
Lan Ngọc Dung đưa tay đỡ trán, cảm thấy rất xấu hổ. Tất nhiên không phải vì cô, mà vì nguyên chủ - cô nhớ mục đích nguyên chủ ngủ với người ta và hành động của cô ấy sau khi ngủ dậy.
Cô được Trình Nhất Phàm đỡ đến Khoa phụ sản, đóng tiền lấy số, may là cô vừa mới xuất viện tuần trước, còn có hồ sơ cùng giấy đề nghị tái khám của bác sĩ, nên trực tiếp đến lối chờ tái khám, không đợi bao lâu đã tới lượt cô.
Bác sĩ Lưu nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: "Là cô sao, có chuyện gì thế?"
"Cô ấy bị hoảng sợ chút ít, đau bụng." Trình Nhất Phàm ở bên cạnh nói ngắn gọn.
"Ồ - có thể đó là cơn đau thần kinh. Đừng quá lo lắng. Nhưng trước đó cô đã bị ngã cầu thang, điều này cũng ảnh hưởng đến thai nhi, chúng ta hãy làm kiểm tra trước. Chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Tôi đã bảo cô rồi, bình thường cô phải chú ý một chút, dù sao cũng là sinh đôi, nên cẩn thận từng bước đi. Đúng rồi, chồng cô đâu mà không đi cùng cô?" Bác sĩ Lưu nói không ngừng, đọc hồ sơ khám bệnh lần trước, viết tờ khai, đứng dậy đưa cô đi kiểm tra, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Nhất Phàm, "Anh là —"
"Tôi là chồng cô ấy." Trình Nhất Phàm nói.
Lời của Lan Ngọc Dung mắc kẹt trong cổ họng: "Anh ấy..."
Bác sĩ Lưu đã rơi vào hỗn loạn.
Đây là chồng của cô ấy? Vậy lần trước là ai?
"Được rồi, đi kiểm tra trước, kiểm tra." Bác sĩ Lưu quyết định trở thành một bác sĩ tốt, chuyện bát quái gì đó để cho cánh nhà báo lo đi.
Toàn bộ quá trình Trình Nhất Phàm đều đi theo, trong lòng thì hết sức chấn động - bác sĩ mới vừa nói, lần trước cô ấy phải nhập viện vì ngã cầu thang? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại bất cẩn như vậy?
- -- Là sinh đôi?
- -- Vậy mà lại là sinh đôi!
Trình Nhất Phàm nhìn thấy bác sĩ Lưu siêu âm cho Lan Ngọc Dung, cô nằm trên giường, nhìn độ cong của bụng, quả thực không phải là độ cong thông thường của một thai kỳ năm tháng, hóa ra là một cặp song sinh sao...
Lúc trước trong lòng anh cũng đã từng đoán, có phải là mình suy nghĩ nhiều không, độ cong này, người khác phải trên sáu tháng, thời gian tính ra có thể không phải của anh.
Nhưng không nghĩ tới lại là sinh đôi.
Nếu là sinh đôi, thì kích thước và thời gian thật sự không thể phù hợp hơn.
Là của anh.
Hai phôi thai nhỏ được phản chiếu trên màn hình, Trình Nhất Phàm khi nhìn thấy hình ảnh này không biết chính mình đang cảm thấy thế nào.
Anh chỉ biết, trong một thoáng qua ấy, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Anh đã làm bố, anh có con, còn là hai bé.
Chỉ có một điều đáng tiếc là...
Mẹ của đứa bé tránh anh còn không kịp.
Tại sao chứ?
Nếu như vì lỡ mang thai ngoài ý muốn, chưa muốn có con, thì lúc đầu đừng nên mang thai mới phải, dù sao bọn họ cũng chỉ là duyên một đêm thôi.
Nhưng tại sao giữ lại?
Giữ lại cũng không nói với anh?
À, cũng phải, bọn họ không biết nhau, chẳng qua là có duyên ngủ qua một lần.
Thông thường dưới tình huống có con này, cũng sẽ ngầm thừa nhận không muốn.
Hoặc đối phương có thể đang nghĩ - nếu cô tìm thấy anh, nói rằng cô có thai, thì đoán chừng rằng lựa chọn đầu tiên của anh sẽ là đưa đối phương đi phá thai, phải không?
Cô ấy muốn hai đứa bé này...
Trình Nhất Phàm nhìn về phía Lan Ngọc Dung, Lan Ngọc Dung cũng đang nhìn anh, giây phút này ánh mắt lại một lần nữa né tránh.
Tại sao vậy chứ?