Từ khi hai công ty hợp tác, tần suất Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ cùng xuất hiện ở một địa điểm tăng lên. Ấn tượng về đối phương cũng có sự thay đổi rõ rệch. Có một điểm khiến Võ Tự Minh chú ý, đó là Đan Thy, tất nhiên không phải hắn nảy sinh tình cảm với cô. Lúc hắn và Phạm Đình Vỹ bàn công việc, hắn có cảm giác ánh mắt của cô rất kỳ quái. Hình như hắn không quấy rầy cô, gây phiền phức cho anh làm cho cô như không hiểu tại sao. Giống như là hắn phải làm như thế mới đúng. Đây chỉ là phán đoán mơ hồ của hắn thôi, bởi vì hắn không tận mắt nhìn biểu cảm của cô, hắn không nhìn cô.
"Tự Minh, đi thôi." Tô Cảnh Phong thấy xe đã dừng mà hắn chưa chịu xuống, gọi hắn một tiếng.
Tài xế đưa Võ Tự Minh và Tô Cảnh Phong đến trước cửa nhà hàng rồi đi. Vì sợ hai người gặp bạn chơi vui quá rồi uống say lái xe sẽ nguy hiểm nên đã để tài xế đưa hai người đến, khi về thì gọi tài xế đến đón.
Mấy ngày trước, bạn thời cấp 3 của bọn họ liên lạc bảo là muốn tổ chức họp lớp, thầy chủ nhiệm cũng sẽ đến, vì bạn bè lâu ngày không gặp nên Tô Cảnh Phong lập tức đồng ý, còn đảm bảo kéo theo Võ Tự Minh tham gia.
Khác với hình tượng thường ngày là tây trang, bộ mặt tinh anh nghiêm túc, hôm nay Võ Tự Minh diện một bộ trang phục phong cách trẻ trung hơn. Ngoài ra, hắn còn sử dụng thêm phụ kiện là dây truyền bạc. Những thứ này là stylist mà Tô Cảnh Phong tìm cho hắn chuẩn bị, để cho hắn dần dần thay đổi hình tượng.
Vì bận một chút việc nên hai người đến trễ so với giờ hẹn một chút, lúc đến thì mọi người đã đến đông đủ, nhưng còn tận bốn ghế còn trống.
"Tự Minh, Cảnh Phong, hai cậu đến trễ nên bị phạt thế nào đây?"
"Phạt ba ly, mau lên, hahah!"
Có người bắt đầu ồn ào, Võ Tự Minh và Tô Cảnh Phong chào thầy chủ nhiệm trước, vừa ngồi xuống đã có người đặt ba ly rượu trước mặt mỗi người.
"Nào nào nào!!! Mau uống đê!"
Tô Cảnh Phong lập tức không khách khí, cầm một ly lên nói: "Được được được, hai người bọn tôi đến trễ xin lỗi mọi người, tôi tự phạt ba ly!"
Nói rồi lấy một ly khác đưa cho Võ Tự Minh, nói: "Nào, uống thôi!"
Võ Tự Minh tiếp nhận, cũng vui vẻ nâng ly uống hết ba ly rượu trước mặt.
"Tốt tốt tốt! Lâu ngày không gặp vẫn rất phong độ!"
Tiếp sau hai người, cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa, lại có hai người đi vào.
"Ây da, nữ minh tinh đến rồi!"
"Mời được ngôi sao lớn đến, thật vinh hạnh mà."
"Mọi người đừng đùa nữa,..." Đan Thy khoác tay Phạm Đình Vỹ đi vào, cười tươi với mọi người.
Võ Tự Minh không biết hai người chưa đến là ai, cũng nghĩ rằng hai người này nhiều việc như vậy sẽ không rảnh đến. Hắn đúng là còn non và xanh lắm.
Chỉ còn hai ghế trống, một bên chính là Võ Tự Minh. Chuyện Võ Tự Minh thích thầm Đan Thy lúc học cấp 3 không phải bí mật gì, còn thường mang ra trêu chọc hắn. Bây giờ đều là người trưởng thành, không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Ngoại dự đoán là Võ Tự Minh không có phản ứng gì lớn.
Phạm Đình Vỹ và Đan Thy đi vào, anh ngồi ghế bên cạnh Võ Tự Minh, Đan Thy thì ngồi cạnh anh.
Võ Tự Minh cảm thấy mấy đứa bạn đang bổ não ra kịch bản cẩu huyết gì đó, dẫn đầu làm nóng lại bầu không khí: "Không phải nói phạt sao? Tôi và Cảnh Phong cũng đã uống rồi, phải công bằng mới được."
Có người lập tức tiếp lời: "Phải phải, đi trễ phải bị phạt! Rót rượu!"
"Đan Thy không biết uống rượu, tôi uống thay em ấy được không?" Phạm Đình Vỹ nâng ly rượu nói.
"Tất nhiên là được!"
"Ngưỡng mộ Đan Thy quá đi."
"Anh xem học hỏi bạn trai người ta đi!" Một bạn nữ nhéo tay bạn trai mình nói.
"Hahaha..."
Không khí lần nữa sôi nổi lên, mọi người vừa ăn uống vừa kể lại chuyện xưa. Tiếng cười nói không có lúc nào đứt quảng. Cũng đã tám năm, có người tận tám năm không có cơ hội gặp mặt nên đủ chuyện để nói với nhau.
Thầy chủ nhiệm cũng đã có tuổi, không so được với đám thanh niên bọn họ, ông là người đầu tiên ra về. Bây giờ cũng đã khuya, bắt đầu có người đứng lên từ biệt, có người nghe điện thoại xong cũng rục rịch chốn về.
"Tôi đưa bạn gái về trước, các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé."
"Sao về sớm vậy? Còn chưa uống đủ mà?"
"Không được, tôi lái xe đến, hẹn khi khác đi."
"Tôi cũng phải về, bà xã tôi gọi điện giục tôi rồi."
"Từ lúc nào cậu sợ vợ như vậy?"
"Cẩu độc thân như các cậu không hiểu được đâu."
"Đệch, đây là sĩ nhục bọn tôi sao?"
"Hahaha, tạm biệt!"
"Tôi cũng về..."
"Ở lại chơi thêm chút đi?"
"Nè..."
Lần lượt từng người đứng lên nói lời tạm biệt, Võ Tự Minh thấy người đã về hơn một nữa, hắn cũng định đứng lên chào tạm biệt rồi chuẩn bị về nhà.
"Không được, cậu không về được." Tô Cảnh Phong biết hắn muốn về, vội vàng kéo tay hắn lại.
"Tại sao?" Võ Tự Minh khó hiểu hỏi lại.
Mấy người khác cũng nhao nhao không cho hắn về.
Tô Cảnh Phong: "Lâu lâu mới có dịp họp lớp, ở lại chơi chút nữa đi. Cậu mà về thì tôi cũng phải về đó."
"Tôi về liên quan gì đến cậu? Cậu tự bắt taxi về không được sao?"
"Vấn đề không phải về bằng cách nào, vấn đề là tôi nói với bà xã đi với cậu, có cậu trông chừng bà xã mới chịu cho tôi đi." Tô Cảnh Phong đáng thương nói.
"Cảnh Phong, không ngờ lãng tử như cậu lại có ngày này!"
"Hahah, cười chết tôi rồi!"
Những người còn lại khá nhây, nắm bắt thời cơ cười nhạo bạn mình.
Đúng lúc này, di động của Võ Tự Minh reo lên, hắn lấy ra xem. Là vợ của Tô Cảnh Phong gọi đến.
Tô Cảnh Phong nhìn thấy, lập tức kêu mọi người im lặng, thúc giục Võ Tự Minh nghe máy.
"Alo?"
Võ Tự Minh nhận cuộc gọi, vợ của Tô Cảnh Phong hỏi hắn đang ở đâu, Tô Cảnh Phong có ở cùng hắn không, Võ Tự Minh đều trả lời rất dứt khoát.
"Chị dâu không cần lo, đảm bảo lúc về Cảnh Phong sẽ không có sức mẻ." Một thằng bạn hô lớn với hy vọng vợ Tô Cảnh Phong nghe thấy.
Vợ Tô Cảnh Phong chắc là đã nghe được, nói: "Anh ấy thì có thể có sức mẻ gì?"
Mở loa ngoài nên mọi người có thể nghe vợ Tô Cảnh Phong trả lời.
Xong lại nói với Võ Tự Minh: "Anh giúp em trông chừng anh Phong, anh về thì kéo anh ấy về luôn, để anh ấy ở lại thế nào cũng uống say bí tỉ không biết đường về."
"Vợ yêu, em yên tâm, anh vẫn còn rất tỉnh táo!" Tô Cảnh Phong kéo lấy di động của Võ Tự Minh nói.
"Anh mà vác cái xác say sỉn về thì ngủ ở ngoài luôn đi." Âm thanh đe dọa từ loa điện thoại phát ra.
"Được rồi, anh về sẽ đưa cậu ta về." Võ Tự Minh không muốn làm máy truyền tin cho vợ chồng hai người, hắn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Cảm ơn anh."
"Ừ, anh cúp máy đây."
Tiếng nói cười một lần nữa trở về.
"Không ngờ Tô Tổng lại sợ vợ đến mức độ này, thật khâm phục mà!"
"Tối nay anh ngủ ngoài đường đi!" Có người cố tình làm bộ hung dữ chỉ tay về phía Tô Cảnh Phong nói, sau đó không kìm được cười sặc sụa.
"Đính chính lại! Tôi không hề sợ vợ nha, tôi chỉ làm bộ thôi, để cô ấy không cảm thấy bản thân quá yếu nhược trước mặt tôi!" Tô Cảnh Phong vỗ ngực dậm chân nói, bộ dạng rất có khí phách.
"A? Không phải, không phải Cảnh Phong nói đâu..." trên mặt Võ Tự Minh lộ vẻ ngạc nhiên, lần nữa kề di động lên tai, giải thích với người bên kia.
Những người khác giật mình, nghĩ rằng Võ Tự Minh chưa cúp điện thoại, vợ Tô Cảnh Phong còn đang nghe máy. Tô Cảnh Phong cũng bị làm cho thất đảm kinh hồn(*), vội vàng giựt lấy điện thoại từ trong tay Võ Tự Minh, lắp bắp giải thích: "Vợ yêu, em nghe anh giải thích, anh không có ý đó..."
(*)thất đảm kinh hồn: sợ hãi đến hoảng hốt, mất hết tinh thần.