Không lâu thì "Giang Sơn Thời Loạn" đã quay xong, chính thức đóng máy kết thúc hơn bốn tháng làm việc vất vả. Trải qua mấy tháng làm việc chung, cùng ăn uống có khi còn cùng ngủ chung khi đi quay bên ngoài, ít nhiều cũng có cảm tình với nhau. Phim quay xong rồi, ekip phải giải tán đi theo đoàn phim khác, trong lòng ai cũng có chút bồi hồi không nỡ.
Nói thế nào thì bộ phim cũng đã quay xong, kết thúc tốt đẹp, ông chủ Tô hào phóng mời toàn bộ người của đoàn phim một bữa tiệc lớn.
Không có ống kính, máy quay, không có đạo diễn một bên phê bình diễn viên diễn không đạt, cảm xúc được thả lỏng hơn, mọi người có dịp kể lại những chuyện trong lúc đi quay. Dường như điều này lại làm một vài người sống giàu tình cảm nghẹn ngào trong cảm xúc.
Bọn họ là diễn viên, tham gia nhiều bộ phim, có hội ngộ rồi sẽ phân ly, dù trong lòng tiếc nuối cũng đã quen và điều chỉnh được cảm xúc. Chỉ cần một chút thời gian, bọn họ sẽ trở về cuộc sống bình thường.
Trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì Võ Tự Minh trong bộ dáng đi đứng không vững, ánh mắt lập lòe nheo lại được một anh bạn trong tổ đạo cụ dìu vào nhà vệ sinh. Võ Tự Minh cứ xiêu xiêu vẹo vẹo đi làm anh bạn đỡ vất vả đến toát mồ hôi.
"Anh Minh, anh không sao thật chứ?" Anh bạn tổ đạo cụ lo lắng hỏi.
"Không sao," Võ Tự Minh xua tay, nói chuyện không được lưu loát, ngắt nhịp không đúng chỗ, phát âm không rõ ràng nói: "Tôi không, sao... cậu đưa tôi đến đây... được rồi, trở vào đi."
Nói xong hắn thoát khỏi sự trợ giúp của người kia, tự mình chóng tay men theo bức tường đi vào bên trong.
Anh bạn tổ đạo cụ không yên tâm để hắn lại một mình, hắn đã say đến đi đứng không vững không nhìn rõ đường đi, bỏ hắn lại lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao? Nhưng hắn rất kiên quyết đuổi anh bạn tổ đạo cụ đi, không lay chuyển được hắn anh bạn cũng đành đi ra ngoài.
"Ọe.... ụa.... " liếc mắt không thấy bóng dáng người kia đâu nữa, Võ Tự Minh thở ra không tiếp tục nôn nữa.
Chính xác thì Võ Tự Minh chưa say, hắn chỉ đang diễn mà thôi. Vì không muốn đối phó với đám người kia hắn mới giả say chốn ra nhà vệ sinh. Vẫn phải khen diễn xuất của hắn tốt, dù là bộ dáng, cách đi đứng, nói chuyện đều giống như một con ma men, qua mắt được tất cả người ở đó.
"Haizzz..." vừa thở dài một hơi xong, Võ Tự Minh đột nhiên ôm lấy bụng trái, nét mặt khó chịu, cảm giác vùng bụng trái ẩn ẩn đau.
May mà hắn có mang theo thuốc.
Lúc Võ Tự Minh lấy thuốc thì cánh cửa phòng vệ sinh ở bên trong cùng lạch cạch mở ra.
"?!" Có người? Làm gì mà không có chút tiếng động vậy?
Hắn tưởng là người của đoàn phim đang định tiếp tục cảnh nôn mửa thì khóe mắt nhìn thấy diện mạo của đối phương, do dự một chút cuối cùng không giả vờ.
Lúc đứng cách một cánh cửa, chỉ nghe được tiếng động từ bên ngoài Phạm Đình Vỹ đã nghĩ thật sự có một kẻ say đang "làm sạch đường ruột" trong nhà vệ sinh. Nhưng chỉ một lúc thì không gian đã im ắng trở lại, âm thanh nôn ói không dấu hiệu kết thúc làm anh khó hiểu. Đi ra thì chỉ thấy Võ Tự Minh đang đứng đó, không còn ai khác, nhưng hắn nhìn vẫn rất tỉnh táo. Nếu còn một người khác hơn nữa còn là người đang say mèm thì khi người đó đi ra sẽ phải có tiếng động. Vậy chỉ có thể là...
"Thì ra chỉ là giả vờ say." Phạm Đình Vỹ từng bước đi đến bồn rữa tay.
Nói mình sao? Võ Tự Minh chớp mắt nghĩ, ở đây chắc là có lẽ là chỉ có hai người, anh không thể đang tự nói bản thân đi.
Tay cầm vỉ thuốc của Võ Tự Minh vô thức nắm chặt muốn dấu nó đi. Cũng không phải ai cũng muốn để thế giới biết mình bị bệnh. Nhìn anh đứng rửa tay bên cạnh, hắn đáp: "Bọn họ người đông thế mạnh, nếu tôi không giả say không biết bị bọn họ giữ lại đến bao giờ."
Có một điều rất kỳ lạ, cử chỉ càng nhỏ lại càng dễ làm người khác chú ý. Phạm Đình Vỹ còn là một người rất cẩn thận, quan sát kỹ lưỡng, động tác càng nhỏ càng khiến anh chú ý đến. Đây có thể xem là một kỹ năng trong kinh doanh, từ một số cử chỉ suy đoán ý tứ của đối phương.
Lúc nãy anh đã nhìn thấy nét mặt không được thoải mái của hắn, bây giờ lại thấy hắn mang cả thuốc theo bên người, không thể không đoán rằng sức khỏe của hắn gặp vấn đề.
Dù sao hai bên công ty cũng đang hợp tác làm chung một dự án, nên thể hiện thiện chí với đối phương.
"Cậu không khỏe?" Phạm Đình Vỹ nhìn bàn tay cầm thuốc của hắn, có ý tứ hỏi.
Đột nhiên được quan tâm làm Võ Tự Minh thụ sủng nhược kinh(*). Không thể trách hắn, Phạm Đình Vỹ là nhân vật nào? Tính cách của anh thế nào? Tự nhiên lại được hưởng phúc lợi thế này, có thể không lo sợ sao?
(*)Thụ sủng nhược kinh: Được quan tâm mà sinh lo sợ, vừa mừng vừa lo.
Thấy cũng đã thấy rồi, Võ Tự Minh không có gì dấu diếm cả. Tuy nói để người khác biết mình bị bệnh không có gì hay ho, nhưng cũng không phải bí mật trọng đại gì, hơn nữa đối phương là có ý tốt quan tâm.
Võ Tự Minh lấy một viên thuốc chỉ bằng đầu ngón tay út cho vào miệng nuốt xuống, tỏ ra không có gì to tác, tùy ý nói: "Không phải cái gì nghiêm trọng, chỉ là đau dạ dày bình thường thôi."
Cất vĩ thuốc vào túi áo trong, hắn nhìn thấy Phạm Đình Vỹ có chút kinh ngạc khi nghe hắn nói hắn bị đau dạ dày.
Rất kinh ngạc sao? Anh làm sao kinh ngạc hơn hắn, lúc mà hắn mới biết bản thân bị căn bệnh khó trị này hắn bị sốc. Là một công dân năm tốt, luôn thực hiện theo năm điều Bác Hồ dạy, sức khỏe của hắn luôn ở trạng thái tốt, vậy mà có một ngày hắn lại bị cơn đau âm ỉ nơi bụng trái hành hạ khi bỏ bữa và uống đồ uống chứa cồn.
Nguyên nhân phải nói đến những năm trước, vì công việc bận rộn, xã giao với đối tác mà Võ Tự Minh thường xuyên uống rượu bỏ bữa. Chính vì ăn uống không điều độ lại thường uống thức uống chứa cồn đã dẫn đến bệnh đau dạ dày.
"Tự Minh, không sao chứ? Làm gì trong đó lâu quá vậy?" Giọng nói lớn dần, có người đang đi vào nhà vệ sinh tìm Võ Tự Minh.
Quăng câu chuyện bị đau dạ dày qua một bên, vì tình hình sức khỏe Võ Tự Minh không muốn trở lại nữa. Hắn đưa ngón trỏ che miệng ra hiệu im lặng với Phạm Đình Vỹ, sau đó hắn trốn vào một phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Phạm Đình Vỹ cụp mắt không nói gì, mở vòi nước rửa tay.
Khi mà chủ nhân giọng nói xuất hiện trong nhà vệ sinh, âm thanh nôn mửa như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài đã văng vẳng bên tai. Người này không phải anh bạn tổ đạo cụ đã đỡ Võ Tự Minh vừa rồi, người này là diễn viên, lớn tuổi hơn Võ Tự Minh. Gã gõ gõ cửa phòng phát ra tiếng nôn mửa hỏi: "Tự Minh? Cậu đã uống bao nhiêu mà nôn đến nông nổi này rồi? Có chuyện gì không?"
Gã nghe thấy vài tiếng ho khan, tiếp đó là giọng nói ồm ồm không rõ ràng nhưng vẫn nghe được: "Tôi không sao, không cần lo, nôn một chập là không sao nữa. Mọi người cứ chơi đi, không cần chờ tôi làm gì."
"Không sao thật không?"
"Thật mà, lúc say... tôi thường phải nôn ra một lúc mới được... khụ..."
"Ồ... vậy tôi ra ngoài trước đây, có chuyện gì thì gọi nhé." Gã nói rồi đi ra ngoài.
"Đã đi rồi."
Nghe nói vậy, Võ Tự Minh dừng diễn kịch, mở cửa đi ra.
Phạm Đình Vỹ vẫn ở đó, anh đang chỉnh sửa lại y phục trước gương.
Hắn nhìn anh, biểu cảm như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói "cảm ơn anh vừa rồi đã hợp tác, tôi đi trước".