Sinh hoạt dần dần bước lên quỹ đạo, thứ hai đến thứ sáu Hà Hiểu Vân đi học, cuối tuần ở nhà với con trai, nấu đồ ăn ngon cho gia đình, đến chợ mua đồ ăn đủ ăn cho cả tuần, thỉnh thoảng trong lớp hay câu lạc bộ văn học sẽ có vài hoạt động.
Một buổi cuối tuần của tháng tư trong lớp tổ chức dạo chơi ngoại ô.
Bởi vì là chuyến du ngoạn đầu tiên từ khi khai giảng đến nay nên Hà Hiểu Vân không tiện từ chối, thế là gửi Ngụy Viễn Hàng ở nhà Hứa Lan Hương, hứa hẹn lúc về sẽ mua cho thằng bé một con diều.
Lớp học gần hai mươi người hầu như đều đến đông đủ, kết bạn đi công viên Nhân Dân*.
Đang vào cuối xuân, trong công viên có không ít người đi dạo ngắm hoa, bọn họ đều là người trẻ tuổi, thanh xuân hoạt bát nên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Liễu Dương Dương xách cái túi, kéo tay Hà Hiểu Vân nhảy chân sáo, thỉnh thoảng lấy ra đồ ăn chia sẻ với cô, hiển nhiên là một đứa nhỏ ra ngoài chơi với phụ huynh.
"Chị biết không, Lý Linh Linh có người yêu rồi đó." Cô bỗng nhiên lại gần nhỏ giọng nói, mắt thì nhìn sang hướng khác.
Hà Hiểu Vân thuận tầm mắt của cô nhìn sang, thấy Lý Linh Linh và một nam sinh đi song song, đứng khá gần.
Hà Hiểu Vân không trọ trong trường nên tiếp xúc với bạn học không coi là nhiều, vì thế rất nhiều tin tức cũng không linh thông. Trong ấn tượng của cô thì Lý Linh Linh luôn đi cùng với Ngô Tĩnh, nhưng không biết từ khi nào mà hai người đã tách ra đi riêng.
Cô tìm Ngô Tĩnh trong đám người, thấy cạnh cô có một nam sinh, nam sinh đó nhìn có vẻ rất ân cần, luôn nghiêng đầu nói chuyện với cô ấy, nhưng thái độ Ngô Tĩnh có vẻ lạnh nhạt, không nhiệt tình lắm.
Hà Hiểu Vân giật mình phát hiện ra, các bạn trong lớp đã bắt đầu yêu đương.
Liễu Dương Dương lại nhiều chuyện nói: "Lớp trưởng lớp chúng ta theo đuổi Ngô Tĩnh một thời gian rất dài rồi, trước đó Ngô Tĩnh công khai không có ý định tìm người yêu mà cũng không làm anh ta từ bỏ hi vọng."
"Em biết thật nhiều." Hà Hiểu Vân cười nói.
"Tất nhiên rồi." Liễu Dương Dương có hơi đắc ý, "Do chị không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, phương diện này em chắc chắn không bằng chị nhưng mà chuyện khác thì chưa chắc đâu."
Hà Hiểu Vân thầm cười trộm, Liễu Dương Dương nếu như sinh ra ở thời đại kia thì làm một blogger chắc chắn không cần lo không có cơm ăn.
- --
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, những năm qua Ngụy Kiến Vĩ đều ở tháng tư âm lịch xin nghỉ phép thăm người thân, nhưng năm nay Hà Hiểu Vân và Ngụy Viễn Hàng đều phải đi học nên đành phải đẩy thời gian về nhà tới nghỉ hè.
Anh ngồi ở bàn viết thư, nói với người trong nhà chuyện này, Hà Hiểu Vân bưng đĩa từ trong phòng bếp ra, đút một cái sủi cảo hoa hòe vào miệng anh.
Trước mắt là mùa hoa hòe*, hai bên đường khu gia quyến trồng không ít cây hòe**, cô và Hứa Lan Hương một người hái một rổ lớn về, khoảng thời gian này, sủi cảo hoa hòe, bánh bao hoa hòe, bánh hoa hòe***, cơm hoa hòe**** đều được an bài.
"Viết xong rồi sao?" Cô hỏi Ngụy Kiến Vĩ, bản thân cũng ăn một miếng sủi cảo, sau khi ném thử thấy hơi nhạt, thế là lại đi vào bếp rót đĩa giấm.
Ngụy Kiến Vĩ gật gật đầu, "Sắp rồi."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân ghé lại nhìn thư anh viết, vừa xem vừa nói: "Đợi lát nữa có thể để Tiểu Bàn Tử viết một chút, đi học hơn nửa năm rồi tốt xấu cũng học được mấy chữ, để nó viết thư cho ông nội bà nội nhìn xem."
Nhưng mà với độ lớn của chữ thằng bé viết chỉ sợ là phải chuẩn bị nhiều thêm chút giấy mới được.
Ngoài thư Ngụy Kiến Vĩ viết thì Hà Hiểu Vân cũng viết thư cho em trai mình, học hết nửa năm này thì Hà Hiểu Quân sẽ tham gia thi đại học, cô không ở nhà nên chỉ có thể viết thư thường xuyên đốc thúc, tài liệu ôn tập năm ngoài đã dùng qua cũng đều gửi sớm về cho nó dùng.
Nghĩ tới tuổi này của em cô mà có thể sẽ học đại học trễ hơn cô một năm, Hà Hiểu Vân còn có loại cảm khái trẻ tuổi thật là tốt.
Đặc biệt ngày đó sau khi được Liễu Dương Dương nhắc nhở, cô đi trong sân trường thì phát hiện học sinh tới lui quả thật có không ít cặp đôi, loại không khí nam nữ trẻ tuổi yêu đương, quanh người có bong bóng màu hồng bay lên này làm cho tâm tình của một phụ nữ đã kết hôn như cô thật vi diệu.
Mà lại bởi vì tỉ lệ nam nữ thiếu cân đối nên trên cơ bản nữ sinh nào cũng có người theo đuổi. Trong lòng cô không khỏi thắc mắc, sao lại không có nam sinh nào lởn vởn trước mặt mình, chẳng lẽ chuyện cô đã kết hôn rồi ai cũng biết hết hay sao?
Nếu như Liễu Dương Dương biết suy nghĩ của cô chắc chắn sẽ phải hét to, chị hoàn toàn không biết gì về sự nổi tiếng của mình hết!
Toàn bộ khoa trung văn, ai không biết hoa khôi khoa bọn họ, không chỉ xinh đẹp, thành tích thi đại học thứ ba thủ đô, mỹ mạo và tài hoa đều hội tủ đủ, ngay cả khoa khác cũng thường xuyên có người nghe danh tới nhìn, nếu không phải đã kết hôn sinh con thì lấy điều kiện của cô chỉ sợ người theo đuổi đã sớm xếp hàng dài từ cổng tới lớp học.
Đương nhiên chồng của cô, sĩ quan luôn mặc quân trang, dáng người đĩnh đạc, đẹp trai ngời ngời cũng được mọi người biết. Liễu Dương Dương không chỉ một lần nghe thấy nữ sinh đàm luận bề ngoài, khí chất, nam sinh thì bàn về quân hàm của anh.
Có một người chồng xuất sắc như thế thì cho dù có người ái mộ cô cũng phải cân nhắc một chút cân lượng của mình, xem có đủ tư cách phân cao thấp với chồng cô hay không.
"Phát ngốc gì vậy?" Ngụy Kiến Vĩ chọc gương mặt cô.
Hà Hiểu Vân bắt được tay anh, làm bộ muốn cắn, Ngụy Kiến Vĩ không những không sợ mà còn làm ra biểu lộ đợi cô cắn.
Thế là cô ghét bỏ hất ra: "Thịt già ba mươi năm, cắn đau răng."
Ngụy Kiến Vĩ cười cười, xoa đầu ngón tay của cô, đồng ý nói: "Là không non bằng em, cắn nhẹ là có dấu."
Luôn cảm giác trong lời nói có hàm ý, Hà Hiểu Vân quệt miệng đẩy tay anh ra, đi đến bên cửa sổ, gọi Ngụy Viễn Hàng đang chơi dưới lầu về ăn cơm.
- --
Cả thành phố vào mùa hoa hòe, đằng sau căn tin trường học, mấy cây hoa hòe cao lớn sum xuê cũng đều đã nở hoa, từng chuỗi hoa màu trắng rủ xuống từ trên cành, gió nhẹ đưa tới hương thơm thanh ngọt, cánh hoa rơi xuống như mưa rơi. Có khi ăn cơm trưa xong Hà Hiểu Vân sẽ tản bộ tiêu thực dưới tán cây, tắm dưới cơn mưa hoa, cảm thấy mình vô cùng văn nghệ.
Hôm nay Liễu Dương Dương có việc nên một mình cô tản bộ, sau khi đi qua cửa sau căn tin thì lại phát hiện dưới cây hoa hòe đã có người, trong đó có một người có bộ dạng quen quen, chính là Ngô Tĩnh lớp bọn cô, đối diện đứng một người đàn ông xa lạ, hai người không biết đang nói gì mà bầu không khí khá giằng co.
Hà Hiểu Vân không muốn nhiều chuyện, đang chuẩn bị đi thì người đàn ông kia bỗng nhiên quay người đi rồi, Ngô Tĩnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đó, đến khi không thấy nữa mới từ từ ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối.
Hà Hiểu Vân hơi do dự giữa việc tới hỏi cô có cần giúp đỡ gì không với việc lặng lẽ tránh đi, còn chưa đợi cô quyết định xong thì Ngô Tĩnh bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng vào mắt cô.
Khoảng cách có hơi xa, Hà Hiểu Vân không biết cô ấy có phải đã khóc không.
Bây giờ không nói gì liền đi thì khó tránh khỏi không hay, thế là cô dứt khoát đi qua, hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Ngô Tĩnh lắc lắc đầu, mí mắt hơi đỏ, cũng không khóc.
Cô ấy ngồi xổm ở đó, giống như không có ý định đứng dậy, Hà Hiểu Vân cũng ngồi xuống theo, nhặt mấy bông hoa hòe trên mặt đất lên, tung tung trong lòng bàn tay chơi, không nhắc tới chuyện mới nãy nhìn thấy, chỉ nói: "Nếu như căn tin lấy hoa hòe làm bánh thì chắc chắn sẽ bán rất chạy."
Ngô Tĩnh ngửa đầu lên nhìn tán cây rậm rạp, sau một lúc mới dùng giọng nói khàn khàn nói: "Chỗ em ở trước kia, sau nhà không xa cũng có một cây hòe."
Nghe cách nói này, là nơi từng ở, cũng không phải là nhà cô, Hà Hiểu Vân nghĩ, chẳng lẽ là chuyện lúc xuống nông thôn?
Đang định hỏi thì Ngô Tĩnh nói tiếp: "Là nhà chồng em, người mới nãy là chồng em."
Giọng của cô rất bình thản, Hà Hiểu Vân nghe lại ngạc nhiên há hốc miệng.
Bây giờ cô xem như lý giải tâm tình của Liễu Dương Dương khi biết cô đã kết hôn rồi.
Nói không khoa trương thì Ngô Tĩnh nhìn chính là loại hình nữ thần văn nghệ, điềm tĩnh, thanh lãnh, lộ ra xa cách. Mà người đàn ông mới nãy Hà Hiểu Vân mặc dù chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể cảm giác được là người thô kệch. Hai người hoàn toàn tương phản này không phải nói ai xứng với ai nhưng nhìn chính là không hòa hợp, sao lại đến với nhau?
Nói xong câu đó Ngô Tĩnh dừng lại hồi lâu, Hà Hiểu Vân cho là cô sẽ không nói tiếp thì cô lại hít sâu một hơi rồi thở ra, từ từ nói tiếp.
Ba năm trước Ngô Tĩnh tốt nghiệp cấp ba, cùng với mấy thanh niên tri thức xuống nông thôn. Nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp đẽ, là một nơi rất đẹp, tâm tình tốt đẹp của cô được vỗ về, cũng có hơi chờ mong vào tương lai.
Nhưng sự chờ mong đó chỉ kéo dài hai ngày, đêm ngày thứ ba, sau khi cô kết thúc lao động trở về nhà ở nhờ nghỉ ngơi thì người con nhìn thành thật của nhà đó chợt xông vào phòng cô. Cô giãy dụa, kêu cứu, nhưng đôi vợ chồng già chất phác hiền lành trước đó chưa từng xuất hiện, hàng xóm chỉ cách một bức tường cũng không tới.
Cô dùng hết sức lực tránh thoát, tóc tai bù xù chạy ra ngoài, tất cả nhà ở trong thôn đóng chặt, đằng sau những ô cửa đen ngòm giống như có những đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Người phía sau đuổi theo không bỏ, cô không có chỗ để đi, cầu cứu vô vọng, sau đó mà bị bắt lại...
Cô chạy về phía cái giếng suy nhất trong làng...
"Sau đó thì sao?" Trái tim Hà Hiểu Vân căng chặt, nín thở hỏi.
Ngô Tĩnh hơi dừng lại, nói khẽ: "Có người đang múc nước ở giếng, anh ta kéo em lại."
Hai người mặc dù là bạn học nhưng bình thường không tính là thân thiết, những chuyện đó có lẽ là đã kìm nén trong lòng quá lâu, không có ai để thổ lộ, vừa lúc hôm nay gặp phải tình cảnh này cho nên cô mới có thể kể cho Hà Hiểu Vân nghe.
Người đó đã cứu cô.
Sau đó Ngô Tĩnh mới biết được, ngôi làng nhìn như mĩ lệ này lại ở một đám dân lạc hậu, man rợ. Những kẻ đó tách lẻ thanh niên tri thức đến làng ra, phân ra ở nhà các nhà, trên cơ bản chính là ngầm thừa nhận những kẻ đó xuống tay với những con cừu non ngây thơ vô tri, chỉ vì có thể lưu lại những phụ nữ này lại sinh con dưỡng cái.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Mà thanh niên trí thức xuống nông thôn, nếu không có quan hệ thì căn bản không có cách nào về thành phố, tự mình chạy hoặc bỏ trốn nếu bị bắt về sẽ đối mặt với phê phán tàn khốc và lao động cải tạo, nhiều năm như vậy gần như không có ai có thể thành công thoát khỏi vùng núi lớn này.
Ngô Tĩnh viết thư ra ngoài nhưng tất cả thư đều không có hồi âm, cuối cùng cô ý thức được tình cảnh của mình, đồng ý kết hôn với người đàn ông cứu cô.
Mặc dù vậy nhưng cô không lúc nào không nghĩ tới việc rời đi, cho nên không thể có con, không thể lưu lại vướng bận, vướng víu. May mắn duy nhất là người kia không hề bức ép cô, sau khi khôi phục thi đại học đối phương đưa cô rời đi ngôi làng đó.
Lúc chạy đi, cô nhìn thấy một thanh niên trí thức tới cùng lúc với cô, bụng đã lớn, tay còn đang dắt một đứa bé.
Đầu cô cùng không dám quay lại.
"Anh ta tới tìm em, em nói với anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không quay về, anh ta hỏi bọn em có phải là cứ như vậy tách ra, em nói, đúng vậy..." Bờ môi Ngô Tĩnh run run, định nở một nụ cười.
"Em lợi dụng anh ta, lại vứt bỏ anh ta, em rất xấu xa."
Mặc dù đào thoát khỏi nơi đó, nhưng cô cảm giác như mình đã bị nước bùn ở đó nhiễm bẩn.
Trong lòng Hà Hiểu Vân nặng nề, không biết nên nói cái gì.
"... Không phải lỗi của em."
Ngô Tĩnh cười còn khó coi hơn khóc.
Hà Hiểu Vân biết mình an ủi vô dụng, nhưng cô lý giải cách làm của Ngô Tĩnh, nếu như là cô thì cũng sẽ lựa chọn không trở lại nơi ác mộng đó nữa.
Mà bởi vì nguyên nhân có chính sách nên người dân nông thôn ở thời đại này không cho phép di chuyển tùy tiện, nói cách khác Ngô Tĩnh không muốn trở về, người đàn ông kia lại không thể vào thành phố định cư, cho nên hai người coi như không muốn tách ra thì cũng không có cách nào tiếp tục ở cùng nhau.
Cho dù Hà Hiểu Vân rõ ràng, chính sách rất nhanh sẽ thay đổi, cơ hội chuyển biến sẽ lập tức tới ngày nhưng lại không thể nói cho cô ấy.
Cô đành phải khuyên nhủ: "Chuyện không tốt thì hãy để nó lại quá khư, sau đó nhìn về phía trước. Tương lai chắn chắn sẽ càng ngày càng tốt, giống như một năm trước em có thể nghĩ tới chúng ta sẽ lên đại học rồi ngồi nói chuyện phiếm dưới tán cậy hòe không?"
Ngô Tĩnh biết cô nói không sai, so với những người khác cô đã rất may mắn, chí ít gặp được một người tốt.
Cô giương mắt nhìn về phía người kia rời đi, thấp giọng nói: "Cảm ơn chị đã bằng lòng nghe em nói những thứ này."
"Cái này có gì đâu," Hà Hiểu Vân nói, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, nhịn không được lại nói, "Bây, giờ việc chúng ta phải làm là không để cho tương lai lưu lại tiếc nuối."
Ngô Tĩnh ngây ngốc thất thần.
Về đến nhà cảm xúc Hà Hiểu Vân không cao lắm, Ngô Tĩnh của trước đó làm cho cô nhớ tới địa phương mà mình ra đời, mặc dù cuối cùng cô cũng thoát ra nhưng vết sẹo đó vĩnh viễn hằn ở dưới đáy lòng.
Ngụy Kiến Vĩ trong phòng bếp cắt rau, Hà Hiểu Vân đi qua, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào tấm lưng dày rộng của anh.
Cô cảm thấy đời trước mình bất hạnh như thế chắc chắn là bởi bì đã gom hết tất cả vận may lại để có thể gặp được người này.
Cô không dám nghĩ, nếu như lúc trước cô không sống lại ở Thanh Thủy Hà mà ở chỗ trong lời của Ngô Tĩnh thì sẽ thế nào.
Ngụy Kiến Vĩ đã sớm nghe thấy tiếng cô trở về, thấy cô không nói lời nào thì hỏi: "Mệt sao?"
Hà Hiểu Vân buồn buồn đáp lại.
Nghe ra cảm xúc của cô là lạ, Ngụy Kiến Vĩ thả việc trong tay xuống, quay lại ôm lấy cô: "Sao vậy?"
Anh vừa nói vừa cúi đầu đụng đụng trán cô, muốn xem có phải người cô không khỏe không.
Hà Hiểu Vân mềm nhũn nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn ôm anh."
Ngụy Kiến Vĩ cười, nhấc mông của cô ông bổng lên cánh tay, giống như ôm lấy một đứa bé.
Hà Hiểu Vân dựa mặt mình vào vai anh.
Trong ấn tượng chưa từng có người nào ôm cô như thế này. Lúc cô còn nhỏ, người lớn trong nhà ghét bỏ cô là con gái, đừng nói là ôm mà ngay cả sắc mặt tốt cũng hiếm có, sau này một mình vật lộn trong xã hội, vì kế sinh nhai mà mệt mỏi, như cũ vẫn luôn không có người có thể ôm lấy cô.
Cô cũng không cảm thấy mình thiếu thốn yêu thương, nhưng lúc này lại nghĩ, dù cho Ngụy Kiến Vĩ không làm gì mà cứ như vậy ôm lấy cô thì cô cũng sẽ yêu anh.