Lúc hai người về tới nhà thì Ngụy Viễn Hàng đã về, đang ở bên nhà Hứa Lan Hương, thấy ba mẹ về thì Tiểu Bàn Tử có hơi tủi: "Ba mẹ, ba mẹ thật là trễ."
Hà Hiểu Vân như ảo thuật biến ra một quả trứng luộc nước trà cho thằng bé, xoa xoa đầu nó, xin lỗi: "Để con phải chờ lâu."
Đứa nhỏ lập tức vui sướng trở lại: "Cảm ơn mẹ!"
Hà Hiểu Vân lấy mấy quả trứng khác ra chia cho mấy đứa nhỏ nhà Hứa Lan Hương.
Hứa Lan Hương nói: "Lại xài tiền lung tung, sắp ăn cơm rồi còn mua cái này làm gì? Lần sau em đừng mua nữa."
Hà Hiểu Vân cười không nói gì.
Thấy cô như vậy Hứa Lan Hương biết ngay là lại không để vào tai, lắc đầu, hỏi: "Ngày đầu tiên đi học thấy thế nào?"
"Rất tốt chị, bạn học hòa đồng, cơm căn tin cũng ngon."
"Chị cũng nghĩ là không đến nỗi nào, dù sao cũng là trường học nổi tiếng, chỉ có lão Ngụy là không yên lòng, còn đi đón em. Chị nói chứ cậu ấy không phải là sợ em bị bạn học nam dụ đi mất đó chứ?" Hứa Lan Hương cười trêu.
Hà Hiểu Vân có hơi buồn rầu than thở: "Ai biết ảnh chứ."
Nghe mà Hứa Lan Hương đập cô, cười mắng: "Em đừng có mà sướng còn khoe mẽ!"
Buổi tối hôm đó trước khi đi ngủ Hà Hiểu Vân nói với Ngụy Kiến Vĩ, bảo anh đừng đi tới trường đón cô nữa, nếu không Tiểu Bàn Tử tan học về nhà thấy ba mẹ đều không có thì nhất định sẽ buồn bã.
Hai ngày sau đó Ngụy Kiến Vĩ quả thật không đi nữa, Hà Hiểu Vân và bạn học cũng dần trở nên quen thuộc.
Trong lớp thành lập một tổ văn học, Hà Hiểu Vân lúc đầu cũng không nghĩ tham gia, nhưng thanh danh nữ trạng nguyên của cô còn đó nên tất nhiên có người liên tục mời, từ chối không được cuối cùng đành gia nhập. Trong tổ văn học thường xuyên có thảo luận viết văn, vì thế cô ở trong trường càng lúc càng bận rộn nhưng cũng rất phong phú.
Quan hệ với hai nữ sinh kia cũng được rút ngắn, chỉ là vẫn không thân quen như với Liễu Dương Dương.
Cô biết được Lý Linh Linh là người phương bắc, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì làm việc ở nhà máy chăn bông. Ngô Tĩnh thì là người phương nam, làm thanh niên trí thức xuống nông thôn mấy năm, sau thi đậu đại học mới về thành phố.
Đại khái bởi vì đều không trọ ở trường nên Liễu Dương Dương mặc dù với ai cũng nhiệt tình nhưng lại tốt nhất với Hà Hiểu Vân, hai người ở trường học đi đâu cũng đi theo cặp.
Một lần nào đó nghỉ trưa Liễu Dương Dương bỗng nhiên chống cằm thở dài
Hà Hiểu Vân cảm thấy lạ, thấy cô cả ngày đều vui vẻ hiếm khi lại u sầu như vậy: "Sao vậy?"
Liễu Dương Dương ghé qua, thần thần bí bí nói: "Chị biết không, bọn họ đang bình chọn nữ sinh xinh đẹp nhất khoa trung văn."
"Ừm... sau đó thì sao?"
"Sau đó thì có liên quan tới chị!" Liễu Dương Dương nói, "Em cảm thấy chị chắc chắn là xinh đẹp nhất, nhưng vậy mà có người lại nói Ngô Tĩnh và chị đẹp như nhau, cổ mặc dù cũng rất xinh nhưng mà không có đẹp bằng chị mà."
Hà Hiểu Vân buồn cười, chuyện bình chọn hoa khôi của khoa này cô rốt cuộc cũng có thể là người trong cuộc rồi sao?
Cũng không phải là cô không tự tin về mình, chẳng qua cô nghĩ cái gì mà hoa khôi giảng đường gì đó là đời sau mới có, nhưng không ngờ thì ra người bây giờ đã thời thượng như vậy.
Bản dịch phi lợi nhuận vởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Bốn nữ sinh lớp bọn cô, Lý Linh Linh và Liễu Dương Dương có vẻ ngoài bình thường, nhưng tính cách Liễu Dương Dương hoạt bát sáng sủa đủ để bù lại điểm đó.
Diện mạo Ngô Tĩnh thanh tú, chỉ so vẻ ngoài thì không bằng Hà Hiểu Vân nhưng trên người cô có một khí chất thanh lãnh xa cách làm cho không ít nam sinh có chút tôn sùng khí chất này của cô ấy.
Liễu Dương Dương còn đang nói: "Mắt mấy người này là thế nào vậy chứ?"
Hà Hiểu Vân đành phải khuyên nhủ: "Chúng ta không thể chỉ nông cạn nhìn bề ngoài, bên trong quan trọng hơn."
Nghe cô nói như vậy Liễu Dương Dương càng thêm kiên định: "Chị là người thi đại học điểm cao nhất khoa chúng ta, còn có người bên trong hơn chị sao?"
"Ách..." Hà Hiểu Vân bị cô ấy chặn lại, khô khốc nói: "Điểm số không thể hiện được điều gì."
"Em mặc kệ, dù sao thì nếu mà kết quả bình chọn cuối cùng là Ngô Tĩnh thì em sẽ báo cáo hành vi của bọn họ."
Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười, từ trong cặp lấy ra một viên kẹo sữa bình thường dùng để dỗ Ngụy Viễn Hàng: "Ăn kẹo đi, đừng quan tâm mấy chuyện râu ria này nữa.
Gần đây bởi vì buổi sáng đưa Hà Hiểu Vân đi trước nên Ngụy Kiến Vĩ cũng tới doanh khu sớm hơn bình thường một chút.
Lâm Nhạc Phi hôm nay gặp anh trên hành lang thì thấy lạ hỏi: "Hôm nay sao lại nỡ đến sớm như vậy? Không anh anh em em với em dâu sao?"
"Cô ấy đã khai giảng rồi." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Lâm Nhạc Phi lúc này mới nhớ ra, ồ lên, sau đó lại dùng khuỷu tay huých huých anh, đá lông nheo: "Sao? Lão Ngụy? Một nữ sinh ngủ bên cạnh có phải là kích thích hơn không?"
Ngụy Kiến Vĩ giương mắt nhìn anh, trong mắt có hơi ghét bỏ: "Kích thích hay không tôi không biết, có lẽ có thể hỏi chị dâu thử xem?"
Biểu cảm của Lâm Nhạc Phi cứng đờ, nhớ tới ván giặt đồ của vợ mình vội vàng xin tha: "Chỉ là đùa chút thôi mà, chúng ta nhưng là anh em tốt, cậu sẽ không vô tình vậy chứ?"
Ngụy Kiến Vĩ khoanh tay, như cười như không, giống như đang nói chính là vô tình vậy đó.
Lâm Nhạc Phi nhăn nhó: "Cậu không biết, lần trước tôi viết thư về nhà nói em dâu thi đại học, hỏi chị dâu cậu có muốn mấy cuốn sách đọc không đã bị cổ mắng cho một trân, nói tôi ghét bỏ cô ấy không có văn hóa, ông trời chứng giám, tôi dám làm vậy sao! Lão Ngụy, anh đã thảm vậy rồi cậu giơ cao đánh khẽ tha cho anh một mạng đi."
"Tha cho anh một mạng cũng không phải là không thể." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Lâm Nhạc Phi đang vui sướng trở lại thì chợt nghe anh chậm rãi nói: "Báo cáo ngày mai giao, anh viết thay tôi."
"Cái gì? Cậu đây là công phu sử tử ngoạm!" Lâm Nhạc Phi tức giận.
"Anh viết báo cáo hoặc là tôi viết thư, chọn một cái." Ngụy Kiến Vĩ lãnh khốc nói.
Lâm Nhạc Phi giãy dụa rồi lại giãy dụa, cuối cùng khuất phục trước dâm.uy, vẻ mặt liều chết: "Viết thì viết! Không phải tôi nói, hôm nay cậu lại không có chuyện gì, làm gì không tự viết đi?"
"Buổi chiều phải đón vợ tôi tan học." Ngụy Kiến Vĩ chỉnh mũ lính ngay ngắn, bước chân xuân phong đắc ý đi vào văn phòng.
Nhìn bộ dáng đáng khinh của đáng khinh của anh, Lâm Nhạc Phi chậm rãi phun ra mấy chữ: "...Mẹ nó, cầm thú."
Sau khi tan học Hà Hiểu Vân theo thường lệ cùng Liễu Dương Dương ra ngoài, chợt nghe thấy có người gọi mẹ, giọng còn hơi giống Ngụy Viễn Hàng. Cô cho là mình nghe nhầm, một giây sau bỗng có một bóng dáng nhỏ bé sà vào lòng cô, ôm eo cô vui sướng gọi to: "Mẹ! Mẹ! Ba dẫn con tới tìm mẹ!"
Bản dịch phi lợi nhuận vởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân lui lại một bước mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Ngụy Kiến Vĩ đứng ở đó, chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt anh như đang nói lần này anh không hề bỏ con trai lại ở nhà một mình.
Cô cười bất đắc dĩ, còn chưa nói gì thì chợt nghe Liễu Dương Dương lắp ba bắp bắp hỏi: "Chị, chị, chị... thật sự kết hôn rồi?"
Hà Hiểu Vân gật đầu, sờ lên đầu Ngụy Viễn Hàng, nói: "Đây là con trai chị, Hàng Hàng, mau chào..."
Cô hơi chần chờ, Liễu Dương Dương là bạn học của cô, theo lý thuyết thì nên gọi là cô, nhưng trên thực tế thì cô bé mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi, gọi như vậy có vẻ già.
Không đợi cô rối rắm xong thì Ngụy Viễn Hàng đã ngẩng đầu, nói vang dội: "Em chào chị!"
"A?" Liễu Dương Dương hồn vía lên mây, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân lục vào trong cặp, "Chỗ, chỗ chị có đồ ăn!"
Lục nửa ngày mới mới lấy ra được một gói bánh quy nhỏ, Ngụy Viễn Hàng nhận lấy, rất lễ phép nói: "Cảm ơn chị."
Liễu Dương Dương vô thức cười cười, còn có hơi hoảng hốt: "Không cầm cảm ơn."
Xung kích cô phận có hơi lớn, dù sao thì cho tới nay đều kiên định cho rằng Hà Hiểu Vân chỉ lớn hơn mình nhiều nhất hai tuổi, trong lòng còn thầm tính toán giới thiệu cô với anh trai mình, sau đó có thể trở thành người một nhà. Đột nhiên thấy cô có một đứa con trai lớn như vậy thì nội tâm tan nát vỡ vụn.
Nói tạm biệt với cô ấy xong Hà Hiểu Vân bóp bóp mặt Ngụy Viễn Hàng hỏi: "Miệng còn thật ngọt."
Ngụy Viễn Hàng còn rất lanh lợi dâng bánh quy lên: "Cho mẹ này."
"Được rồi," Hà Hiểu Vân cười nói, "Con ăn đi, chớ bán manh."
Một nhà ba người đứng ở ven đường chờ xe, Hà Hiểu Vân hỏi Ngụy Kiến Vĩ: "Sao hôm nay anh lại dẫn thằng bé đến?"
"Chiều nay nó tan học sớm." Ngụy Kiến Vĩ nói.
"Em biết hôm nay nó tan học sớm, còn anh thì sao? Lần trước là trong doanh ít việc, hôm nay lại ít sao? Gần đây sao anh lại trở nên rảnh rỗi vậy?"
Vẻ mặt Ngụy Kiến Vĩ không hề thay đổi: "Hai ngày nay quả thực rảnh."
Mà trong doanh khu, Lâm Nhạc Phi đau khổ bò trên bàn viết báo cáo, miệng lẩm bẩm.
Lúc thì trách mình miệng tiện, không có việc gì đi trêu lão Ngụy, lúc thì lại trách Ngụy Kiến Vĩ quá vô tình, làm anh em bao nhiêu năm mà vì đi đón vợ lại đối xử với mình như vậy sao?
Đúng là cầm thú!