Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 9



Thân phận của cô nương ấy tuy có thấp kém một chút, nhưng lại có quan hệ chằng chịt với Giả gia, cũng coi như là người của lão phu nhân.

Lâm Như Hải lập tức cự tuyệt, hắn biết Thẩm gia ta sáng suốt tinh tường, nên cũng không giấu giếm, sớm đã viết thư báo cho ta biết chuyện này rồi.

Ngay cả sau khi chúng ta thành thân, hai phu thê Giả Liễn, Vương Hy Phượng vẫn không từ bỏ ý định muốn nhét người vào bên cạnh hắn, Lâm Như Hải tuy rằng không thích, nhưng ngại tình nghĩa, cũng không nói gì.

Ai ngờ hôm nay hai phu thê này thấy không thực hiện được ý đồ với hắn, liền lôi Đại Ngọc vào chuyện này.

Đại Ngọc tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại thực sự có đôi chút tình cảm với Giả Bảo Ngọc.

Lâm Như Hải chính là vì biết trong lòng con bé có chút ngưỡng mộ với Bảo Ngọc, mới càng thêm phẫn nộ.

Ta thì đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ thời cơ, xắn tay áo lên, ra tay thay đổi cốt truyện nguyên tác này rồi.

Giả Liễn và Vương Hy Phượng đã ở Lâm gia ta được một thời gian rồi.

Hai phu thê này chắc là quen sống kiểu Giả gia, trên dưới nói năng không kiêng dè, nội trạch quản lý lỏng lẻo, chỉ có lúc mới đến, vì không nắm được tính khí của ta và Lâm Như Hải, nên còn giữ được chút khuôn phép cẩn trọng, đến sau này, thì hoàn toàn coi nơi này là Giả phủ, không còn chút cảnh giác nào nữa.

Ta không để ý đến bọn họ nói gì làm gì, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không biết.



Hôm nay, ta vừa ngủ trưa dậy, đang định đi dạo đến viện của con gái xem dạo này con bé luyện Bát Đoạn Cẩm thế nào rồi, thì Hứa nhũ mẫu tức giận xông vào.

Hứa nhũ mẫu một hơi uống cạn ấm trà hoa hồng của ta, mới phẫn nộ nói: "Nhị gia Giả Liễn và Nhị phu nhân thật là không có quy củ!"

Ta bảo nha hoàn rót thêm trà, hỏi Hứa nhũ mẫu: "Bọn họ lại làm sao nữa?"

Hứa nhũ mẫu nói: "Không phải hôm trước lão gia nói chuẩn bị thuyền, đầu tháng sau tiễn Nhị gia và Nhị phu nhân về Kim Lăng sao? Lưu quản gia phụ trách việc này, vừa rồi đến tìm ta, nói là Nhị phu nhân bảo chuẩn bị thêm một chiếc thuyền cho tiểu thư nhà ta dùng!"

Ta đã thành thân, trong phủ sớm đã đổi cách gọi ta, bây giờ "tiểu thư nhà ta" này, chính là chỉ Ngọc nhi.

Ta nhíu mày, "Ai nói Ngọc nhi muốn đi cùng bọn họ đến Kim Lăng?"

Hứa nhũ mẫu vỗ đùi: "Phải đấy?!Ta cũng trả lời Lưu quản gia như vậy, kết quả Lưu quản gia nói là hai vị kia tuyên truyền ra ngoài, nói hai đứa Ngọc nhi, ngươi không thể rời ta, ta không thể rời ngươi, xa cách mấy tháng nay, thư từ bên kia gửi tới liên tục, nói là vị công tử kia suốt ngày khóc lóc, không ăn không uống, nếu tiểu thư nhà ta không trở về, bên kia e rằng...

Ta nổi trận lôi đình, quát: "Thật là vớ vẩn!"

 

Ta tức tốc đi thẳng đến viện của Đại Ngọc, quả nhiên, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng thút thít nho nhỏ.

Đợi đến khi vào cửa, liền nhìn thấy tiểu Đại Ngọc dựa vào bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.



Khuôn mặt con bé khó khăn lắm mới được ta nuôi cho đầy đặn hơn một chút, giờ lại tiều tụy đi trông thấy.

Ta nhịn cơn giận, ôn tồn hỏi nàng: "Chuyện gì mà đáng để con khóc thương tâm như vậy? Mắt sắp khóc mù rồi."

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt nàng còn để mấy bức thư mỏng, nghe vậy nước mắt lại lã chã rơi xuống, nàng nghẹn ngào: "Con thà rằng từ nay bị mù, cũng không cần phải xem những bức thư này nữa."

Ta nhận lấy xem, chẳng qua chỉ là mấy bài thơ sến súa, kiểu như "Người lệ rơi bên cửa sổ phía tây, ốm yếu hơn cả hoa cúc vàng" gì đó.

Ta cười lạnh lắc lắc tờ giấy viết thư: "Chỉ vậy thôi, cũng đáng để con khóc như vậy sao? Ta một hơi có thể viết ba trăm bài thơ sến súa như thế này, con tin hay không?"

Ngay cả những thứ cha con viết cho ta cũng còn tốt hơn thứ này.

Đại Ngọc khóc đến hoa lê đái vũ: "Mẹ, người không biết, Bảo Ngọc hắn... hắn là người thực sự nói được làm được, hắn nói chưa từng uống một giọt nước, chính là chưa từng uống một giọt nước."

Ôi trời, ta tức đến bật cười, ta nói: "Con cũng không phải người không đọc sách, nói được làm được là dùng như vậy sao?"

Tiểu Đại Ngọc ngây ngốc nhìn ta, dường như có chút không hiểu, trên khuôn mặt ngây thơ của nàng hiện lên một dòng chữ: "Không phải như vậy sao?"

Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nói khóc là khóc, nói trở mặt là trở mặt, đó không gọi là nói được làm được, đó gọi là làm mình làm mẩy, đó gọi là vô lại.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv