Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 8



Ta biết rõ còn cố hỏi: "Lúc ở Giả gia, con chưa từng thấy sao?"

Ta nói: "Giả gia gia đại nghiệp lớn, lẽ ra phải càng tỉ mỉ chu toàn, kinh doanh đâu ra đấy mới phải."

Tiểu Đại Ngọc lắc đầu, ngồi thẳng dậy: "Sự giàu sang, náo nhiệt của Giả gia cũng giống như Thẩm gia, nhưng việc kinh doanh của Giả gia..."

Tiểu Đại Ngọc có chút do dự, rõ ràng là do nàng được dạy dỗ cẩn thận nên không nỡ nói xấu Giả gia, nhưng những điều tai nghe mắt thấy hôm nay ở Thẩm gia lại khiến nàng vô cùng hiếu kỳ.

Ta nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, nói: "Có lẽ họ cũng có cách riêng của mình, chỉ là chưa bộc lộ ra mà thôi."

Tiểu Đại Ngọc lắc đầu: "Không phải..."

Nói xong, cô bé cắn môi nhìn ta: "Mẹ, con muốn nói với người một chuyện."

Trong lòng ta trở nên nghiêm túc, biết rằng đây là lúc cốt truyện trong nguyên tác sắp được kích hoạt.

Tiểu Đại Ngọc cụp mắt xuống, nói: "Lẽ ra con không nên nói những điều này với mẹ, nhưng con thấy Giả gia tuy giàu sang, nhưng chi nhiều hơn thu, không có vẻ gì là bền vững."

Ta giả vờ ngạc nhiên: "Sao lại như vậy? Ta thấy ca ca và tẩu tẩu của con đều là người rất có năng lực."

Đại Ngọc cười khổ: "Cả phủ cũng chỉ có nhị ca Giả Liễn và nhị tẩu Vương Hi Phượng là có năng lực, không giấu gì mẹ, lần này họ ra ngoài, e rằng trong phủ đã rối loạn rồi."

Quả thật, tình hình Giả gia lúc này, dù là Vương phu nhân hay Nghênh Xuân, Thám Xuân, đều rất khó tiếp quản.

Ta nhíu mày suy tư, thăm dò hỏi: "Nếu đã như vậy, vì sao lần này ca ca và tẩu tẩu của con lại chịu chậm trễ những ngày này để cùng con trở về?"

Đại Ngọc lộ vẻ do dự, không bao lâu, vành mắt nàng dần đỏ lên.

"Theo con thấy... chỉ vì Giả gia hiện nay không còn gì để dựa vào nữa, nên họ muốn mượn con, để giữ lại cha làm chỗ dựa."



Nói ra những toan tính của người thân một cách thẳng thắn như vậy, khiến tiểu cô nương vừa đau lòng vừa áy náy, nước mắt không ngừng rơi.

Ta đưa tay ôm lấy cô bé, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi nàng.

Đau lòng thì đau lòng thật đấy, nhưng có thể vứt bỏ lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, nhìn thẳng vào đống hỗn độn của Giả gia hiện tại, đối với nàng mà nói là chuyện tốt.

Tuy rằng ta biết rất rõ về diễn biến câu chuyện của những người Giả gia, nhưng với thân phận của mình, ta không tiện lên tiếng can thiệp.

Vì vậy, ta chỉ thường xuyên dẫn tiểu Đại Ngọc đến Thẩm gia chơi, để nàng thấy cảnh Thẩm gia người thì đọc sách, người thì kinh doanh, mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng thời cũng âm thầm hướng dẫn nàng, dù là biểu ca hay biểu muội thì cũng phải biết tránh hiềm nghi.

Tuy rằng ta không câu nệ chuyện nam nữ bảy tuổi khác nhau, nhưng nếu có thể dập tắt ngay từ đầu mối quan hệ giữa cô bé và người biểu ca kia thì càng tốt.

Bên ta mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi, nhưng Lâm gia hiện tại còn có hai người nữa.

Một hôm, Đại Ngọc đang ở chỗ ta xem sổ sách, Lâm Như Hải bỗng nhiên mặt mày sa sầm đi vào.

Tiểu cô nương giật mình, hoảng sợ nhìn cha nàng, rồi lại nhìn ta, tưởng rằng cha nàng với ta xảy ra mâu thuẫn, liền nắm chặt lấy tay áo ta không chịu buông.

Lâm Như Hải thấy Đại Ngọc khúm núm sợ sệt, sắc mặt mới hơi giãn ra đôi chút, lắc đầu thở dài: "Giá mà sớm có mẹ con dạy dỗ con thì tốt rồi, cũng sẽ không đến nỗi gây ra..."

Nói đến đây, thấy con gái còn nhỏ dại đứng trước mặt, Lâm Như Hải không nói tiếp nữa.

Đợi Đại Ngọc lui ra, Lâm Như Hải mới thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cổ áo, vẻ mặt phẫn nộ: "Trước đây A Mẫn đã từng nói với ta, tên tiểu tử hỗn thế ma vương Giả gia kia không phải thứ tốt lành gì, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên Ngọc nhi của ta."

Ta thấu hiểu tâm can hắn, bèn cười nói: "Chắc hẳn là bọn họ không thể lay chuyển được chàng, nên mới mượn Ngọc nhi ra làm cái cớ phải không?"

Ngay từ trước khi ta thành thân, hai phu thê Giả Liễn, Vương Hy Phượng đã từng ngấm ngầm thăm dò ý tứ của hắn, muốn gả con gái thứ xuất của người muội muội thứ xuất của lão phu nhân cho hắn đấy thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv