Nhũ mẫu đáp: "Lâm đại nhân không nói gì ạ. Nhưng khi Lâm cô nương mở được Khóa Lỗ Ban, phát hiện giấy tờ bán thân của Lệ Chi và Anh Đào, rồi cầu xin Lâm đại nhân giữ họ lại, thì ngài ấy đã đồng ý."
Mẹ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Rồi lại trừng mắt nhìn ta: "Sao con dám chưa qua cửa đã đem người cho người ta?! Thật là không biết phép tắc!"
Ta vừa vuốt ve mèo cưng, vừa lấy vị hôn phu ra làm chỗ dựa: "Là Lâm đại nhân nói với con rằng người trong phủ đều đã cho đi cả rồi."
Ta nói tiếp: "Năm ngoái, Lâm đại nhân quanh năm suốt tháng đều ở nha môn, ngày về nhà đếm trên đầu ngón tay. Lần này cũng chỉ mang theo mấy lão bộc thân cận và thư đồng về nhà.”
“Người trong phủ hiện giờ đều là mới mua, tuy trong sạch nhưng dùng chưa chắc đã thuận tay. Anh Đào với Lệ Chi là người bên cạnh con, vừa trung thành vừa lanh lợi, lại còn nhỏ tuổi, ở chung với Lâm cô nương tất nhiên là hợp nhau."
Ta nghiêm giọng giải thích, dù sao Lâm Như Hải cũng đã nói rõ với ta tình hình trong phủ rồi, hiển nhiên không phải định lấy ta về làm kẻ bù nhìn.
Hắn đã bằng lòng để ta nhúng tay vào, ít ra ta cũng phải giúp hắn bảo vệ con gái chứ.
Mẹ cùng các tẩu tẩu đều không làm gì được ta, chỉ biết trách mắng.
Một vị tẩu tẩu nói:
"Dù là có tặng người ta đi chăng nữa cũng không thể nào giao luôn cả khế ước bán thân. Không trông cậy muội nắm thóp bọn họ, nhưng ít nhất cũng phải có chút sự ràng buộc chứ."
Một tẩu tẩu khác lại nói:
"May mà cha mẹ của Anh Đào và Lệ Chi đều là người cũ trong phủ, cả nhà mấy miệng ăn, khế ước đều trong tay chúng ta. Thỉnh thoảng còn có thể nhắc nhở đôi lời, nếu không lỡ mà xảy ra chuyện thật thì chẳng phải làm hại cô nương nhà họ Lâm sao?"
Mọi người thấy ta bị mắng mà không cãi lại, còn ôm mèo cười, bỗng nhiên hiểu ra: "Hay cho muội! Chắc muội đã tính toán trước rồi phải không!"
Ta nhướn mày: "Đương nhiên rồi."
Người đưa đi hầu hạ con gái, sao có thể không phải là người được chọn lựa kỹ càng chứ?!
Lâm Như Hải gửi thư cho ta, nói phu thê Giả Liễn rất tích cực chủ động đảm nhận việc chuẩn bị hôn lễ cho Lâm phủ.
Họ lấy cớ Ngọc nhi được mọi người trong Giả phủ yêu thương, đặc biệt là được lão thái thái hết mực cưng chiều, mà mẹ của Ngọc nhi tương lai chính là cô nãi nãi nhà họ.
Thậm chí còn thăm dò hỏi xem có nên để lão thái thái nhận ta làm nghĩa nữ hay không.
Trong thư, Lâm Như Hải cười lạnh: "Việc này ta đã từ chối, nhưng chắc hẳn bọn họ sẽ không bỏ cuộc, nếu bọn họ dám nói chuyện này trước mặt nàng, nàng cứ việc thẳng thừng bác bỏ, không cần nể nang gì cả."
Từ khi con gái về nhà, Lâm Như Hải viết thư cho ta ngày càng nhiều, có khi một ngày nhận được tới hai ba bức.
Bức này còn chưa kịp hồi âm thì bức khác đã tới.
Tất nhiên, phần lớn nội dung đều xoay quanh chuyện của con gái, cùng với một vài động thái của vợ chồng Giả Liễn liên quan đến nhà họ Lâm.
Nhưng giọng điệu và nội dung trong thư rõ ràng càng lúc càng tùy ý hơn.
Ta vì thực sự không muốn giả vờ duy trì hình tượng tiểu thư khuê các cẩn thận, đoan trang, tinh thông sách vở nên mới buông xuôi, trả lời bằng những câu từ giản đơn.
Nhưng Lâm Như Hải với kiểu giao tiếp như nhắn tin ba bữa một ngày thế này…
Ta vuốt cằm, nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ hắn thật sự có chút thích ta rồi sao?"
Trong câu chuyện về mẹ kế và con gái riêng, sự xuất hiện của người cha ruột thế này… liệu có hợp lý không?
Đối với việc Lâm Như Hải có khả năng có chút thích ta, tâm trạng ta thật sự rất phức tạp.
Nói là không vui thì là giả, nhưng lại sợ mình đức hạnh không xứng, vô tình chen chân vào một cặp đôi vốn là hình mẫu lý tưởng trong lòng mình.
Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định thuận theo số phận, hưởng thụ niềm vui khi xuyên sách.
Dù sao, một nam nhân hoàn hảo như hắn, độc thân, giàu có, nho nhã tuấn tú, có thể để mắt tới ta chính là phúc phận của ta.
Phúc phận này đưa tới, ta chắc chắn là nhận lấy rồi.