Vừa nghĩ, thuyền đã cập bến.
Từ trong khoang thuyền một tiểu cô nương bước ra.
Giống như cha Lâm Như Hải, con bé dường như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến ta nhìn đến ngây người.
Đáng yêu quá! Vừa là thần tượng vừa là con gái, ta đã dự cảm được cuộc sống hạnh phúc sau này rồi.
Tiểu Đại Ngọc, mau đến vòng tay của mẹ kế nào!
Cô bé vừa nhìn thấy cha, hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng lại vô cùng nhạy bén nhận ra sự tồn tại của ta bên cạnh hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt con bé hiện lên muôn vàn cảm xúc: kinh ngạc, chợt hiểu ra, tủi thân, tò mò... khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.
Ta không nói gì, chỉ đưa cho nhũ mẫu bên cạnh con bé một chiếc mũ trùm: "Trên bờ gió lớn, kiệu đã chuẩn bị xong rồi. Dù sao cũng đã về nhà, có chuyện gì thì về nhà rồi nói."
Nhũ mẫu ngẩn người, nhìn sắc mặt Đại Ngọc, vội vàng đội mũ cho nàng.
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết: "A a a! Con bé đã đội chiếc mũ ta tặng! Cái cảm giác con gái nhận quà của mình, các ngươi có hiểu không?!"
Vương Hi Phượng đứng bên cạnh là người tinh ý, thấy vậy liền cười nói: "Vẫn là Thẩm cô nương chu đáo. Lâm muội muội chỉ mong sớm được gặp Lâm cô phụ, vội vàng xuống thuyền, chúng ta cũng quên nhắc con bé đội mũ trùm."
Lâm Như Hải nói: "Không sao, chỉ là gió lớn."
Hắn không hề nhắc đến chuyện khuê nữ xuất hiện ở nơi công cộng như bến tàu dễ gặp phải những chuyện không hay.
Chỉ là khi dắt Đại Ngọc lên kiệu, hắn khẽ gật đầu với ta, ánh mắt mang theo chút cảm kích.
Công việc của hắn bận rộn, việc tộc họ lại nhiều, trong phủ không có ai quán xuyến, nên tất nhiên hắn không thể nào nghĩ chu toàn mọi việc.
Tuy ta cho rằng việc nữ nhi lộ diện chẳng có vấn đề gì, nhưng ai bảo ta có khả năng thích ứng hoàn cảnh cực tốt lại thêm việc biết trước kịch bản chứ?
Cơ hội tăng độ hảo cảm trước mặt nữ chính và cha nàng, ta sao có thể bỏ qua?
Vì ta chưa chính thức về nhà trượng phu, không tiện đi cùng đến Lâm phủ, nên chỉ phái nhũ mẫu trong nhà dẫn theo hai tiểu nha đầu, mang một ít đồ đến đó.
Con gái của Lâm Như Hải gầy quá, trông như một cơn gió cũng có thể thổi ngã, thật khiến người ta đau lòng.
Nhũ mẫu là nhũ mẫu của ta, coi như nửa người mẹ rồi, nhìn thấy những món quà ta chuẩn bị cho Đại Ngọc, có chút khó nói.
Bà ấy hỏi: "Cô nương, những thứ người đưa này... có phải là không được thích hợp lắm không?"
Ta lục lọi một chút, cảm thấy không có vấn đề gì: "Rất thích hợp mà, cờ ngũ tử, Hoa Dung Đạo, khối rubik bằng gỗ tử đàn... rất tốt mà."
Nhũ mẫu thực sự nhịn không được nữa, nói thẳng: "Chúng ta không đưa đồ ăn, thức uống, hay thuốc, là vì sợ Lâm phủ không yên ổn, có kẻ gian hãm hại, nên mới nói là chọn chút đồ chơi bình thường để tặng, nhưng, cũng không đến mức đưa những thứ này chứ."
Nhũ mẫu đúng là bất lực với ta, lão cô nương Thẩm gia này.
Tính tình này của ta là do cả nhà chiều chuộng mà ra, lễ vật gặp mặt tặng con gái kế tương lai, vậy mà lại là mấy thứ đồ chơi do chính tay ta làm, không đáng giá là bao.
Cả đống lễ vật ấy sao sánh bằng một cây trâm Đông Châu!
Nhũ mẫu hết lời khuyên can: "Cô nương cũng nên chừa chút mặt mũi cho Lâm đại nhân, với cả người Giả gia nữa chứ."
Ta mỉm cười đáp: "Nhũ mẫu đừng bận tâm, cứ việc mang đi, có chuyện gì ta sẽ lo liệu!"
Ta sở dĩ đến tuổi này vẫn chưa xuất giá, lẽ nào lại không có nguyên do?
Nhũ mẫu biết không lay chuyển được ta, đành phải cắn răng dẫn theo hai nha hoàn, đem lễ vật sang đó.
Mãi đến trước bữa tối, nhũ mẫu mới trở về.
Ta đang ngồi ở sảnh đường, tay ôm mèo cưng, nhướn mày nhìn nhũ mẫu hỏi: "Thế nào? Lâm cô nương có thích không?"
Mẹ và các tẩu tử ngồi bên cạnh cũng sốt ruột: "Hứa nhũ mẫu, bà mau kể đi."
Nhũ mẫu là người làm lâu năm trong nhà, cũng rất có uy tín, nên không vòng vo mà nói thẳng: "Lão nô cứ nghĩ Lâm cô nương chỉ khách sáo nói vậy thôi, ai ngờ cô nương ấy thật sự thích thú. Buổi chiều, lúc buồn ngủ, trên tay cô nương ấy vẫn còn cầm cái đồ chơi bằng gỗ tử đàn hình cái cối xay hay vật gì vuông vuông ấy... còn dặn dò Lệ Chi và Anh Đào đợi cô nương tỉnh dậy thì chỉ dạy thêm."
"Thế còn Lâm đại nhân? Lâm đại nhân có nói gì không?"
Mẹ có vẻ lo lắng về ý kiến của Lâm Như Hải hơn.