.
***
Yết hầu của Cố Hành Chu lăn lộn một chút, cái cổ trắng nõn trước mặt đối với anh vô cùng dụ hoặc.
Đó là tuyến thể của omega, chỉ cần cắn xuống đem pheromone rót vào thì liền sẽ đánh dấu thành công.
Theo đó mà nói, chỉ cần đánh dấu Tạ Ninh thì từ nay về sau Tạ Ninh sẽ là của anh.
Chẳng sợ cậu ấy không hôn mình, ghét bỏ mình, không thích mình, cậu ấy cũng không thể phản kháng nữa.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương mật đào thanh ngọt trên người cậu, Cố Hành Chu liếm môi.
"Em có biết em nói cái gì không?"
Tạ Ninh mặc áo tắm rộng dài, bởi vì không vừa người, cả người giống như quả cầu tuyết được gói lại.
Nghe anh nói thì quay đầu nhìn anh, bởi vì mới tắm xong, đôi mắt hạnh nhiễm một tầng sương mỏng.
"Em biết."
Ngữ khí của Tạ Ninh đơn thuần, đôi mắt không có chút sắc thái gì, giống như cậu không biết ảnh hưởng của đánh dấu với Omega có ảnh hưởng gì.
Kỳ thật cậu không biết đánh dấu có ý nghĩa gì nhưng Tạ Ninh nghĩ dù sao về sau hai người cũng sống cùng nhau. Cố Hành Chu với cậu mà nói thì không ai có thể thay thế được, cũng không phải vì lần đầu yêu đương mà đối với đối phương một lòng một dạ.
Mà là những gì Cố Hành Chu làm đã tạo ra ánh sáng trong vận mệnh của cậu, khiến cậu cảm nhận được rất nhiều tình cảm cùng sắc thái của cuộc đời.
Cố Hành Chu tiến vào kỳ mẫn cảm xuất hiện nhiều cảm xúc không bình thường khiến bản thân anh khó chịu.
Cậu có thể cảm nhận được đối phương đang nhẫn nại, nhưng lại không có pheromone trấn an khiến cảm xúc dao động bất an.
Tạ Ninh chưa từng gặp qua Cố Hành Chu như thế trước đây. Dường như đây là lần đầu tiên cậu thấy được thời điểm anh yếu ớt như thế.
Anh đối với cái gì cũng luôn là sự thành thạo, việc xuất hiện sự khốn đốn chật vật như này hiếm có.
Tạ Ninh nhích lại gần hơn nữa...
"Anh ơi, anh cắn đi."
Cậu không muốn nhìn Cố Hành Chu khó chịu, không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của cẩu nam nhân này, nghĩ lại thì lại đau lòng.
Cái cổ trắng nõn nằm trước mắt, mùi hương kia cứ quẩn quanh khiến tầm nhìn của anh bị chấn động.
Cố Hành Chu miệng lưỡi khô đắng.
Trong phòng trầm mặc vài giây.
"Tạ Ninh."
Cố Hành Chu mở miệng gọi tên Omega.
Tạ Ninh hơi quay đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh vô cùng sạch sẽ, "Sao vậy anh?"
"Em có biết ý nghĩa của đánh dấu là gì không?"
"Biết." Tạ Ninh xoay người đối mặt với Cố Hành Chu, "Có ý nghĩa là từ nay về sau chúng ta sẽ luôn là bạn đồng hành trong sinh mệnh của nhau, em là của anh."
Bốn chữ "Em là của anh" kia hung hăng đánh một cú vào tim Cố Hành Chu.
"Chúng ta sau khi tốt nghiệp liền đính hôn, sau này sẽ ở cùng nhau lâu dài. Tạ Ninh chân thành nhìn anh, "Em thích anh, cho nên muốn anh đánh dấu. Em không hối hận, hiện tại không, em cũng tin tưởng về sau anh cũng không làm em hối hận. Em luôn nhớ kỹ anh đối tốt với em như thế nào, mọi điều em đều ghi tạc trong lòng."
Tạ Ninh có thể nhìn ra Cố Hành Chu là đang cực lực khắc chế, thậm chí đã toát một tầng mồ hôi mỏng cũng cố không đụng đến cậu.
Tạ Ninh mím môi nói: "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, hiện tại là thế, tương lai cũng thế. Em chắc chắn đó là anh, đời này cũng chỉ nhận định anh. Ai cũng không thể đoạt lấy mà cũng không thể đoạt được. Em là của anh, vĩnh viễn sẽ như thế."
Giấy tiếp theo, Cố Hành chu nâng cằm Tạ Ninh, nụ hôn vô cùng mãnh liệt rơi xuống.
Nụ hôn này không hề ôn nhu, so với bất kỳ lần nào trước đều mãnh liệt hơn. Không chỉ có môi đau, ngay cả đầu lưỡi cũng bị Alpha mút đến tê dại.
"Ưm..."
Nụ hôn này như mưa rền gió dữ, làm Tạ Ninh không chịu nổi phát ra tiếng nức nở, duỗi tay muốn chạm đến ngực Cố Hành Chu đẩy ra.
Muốn làm đối phương cho cậu một ít thời gian để thở.
Nhưng một chút tác dụng cũng không. Lực tay đối phương đặt trên eo cậu giống như sắt thép ôm chặt, đồng thời môi dán chặt môi.
Chờ đến khi được buông ra, ánh mắt Tạ Ninh có chút dại đi, không còn sáng long lanh nữa.
Cố Hành Chu ở trên môi cậu mổ nhẹ, cảm giác khô nóng trong kỳ mẫn cảm chưa giảm đi mà dục vọng trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Duỗi tay ôm chặt Tạ Ninh, gắt gao kéo đối phương vào trong lồng ngực.
Đôi mắt đào hoa nóng bỏng cùng thâm tình nhìn cậu, "Anh cũng là của em."
Hai người lúc này dán vào nhau chặt khít.
Tạ Ninh cảm nhận nhiệt độ trên người anh, nóng đến doạ người.
"Anh cũng là của em, Ninh Ninh."
Cố Hành Chu hôn nhẹ gương mặt của Omega, lặp lại câu này hết lần này đến lần khác.
Alpha mỗi lần nói ra đều khiến tim Tạ Ninh đập điên cuồng.
Hai người ôn nhau nói lời ngọt ngào chốc lát, Tạ Ninh mở miệng hỏi: "Cố Hành Chu, hiện tại có phải anh thấy không dễ chịu đúng không?"
Màu đỏ trong mắt Alpha vẫn chưa lui, trên người nóng đến doạ người, Tạ Ninh vừa đau lòng lại sốt ruột.
Hơi nghiêng đầu đưa cái cổ về phía Cố hành chu: "Anh đánh dấu đi."
Mặc dù chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đó nhưng cũng có tìm hiểu qua. Lần đó Cố Hành Chu nói muốn đánh dấu sau đính hôn thì cậu liền tìm hiểu. Có một số nội dung cậu xem đến mặt đỏ tai hồng, cũng hiểu đại khái đánh dấu như thế nào.
Sau đó nghĩ đến bình luận chia sẻ kinh nghiệm của những người trên mạng.
Tạ Ninh lại giống hamster nhỏ quay đầu nhìn Cố hành Chu, "Có thể hay không nhẹ một chút?"
Vừa rồi Cố Hành Chu cắn trên mặt cậu một cái, cậu thấy đau. Ở trên mạng đều bình luận nói vừa trướng vừa đau, Tạ Ninh có chút sợ hãi nuốt nước miếng.
Nháy mắt cảm thấy khả năng chịu đau của mình không bằng trước kia.
Lúc trước trong cuộc sống hằng ngày cũng không thiếu những lần bị thương, cũng không thấy đau.
Hiện tại bị người chiều quen, cũng không dám để người ta cắn một cái.
Cố Hành Chu ánh mắt hơi tối đi, duỗi tay vuốt cổ Tạ Ninh.
"Anh sẽ không làm đau em."
Tạ Ninh lại chuẩn bị tâm lý lần nữa rồi xoay người nói, "Được rồi, anh đến đi."
Ánh mắt kia dừng ở cái cổ trắng nõn, ánh mắt Cố Hành Chu nháy mắt nguy hiểm, cúi gục đầu xuống.
Ngay sau đó, Tạ Ninh liền thấy cái cổ mình tê rần, hơi đau nhưng có thể chịu được.
Tạ Ninh không biết đánh dấu cần bao lâu, chỉ cảm thấy môi mỏng của Cố Hành chu dán sau cổ cậu. Sợ quấy rối đến đối phương nên Tạ Ninh ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích chờ đối phương đánh dấu.
Cố Hành Chu dùng cánh tay khác ôm lấy Tạ Ninh.
Cũng không biết qua bao lâu mới ngồi dậy.
Sau khi xúc cảm sau cổ không còn, Tạ Ninh mới lặng lẽ quay đầu hỏi, "Kết thúc rồi sao?"
Sau đó cảm thấy đắc chí, cũng không phải rất đau, xem ra những bình luận trên mạng đa phần đều không đáng tin.
Cố Hành Chu nhìn cái dấu hôn được mút ra trên cổ Tạ Ninh, lừa đối phương nói, "Kết thúc."
Vừa rồi anh xác thực có ý muốn đánh dấu Tạ Ninh.
Anh bất luận so với ai cũng muốn chiếm được cậu làm của riêng, mỗi ngày ôm bên mình, làm những sự tình thân mật.
Nhưng ở một khắc cúi đầu kia, anh lại luyến tiếc.
Anh nhìn ra được Tạ Ninh đau lòng cho anh, sợ anh khó chịu, đôi mắt hạnh tràn đầy luyến tiếc.
Trong lòng cậu có anh, một chút cũng không ít hơn anh.
Cho nên mới đưa ra cổ cho anh đánh dấu.
Chỉ hy vọng có thể giảm bớt cảm giác khó chịu cùng khô nóng của kỳ mẫn cảm.
Nhưng mà vừa rồi nếu anh thực sự không nhịn được cắn xuống, đối với tình cảm của Tạ Ninh anh thấy không công bằng.
Ở trong mắt người khác, việc đánh dấu Omega cùng giảm bớt triệu chứng của kỳ mẫn cảm là tình huống một công đôi chuyện.
Nhưng anh không nghĩ vậy.
Anh muốn cho Omega của mình mọi thứ tốt nhất. Về sau có thể đánh dấu đối phương nhưng rõ ràng không phải hiện tại.
Bọn họ còn chưa tốt nghiệp, còn chưa đính hôn, anh cũng mới bắt đầu cùng cha học cách quản lý công ty. Nếu rời bỏ cuộc sống hiện tại, Cố Hành Chu có thể đảm bảo cho Tạ Ninh cuộc sống tốt nhưng không thể là tốt nhất. Hiện tại mọi thứ mới đang là đặt nền móng.
Chờ một chút nữa.
Đợi anh chuẩn bị mọi thứ trong tương lai của hai người thật tốt, đến mức mà dù đối phương không cần anh nữa anh thậm chí cũng không để cậu đi.
Tạ Ninh còn có chút mới lạ sờ sờ sau cổ, không có cảm xúc gì bất thường.
Hoá ra đánh dấu là thế!
Trong lòng cảm giác vi diệu, cũng có một chút cảm giác khác lạ so với bình thường, cậu chưa có kinh nghiệm nên cũng không hoài nghi.
Sau đó liền dùng đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn Cố Hành Chu: "Anh hiện tại thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Chỉ thấy Alpha trìu mến nhìn cậu, "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn em."
Tạ Ninh nghe thấy nháy mắt vỗ vỗ ngực, có chút ngượng ngùng nói: "Đừng khách sáo."
Nhưng mà Tạ Ninh vừa chạm đến khối cơ bắp trên người đối phương thì sửng sốt. Cả người đối phương vẫn rất nóng, giống như đánh dấu cũng không có ảnh hưởng gì.
Tạ Ninh nhíu mày, theo sau sờ trán Cố Hành Chu: "Sao vẫn nóng như vậy."
Cố Hành Chu làm trái lương tâm lừa người đơn thuần trước mắt, "Khả năng cần một ít thời gian mới có thể hoà hoãn."
Tạ Ninh nghe xong có chút mất mát, cảm giác tình hình của đối phương không có chuyển biến tốt đẹp.
Cố Hành Chu kéo người cùng nằm trên giường.
"Ninh Ninh, ngủ với anh một lát."
Tạ Ninh ngoan ngoãn tiến vào lồng ngực anh, để cho anh thuận tiện ôm.
Cố Hành Chu đang ở kỳ mẫn cảm, vô luận là tinh thần hay thân thể đều khó chịu. Chỉ có thể dựa vào mùi pheromone trên người Tạ Ninh để giảm bớt cảm giác này.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đã gần ba bốn giờ chiều, hai người đều dậy từ sáng sớm, hiện tại nằm trên giường, nằm một lát liền buồn ngủ. Kiếm Hiệp Hay
Hai người ở trên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Chờ Tạ Ninh tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài đã tối, nhẹ nhàng lấy cánh tay trên eo rồi ngồi dậy.
Nhiệt độ trên người Cố Hành Chu giảm đi nhiều, nhưng mày nhíu chặt khi đang ngủ say có thể nhìn thấy vẫn chưa dễ chịu.
Tạ Ninh nhẹ nhàng xuống giường, cũng không mang giày, tay cầm dép lê nhẹ nhàng ra khỏi giường, sợ đánh thức đối phương.
Lúc gần đi còn không quên dán miếng ngăn mùi pheromone lần nữa, để tránh khiến người phát hiện cậu bị đánh dấu.
Hai người ở trong phòng một thời gian dài, Phương Uyển tràn ngập lo lắng ngồi dưới lầu chờ, không biết nên đi lên hay không.
Lo lắng cả một buổi chiều.
Thấy Tạ Ninh xuống vội tiến lên xem, "Ninh Ninh có ổn không?"
Thấy miếng ngăn mùi pheromone vẫn còn sau cổ Omega thì mới thả lỏng.
Nhưng mà không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, liền bắt đầu khẩn trương.
Tạ Ninh lúc trước mặt quần áo thùng thình, giờ biến thành áo choàng tắm to dài, thẳng đến chân.
Thấy Phương Uyển lo lắng nên Tạ Ninh cười nói: "Con ổn ạ."
Phương Uyển khẩn trương nhìn trái nhìn phải trên cổ Tạ Ninh, không tìm được dấu vết gì nhưng vẫn có chút không yên tâm hỏi, "Hành Chu không có khi dễ con chứ?"
Tạ Ninh không hiểu vì cái gì cô hỏi như thế, lắc đầu nói: "Không ạ, anh ấy không có bắt nạt con."
Rồi lại nói thêm: "Dì ơi, hiện tại trong nhà còn có quần áo khác không, vừa rồi nóng quá, con tắm rửa, hiện tại không có quần áo để thay đổi."
Phương Uyển nghe Tạ Ninh giải thích xong thì khối đá tảng đè nặng trong lòng mới buông xuống.
"Có, lúc nãy dì đi ra ngoài mua không ít, con xem thử có thích không."
Nói rồi Phương Uyển liền kéo Tạ Ninh đến phòng khách xem những quần áo xa xỉ cô mua.
Tạ Ninh vội vàng nói cảm ơn.
"Không có gì, Ninh Ninh con không cần khách sáo như thế, cứ coi nơi này như nhà của mình là được."
Ngoài ý muốn quần áo Phương Uyển mua cho Tạ Ninh đều rất vừa người.
Buổi tối Phương Uyển muốn giữ Tạ Ninh cùng nhau ăn tối nhưng Tạ Ninh nhớ tới hôm nay cậu có hẹn với Quý Niên đi nhà hàng ăn cơm, cho nên từ chối.
Hiện tại đã là bảy giờ tối hơn, Tạ Ninh cùng Quý Niên hẹn lúc tám giờ ba mươi, vẫn còn thời gian.
Phương Uyển sợ cậu một mình về nhà không an toàn liền kêu tài xế lái xe chở cậu về, cô cũng đi cùng.
Tạ Ninh xuống xe, vẫy tay chào Phương Uyển, "Tạm biệt dì."
Phương Uyển: "Tạm biệt."
Quần áo Tạ Ninh mặc vô cùng vừa vặn, Phương UYển thấy người mặc đẹp, rất là thoả mãn.
Tạ Ninh xoay người vào cửa, tính toán đem một ít hoa khô mang đi tặng Quý Niên.
Nhưng mà vừa mở cửa liền thấy Tạ Trường Hằng chờ ở phòng khách.
"Con về rồi à."
"Dạ, ba lớn, lát con còn phải ra ngoài một chuyến."
Tạ Trường Hằng gật đầu tỏ vẻ đã biết, im lặng chốc lát nói: "Ba đưa con đi."
Ngữ khí của nam nhân hơi cứng nhắc, sắc mặt sắc bén ngày thường còn mang theo chút chột dạ, giống như hắn biết chốc lát cậu ra ngoài làm gì, gặp ai.
Nhìn ánh mắt con trai, Tạ Trường Hằng ho khụ khụ tỏ ra bình tĩnh.
Tạ Ninh lên lầu cầm hoa khô đi xuống thì thấy Tạ Trường Hằng cầm chìa khoá xe hơi đứng chờ ở cửa.
Tạ Trường Hằng trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì nhưng vẫn có chút chột dạ.
Hôm qua khi trở về liền nghe thấy con trai cùng Quý Niên gọi điện, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm. Cũng không phải cố ý nghe lén.
Nhưng nghe rồi thì lại không thể giả bộ không biết.
Cho nên cố tình bỏ qua tiệc rượu trở về sớm.
Nhìn sắc mặt thành thục trầm ổn của ba mình, Tạ Ninh cũng tốt bụng không đi chọc thủng.
Tạ Trường Hằng lái xe đưa Tạ Ninh đến nhà ăn.
Tạ Ninh xuống xe nhưng thấy Tạ Trường Hằng không xuống, gõ cửa xe. "Ba lớn, ba không xuống sao?"
Cửa xe hạ xuống, Tạ Trường Hằng nói: "Không được, ba ở đây chờ con."
Hắn sợ mình đi ảnh hưởng tâm tình của Quý Niên.
Sau khi nghe xong Tạ Ninh mới đi vào nhà ăn, Quý Niên đã đến sớm đợi con trai.
Cũng không biết Tạ Ninh thích ăn gì nên chưa gọi món.
"Ba nhỏ."
Nhìn thấy Quý Niên, Tạ Ninh không tự giác cười lên.
Ánh mắt Quý Niên nhu hoà, sau khi Tạ Ninh ngồi xuống liền đưa thực đơn cho cậu, "Con xem mình thích ăn gì."
Tạ Ninh cũng ít tới nhà hàng, đưa thực đơn đến giữa hai người, "Cùng nhau chọn đi ba."
Hai cha con ăn bữa cơm trong hạnh phúc.
Lúc rời đi, Tạ Ninh nói: "Ba nhỏ, để con đưa ba về lại trường, hiện tại khuya rồi không dễ dàng bắt taxi."
Quý Niên không muốn phiền con trai, còn định đưa Tạ Ninh về.
Ngay sau đó Tạ Ninh liền nói: "Tài xế chờ bên ngoài rồi."
Quý Niên nghe xong nghĩ hẳn là tài xế của Tạ gia cũng an toàn hơn, lúc này mới thoả hiệp.
Tạ Ninh nói không sai, bên ngoài quả thực có tài xế chờ nhưng giá trị của người tài xế này có chút xa xỉ.
Quý Niên vừa ra khỏi nhà hàng liền thấy Tạ Trường Hằng dựa vào hông xe, đầu ngón tay có ánh lửa lập lờ.
Nháy mắt nhíu mày.
Tạ Trường Hằng cũng nhanh chóng dập thuốc khi thấy hai cha con.
Quý Niên không nói gì mà cùng Tạ Ninh lên xe, ánh mắt dừng ở hộp thuốc đặt bên cạnh ghế lái.
Tạ Trường Hằng không chú ý tầm mắt Quý Niên, khởi động xe rồi hướng về phía trường của Quý Niên đang làm việc.
Tới nơi, Quý Niên tạm biệt Tạ Ninh, sau đó cúi thấp người, lấy hộp thuốc bên cạnh ghế lái, liếc nhìn Tạ Trường Hằng một cái.
Rồi xuống xe.
Tạ Trường Hằng: "A Ninh, con chờ một chút."
Nói rồi liền bước đôi chân dài xuống xe.
Tạ Ninh không biết hai người muốn nói gì nhưng không đi quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ.
Quý Niên ở cách đó không xa chờ hắn, thấy Tạ Trường Hằng tới liền tiến hành phê bình giáo dục một trận.
Trước kia khi Tạ Trường Hằng vẫn còn lại đại thiếu gia, thời điểm cấp ba bắt đầu hút thuốc. Hai người ở bên nhau thì Quý Niên bắt hắn phải cai thuốc.
Nhưng bỏ thuốc nào có dễ dàng như thế. Tạ Trường Hằng lúc đó có nhiều cẩu bằng hữu, liền bí mật hút thuốc.
Quý Niên biết được liền yêu cầu hắn cai thuốc, cai được thì mới gặp mặt còn không sẽ không bao giờ gặp lại. Tạ Trường Hằng biết tình huống nghiêm trọng mới cố gắng bỏ thuốc.
Quý Niên cầm hộp thuốc, nhìn dòng chữ trên gói thuốc "Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ." Rồi mở miệng, "Đã mấy năm?"
Thân hình đối phương cao lớn trước mắt cũng không cho anh cảm giác áp bách gì, nhìn Tạ Trường Hằng trước mắt, ánh mắt Quý Niên lãnh đạm, không có chút biến hoá tình cảm gì.
Giống như giáo viên đang dạy dỗ học sinh.
Tạ đổng ngày thường ở công ty nói một không ai dám nói hai, sấm rền gió cuốn giờ một chút uy nghiêm cũng không có, thành thật nói: "Chín năm."
Quý Niên nghe xong thì tim hẫng một nhịp.
Hung hăng đem hộp thuốc ném lên người đối phương, giận đến mức không nói nên lời.
Quý Niên rời đi những năm đầu tiên, hắn còn có thể khống chế chính mình nhưng thời gian càng dài, Tạ Trường Hằng liền không thể nhẫn nại, bắt đầu chỉ uống rượu giải sầu, hắn biết Quý Niên không thích mùi thuốc lá.
Cho nên cố nén không chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Hắn cũng suy sụp một thời gian lúc đó hắn nghĩ nếu mình để tâm hơn, điều tra camera thêm vài lần, thì gia đình của bọn họ có thể ở bên nhau chứ không phải chia tách như hiện tại không.
Mộ Thượng lúc ấy nhìn thấy hắm đắm mình truỵ lạc, luôn nói: "Con trai thất lạc, vợ thì bỏ đi, uống rượu có thể thay đổi được cái gì không?"
Sau đó dần dần chuyển biến tốt hơn, Tạ Trường Hằng biết Quý Niên không thích mùi thuốc lá trên người mình nên chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Tạ Ninh, cũng không để con trai hút thuốc thụ động.
Tạ Trường Hằng nhìn Quý Niên trước mặt, đôi mắt đầy thâm tình, "Niên Niên, em lo lắng cho anh sao?"
Quý Hiện hiện tại không muốn nhìn thấy hắn chút nào. Lúc sớm đã nói với đối phương hút thuốc nguy hại, hai người vì hút thuốc mà náo loạn không ít, cuối cùng vất vả lắm mới bỏ được.
Nam nhân trước mặt cúi đầu nhìn anh, khuôn mặt thành thục tuấn lãng có thể nhìn ra một tia vui sướng.
Quý Niên nhíu mày: "Dù sao cũng là thân thể của anh."
Theo sau quay người rời đi, "Thậm chí anh có chết thì cũng chả có quan hệ gì với tôi."
Tạ Trường Hằng vốn định tiến lên đuổi theo nhưng Quý Niên rõ ràng tức giận không muốn thấy hắn. Hắn đứng ở trường học nhìn người cho đến khi không thấy bóng dáng mới quay về.
Phương Uyển sau khi trở về liền lên lầu coi tình trạng của Cố hành Chu. Khi mở cửa thì thấy Alpha đang náo loạn trong phòng, trong ngực còn ôm áo thun của Tạ Ninh mặc hôm nay, ý đồ muốn ngửi chút pheromone còn sót lại.
"Hành Chu, còn trước tiên nằm xuống đã. Ninh Ninh ngày mai liền tới, không có việc gì, cậu ấy chỉ về nhà, không phải không cần con nữa."
Hốc mắt Cố Hành Chu đỏ như máu: "Thật sao?"
"Thật" Phương Uyển nhìn bộ dáng con trai thì đau lòng không thôi. Cố Phong chưa bao giờ ở tình trạng nghiêm trọng như vậy trong kỳ mẫn cảm.
Cố Hành Chu ôm áo của Tạ Ninh trong ngực, "Con không cảm nhận được cậu ấy."
Phương Uyển nghe xong liền vội kêu người làm mang áo tắm Tạ Ninh mới thay lại đây.
Cảm xúc của Cố Hành Chu lúc này mới ổn định.
Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ kéo dài ba đến bốn ngày. Vừa kết thúc thì cũng là lúc khai giảng.
Mấy ngày nay, Tạ Ninh mỗi ngày đều đến trông coi Cố Hành Chu. Nhìn bộ dáng khó nhịn của anh, có khi cơm cũng không ăn vô.
Khi Cố Hành Chu có ý định ăn thì cậu mới cùng nhau ăn.
Lúc này Cố Hành Chu chỉ muốn nằm trên giường ôm Oemga, buổi tối không ngủ được, phần lớn thời gian đều mất ngủ.
Tạ Ninh nằm trong ngực anh mở di động tìm kiếm, ngoại trừ đánh dấu còn có phương pháp nào giảm bớt tình trạng bệnh của Alpha trong kỳ mẫn cảm không.
Trên mạng có nhiều câu trả lời, vô cùng đa dạng.
Tạ Ninh xem xong thì mặt đỏ tai hồng.
Theo sau ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu liếc mắt một cái, làm công tác tư tưởng xong thì tay dò xét xuống dưới.
Bởi vì xúc cảm trên người, Cố Hành chu nhanh chóng tỉnh lại, hô hấp nặng nề.
Chỉ thấy Omega mắc cỡ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Sau một lần, Tạ Ninh mỏi rụng rời.
Nhưng mà đối phương dường như không thoả mãn.
Trực tiếp kéo cậu đến phòng tắm.
"Cố... Cố Hành Chu, tay em đau." Vì muốn đối phương buông tha, Tạ Ninh đáng thương nói.
Ánh mắt Cố Hành Chu khẽ biến: "Vậy không cần."
Tạ Ninh vung tay phản kháng không có kết quả, bị kéo vào phòng tắm.
Buổi chiều Phương Uyển đang ở dưới nhà dùng trà, thấy Tạ Ninh cúi đầu đi xuống liền nhiệt tình hỏi: "Ninh Ninh, ăn chút bánh kem nhỏ? Vừa nướng xong."
Tạ Ninh cúi đầu, bước đi vội vàng, "Không được dì ơi hôm nay con có việc nên phải về sớm. Con đi trước ạ."
Dứt lời chưa đợi Phương Uyển phản ứng lại, Tạ Ninh đã đi ra cửa.
Ngày hôm sau là khai giảng của Dư Hải cao trung, Cố Hành Chu cũng thành công vượt qua kỳ mẫn cảm.
Tạ Ninh đeo cặp sách đến trường. Lên mười hai rồi, cậu muốn nỗ lực hơn nữa mới được.
Trong lòng đầy chí khí bước vào khu dạy học đến lớp mười hai.
Lúc này lớp mười hai chưa có nhiều người nhưng Tạ Ninh vừa bước vào thì liền thấy thân ảnh mập mạp quen thuộc.
Chỉ thấy Hạ Dương đã bỏ rơi bánh bao nhân trứng sữa, đăng ăn bánh bao xá xíu nóng hổi.
Thấy Tạ Ninh rất vui mừng vẫy tay, kích động nói: "Tạ Ninh, đã lâu không gặp."
Tạ Ninh cũng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Nhưng mà vừa đi vào, trên mặt Hạ Dương xuất hiện một tai kinh ngạc, hai bên đầu chân mày muốn dính vào nhau.
Tạ Ninh nghi hoặc: "Làm sao thế?"
Hạ dương: "Tạ Ninh, có phải hay không có người khi dễ cậu?"
Tạ Ninh nghe xong có chút kinh ngạc, không đợi cậu mở miệng liền nghe Hạ Dương lại nói,
"Khoé miệng cậu làm sao bị rách?"