Phương Uyển nhìn dấu vết đỏ rực trên mặt Tạ Ninh, dấu răng vừa mới được in lên. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt xuất hiện sự lo lắng cùng ngoài ý muốn, trên tay cầm túi xách, bước nhanh đến bên cạnh Tạ Ninh, "Ninh Ninh, mặt con làm sao thế?"
Phương Uyển nhìn chằm chằm dấu răng trên mặt Tạ Ninh, rồi nhìn trái nhìn phải.
Dấu răng trên mặt không cạn, tuy rằng không có chảy máu nhưng nhìn dấu răng rõ ràng khẳng định bị cắn không nhẹ.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn Phương Uyển, gương mặt cậu giờ vẫn ẩn ẩn đau.
Phương Uyển nhìn ánh mắt uỷ khuất của Tạ Ninh, thử hỏi: "Là Hành Chu cắn?"
Ngay sau đó, Tạ Ninh gật đầu trong ánh mắt hoảng sợ của Phương Uyển.
Lúc nãy ở trên phòng, Tạ Ninh thấy Cố Hành Chu nhìn không ổn nên lại gần xem thử.
Nhưng mà bị Cố Hành Chu duỗi tay ôm vào lòng. Loại cảnh tượng này lặp lại nhiều lần rồi, vốn tưởng đối phương sẽ hôn mình, cậu đã chuẩn bị xong tâm lý.
Ai ngờ Cố Hành chu mở tạp dề của cậu rồi đưa tay dò xét.
Tạ Ninh cảm thấy chỗ eo hơi ngứa, duỗi tay giữ lại bàn tay đang vuốt ve của Cố Hành Chu.
Nhưng mà Tạ Ninh vừa cúi đầu chạm tới định giữ lại thì Cố Hành Chu đột nhiên cắn cậu một cái.
Đau đớn từ chỗ mặt truyền tới khiến Tạ Ninh lập tức phát ra tiếng hét thảm.
Chung thúc đang tưới hoa trong vườn nghe tiếng hét, nghĩ rằng Tạ Ninh ở trong bếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng vào tìm nhưng không thấy người.
Âm thanh rõ ràng từ trên phòng Cố Hành chu truyền tới.
Chung thúc vác cái thân già cột sống rệu rã liều chết nhanh chóng chạy lên, cửa không đóng, liền nhìn thấy Cố Hành chu đang cắn loạn trên má và cổ Tạ Ninh.
Liếc mắt một cái khiến Chung thúc giận muốn ngất.
Vội bước lên đem Tạ Ninh lôi ra.
Thiếu gia đây là tới kỳ mẫn cảm.
Ở kỳ mẫn cảm Alpha cực kỳ ý lại Omega của mình. Thậm chí nếu không có Omega ở bên sẽ thấy bất an cùng sợ hãi.
Mười mấy năm qua, Cố Hành Chu bị rối loạn pheromone nên không ngửi được mùi pheromone, vì thế cũng chưa từng trải nghiệm qua kỳ mẫn cảm.
Cố Hành Chu cắn không nhẹ, trực tiếp ở trên má Tạ Ninh cắn một miếng, khiến hốc mắt Tạ Ninh đỏ bừng.
"Thiếu gia... cái này... cậu không thể cắn." Chung thúc vác thân già lên đoạt người.
Giống như lo lắng cho con gái khuê nữ của mình sắp bị thổ phỉ cướp đi.
Nhưng mà cố Hành chu thân thể cường tráng, còn trẻ hơn mấy chục tuổi so với Chung thúc. Sự chênh lệch mắt thường có thể thấy được.
Căn bản không thể nào kéo được người ra.
"Cố Hành chu... làm ơn... anh thả em ra trước." Tạ Ninh bị cắn đau, tay chống trước ngực Cố Hành Chu đẩy người ra.
Nhưng mà đôi mắt đào hoa của đối phương giống như bị niệm chú nhìn cậu chằm chằm, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, tràn ngập dục vọng, "Anh muốn hôn em."
Đánh rắm!!!
Tạ Ninh bất luận là trên cổ hay mặt đều là từng đợt tê dại vì đau.
Có quỷ mới tin cẩu nam nhân này muốn hôn cậu.
"Em không muốn hôn!" Tạ Ninh nhanh chóng ngửa người ra sau, vẻ mặt kháng cự.
Mà Alpha ở thời kỳ mẫn cảm, cảm xúc không ổn định, dễ dàng bị tủi thân, nghe được Tạ Ninh không cho mình hôn.
Nháy mắt uỷ khuất dâng lên, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ cô đơn, "Em ghét bỏ anh?"
Bởi vì Cố Hành chu lúc này dùng lực không nhẹ, vô duyên vô cớ cắn người. Tạ Ninh lần này không bị nhan sắc Cố Hành chu mê hoặc, cậu trịnh trọng gật đầu: "Đúng, em ghét anh!"
Lời vừa nói ra, chỉ thấy đôi mắt đào hoa của anh khẽ mở lớn, thân hình cao lớn cứng đờ, cả người như bị đóng băng tại chỗ, dường như bị đả kích.
Alpha ở thời kỳ mẫn cảm thì trên phương diện tinh thần cùng cảm xúc rất mẫn cảm. Tạ Ninh nói một câu ghét bỏ này khiến anh bị đả kích không nhỏ.
Chỉ thấy môi mỏng của Cố Hành Chu nhấp nhấp, nhất thời không biết nói gì.
Anh bị Omega của mình ghét bỏ.
Không cho hôn tương đương với ghét bỏ, ghét bỏ chính là không thích.
Omega của anh không thích anh!
Lúc này Tạ Ninh cũng không biết trong đầu Cố Hành Chu bổ não thành dạng gì. Thấy đối phương ngây người, Chung thúc bước lên kéo Tạ Ninh một tay, thành công làm Omega thoát ra khỏi cánh tay như nhà giam của Alpha.
Tuy rằng Alpha ở kỳ mẫn cảm sẽ không làm ra hành động gì quá khích. Omega ở bên người có hiệu quả trấn an cực hiệu quả, nhưng cũng không có nghĩa là an toàn.
Giống như trên mặt Tạ Ninh đầy dấu răng.
Chung thúc trước tiên mang Tạ Ninh ra khỏi phòng.
Sau khi nghe câu ghét bỏ của cậu, Alpha lộ ra biểu tình đau thương. Tạ Ninh nhìn thấy thì nháy mắt quên mất sự đau đớn trên má, có chút đau lòng nhìn về Cố Hành chu.
Trước đây cậu nói Cố Hành Chu mặt dày, anh cũng chỉ tiếp tục chọc ghẹo rồi chiếm tiện nghi chứ chưa bao giờ thể hiện sự đau thương như bây giờ.
Có chút nhớ ăn không nhớ đánh, định tiến lên nhìn xem lần nữa.
Thấy người muốn tiếng lên xem, Chung thúc sợ đến mức kéo Tạ Ninh nhanh chóng trốn đi.
"Tạ Ninh thiếu gia, hiện tại không an toàn khi ở cùng thiếu gia, ra ngoài trước thì tốt hơn."
Trước khi đóng cửa, Tạ Ninh nghe thấy âm thanh của cố Hành Chu từ trong phòng truyền ra.
Âm thanh trầm thấp đầy uất hận, dường như là vô cùng phẫn nộ, "Em không thích anh?"
Bước chân Tạ Ninh cứng đờ, quay đầu nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Cố Hành Chu.
Dấu răng trên mặt Tạ Ninh nhìn thấy thôi cũng thấy đau, gương mặt tinh xảo của Phương Uyển hơi nhíu lại.
Mở miệng quở trách con trai, "Sao Hành Chu lại có thể hạ miệng mạnh như thế chứ?"
Chung thúc đang dùng khăn lạnh giúp Tạ Ninh chườm mặt: "..."
Nhìn dấu răng trên má Tạ Ninh, Phương Uyển lần đầu đối với con trai có cảm giác hận sắt không thể rèn thành thép.
Cố Hành Chu từ nhỏ đều vô cùng ưu tú, đều là con nhà người ta trong miệng của những người khác.
Lớn lên soái, cao lại còn có năng lực học tập hơn người. Còn nhỏ tuổi đã có thể đi theo cha xử lý những chuyện quan trọng ở công ty. Những phu nhân nhà giàu ai cũng hâm mộ cô sinh được con trai tốt.
Nhưng mà hiện tại Phương Uyển cảm thấy không đúng.
Tạ Ninh mới là báu vật ở nhà bọn họ. Cố Hành Chu lớn như vậy mới thích một người, lại còn vô cùng hiếm thấy cảm nhận được pheromone của đối phương.
Phương Uyển lo lắng đề phòng, sợ tên hỗn đản Cố Hành Chu này khiến Tạ Ninh bỏ chạy.
Hiện tại thì tốt rồi! Cô cũng không cần mỗi ngày lo lắng, Cố Hành Chu trực tiếp cắn người!
Còn để lại dấu răng hằn sâu như thế, phỏng chừng nếu dùng thêm chút sức là chảy máu.
Nhìn Tạ Ninh ngồi ngốc trên sofa, Phương Uyển ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: "Ninh Ninh có đau không?"
Phương Uyển hỏi xong lại thấy mình hỏi dư thừa.
Tiếp đó cẩn thận hỏi: "Con cãi nhau với Hành chu sao?"
Tạ Ninh mím môi, cũng không biết mình nói ra câu ghét bỏ kia có tính là cãi nhau không.
Suy nghĩ cậu đều tập trung vào ánh mắt bi thương của Cố Hành Chu trước khi cậu rời đi.
Lắc lắc đầu nói: "Không có cãi nhau."
Phương Uyển nghe xong nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm vẫn chưa buông xuống.
Tạ Ninh nhìn Phương Uyển muốn nói lại thôi. Cố Hành chu vừa nãy làm ra hành động cùng thái độ khác thường, dường như biến thành người khác.
Chung thúc bước tới đưa khăn lạnh cho Tạ Ninh: "Cậu đắp mặt trước đi đã."
Tạ Ninh nói: "Cháu cảm ơn."
Nhìn Phương Uyển cùng Tạ Ninh đều thất thần. Chung thúc cũng nhìn ra được có lẽ Tạ Ninh khả năng cũng không biết kỳ mẫn cảm của Alpha, liền giải thích cho hai người: "Thiếu gia đến kỳ mẫn cảm rồi."
Phương Uyển nghe xong còn có chút kinh ngạc, "Hành Chu đến kỳ mẫn cảm?"
Tạ Ninh dựng lỗ tai lên nghe.
Phương Uyển đắp mặt cho Tạ Ninh, liền đứng dậy, "Ninh Ninh hôm nay thực sự xin lỗi con, mặt chắc bị cắn rất đau đi."
Tạ Ninh cũng nhìn ra Phương Uyển nghe được Chung thúc nói Cố Hành Chu tiến vào kỳ mẫn cảm thì biểu tình lo lắng.
"Không có việc gì, dì đi xem Cố hành Chu trước đi."
Trong lòng cậu cũng lo lắng, giống như bị cái gì nhéo nhéo, bên tai vẫn là câu nói mang theo tức giận cùng mất mát của Cố hành chu, "Em không thích anh!"
"Vậy dì đi xem Hành Chu trước đã." Nói ròi liền đứng lên, kêu Chung thúc lấy sữa bò cho Tạ Ninh rồi mới lên lầu.
Tạ Ninh đợi Phương Uyển rời đi liền cầm di động tìm "Kỳ mẫn cảm."
Kỳ mẫn cảm của Alpha cũng không khác biệt so với kỳ động dục của Omega. Nhưng kỳ động dục thì gian nan hơn. Với kỳ mẫn cảm của Alpha thì chỉ cần có Omega của mình bên cạnh cơ bản là có thể trấn an xao động, nhưng cũng có thể bị sốt, cảm xúc không thể khống chế. Hành vi sẽ khác biệt so với ngày thường.
Tạ Ninh cầm ly sữa bò nóng trong tay, trong lòng cảm xúc phức tạp. Vốn tưởng hôm nay lại đây tổ chức sinh nhật cho Cố Hành Chu. Không ngờ tình trạng chỉ là sai chồng chất. Không chỉ không có bánh kem mà Cố Hành Chu còn tiến vào kỳ mẫn cảm.
Phương Uyển đi xuống nói rằng tình huống hiện tại của Cố Hành Chu còn ổn định, Tạ Ninh muốn đi lên nhìn xem.
Trên mạng nói là Alpha ở thời mẫn cảm có nhiều suy nghĩ tiêu cực, nhạy cảm. Lúc nãy trước khi ra cửa cậu nói câu ghét bỏ kia rõ ràng khiến anh thương tâm.
Phương Uyển cân nhắc rồi dán miếng ngăn pheromone lên cổ Tạ Ninh xong mới để cậu đi lên lầu.
Mặc dù pheromone của Omega có thể trấn an Alpha trong kỳ mẫn cảm. Nhưng vừa rồi cô đi lên thì thấy hành vi cũng như cảm xúc của Cố Hành Chu đang ở trong tình trạng không khống chế được. Cố Hành Chu lần đầu trải qua kỳ mẫn cảm, pheromone của Tạ Ninh đối với anh mà nói có tác dụng kích thích lớn hơn là trấn an.
Cố Hành Chu khoẻ mạnh, thân cao chân dài, trên người còn có cơ bắp. Một mình anh mạnh hơn ba người bọn họ. Nếu Cố Hành Chu cưỡng ép Tạ Ninh làm gì đó thì Tạ Ninh với sức lực trói gà không chặt, cơ hội phản kháng không có.
Tuy rằng Phương Uyển không muốn Tạ Ninh đi lên xem Cố Hành Chu nhưng thấy Omega kiên trì cũng không nói gì. Chỉ giúp cậu dán hai miếng ngăn pheromone, lại phun thêm sương mù ức chế, đảm bảo pheromone sẽ không lộ ra, lúc này mới yên tâm cho Tạ Ninh lên lầu.
Tạ Ninh gõ cửa nói: "Cố Hành Chu, em vào nha."
Cũng không đợi người đáp lại liền đi vào.
Cậu có chút lo lắng cho tình trạng của Cố Hành Chu. Mặc dù cậu không rõ kỳ mẫn cảm như nào nhưng cũng biết tuyệt đối không dễ chịu.
Cửa sổ sát đất trong phòng kéo xuống, bức màn cũng kéo kín, ánh sáng bên ngoài chỉ có thể xuyên qua khoảng trống giữa bức màn mà khẽ xuyên vào.
Mùi hương pheromone lạnh thấu xương của Cố Hành Chu tràn ngập từng ngóc ngách trong phòng.
Tạ Ninh cũng cảm nhận được nhưng không hề cảm thấy không thoải mái. Thay vào đó Tạ Ninh cảm nhận được cảm xúc của Cố Hành Chu.
Trộn lẫn của tức giận cùng thất vọng.
Alpha cao lớn nằm ở trên giường, thấy người đẩy cửa vào thì ngồi bật dậy.
Anh không biết người đến là ai, cũng không ngửi được pheromone, vậy là không phải Omega của anh.
Liền giống như dã thú nháy mắt cảnh giác.
Nhưng vừa nhìn lên thì thấy Tạ Ninh giống như tên trộm khe khẽ tiến vào.
Bước chân rất nhẹ, dường như sợ quấy rầy anh.
Gương mặt lạnh lẽo của Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh một lúc thì nhu hoà đi.
Đôi mắt đào hoa cầu khát nhìn cậu, giống như cố gắng cảm nhận mùi pheromone của đối phương trong không khí.
Nhưng lại không cảm nhận được chút nào.
Lại nhớ tới lúc nãy Omega nói ghét bỏ mình.
Ánh mắt liền ảm đạm.
Theo đó liếc Tạ Ninh một cái, liền đắp chăn rồi nằm đưa lưng về phía Tạ Ninh.
"..."
Tạ Ninh bước đi đến mép giường gọi: "Cố Hành Chu?"
Thấy người không để ý đến mình, Tạ Ninh đá rơi dép lê rồi trèo lên giường.
Cậu chạm vào bả vai Cố Hành Chu nhưng Alpha không xoay người.
"Sao anh không nhìn em?"
Trên người Cố hành Chu có chút nóng, Tạ Ninh muốn làm thoáng khí nên kéo cái chăn ra.
Đối phương vẫn luôn im lặng. Tạ Ninh không biết đối phương có phải hay không vì kỳ mẫn cảm mà làm thinh, chỉ có thể đơn phương bắt đầu tự nói.
"Hôm nay em đến đây tính tổ chức sinh nhật cho anh. Vốn muốn làm cho anh một cái bánh kem. Nhưng làm vài lần vẫn chưa thành công, còn đem bột đổ hết lên người."
Nói rồi nhích lại gần bên cạnh Cố Hành Chu, "Nhưng mà anh yên tâm, chú Chung đã đặt bên ngoài cái khác rồi."
Tạ Ninh lầu bầu trong chốc lát, cảm thấy khát định đi xuống lầu lấy nước uống nhân tiện nói cho nữ sĩ Phương Uyển tình huống của Cố Hành Chu, để cô khỏi lo lắng.
Nhưng mà cậu vừa mới chuyển động thì Alpha liền xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm, thanh âm lạnh nhạt khàn khàn, "Em đi đâu?"
Thấy người xoay lưng nhìn mình, động tác đứng dậy của Tạ Ninh dừng lại, tuy rằng ánh mắt của Cố Hành Chu hiện tại có chút doạ người nhưng đối phương ở kỳ mẫn cảm, cũng chỉ có thể trấn an nói: "Em khát, định đi xuống lầu lấy chén nước."
Dứt lời thì trong phòng lại trở về trạng thái an tĩnh.
Cố Hành Chu cũng không nói để cậu đi hay không. Chỉ dùng đôi mắt đào hoa nguy hiểm nhìn cậu, giống như dã thú đang nhìn kho đồ ăn dự trữ.
Tạ Ninh: "..."
"Em đi uống chén nước, một lát liền trở lại."
Nói xong liền lập tức xuống giường, định ra cửa.
Nhưng mà Tạ Ninh vừa đứng dậy xuống giường thì Cố Hành Chu cũng đứng dậy đi theo.
"Ầm" một tiếng.
Tạ Ninh vừa mở cửa phòng đã bị kéo trở về, cửa bị đóng lại một cách bạo lực, âm thanh phát ra không nhỏ.
Cố Hành chu rũ mắt nhìn cậu.
Tạ Ninh: "..."
Hơi thở trên người Alpha vây quanh cậu, Tạ Ninh biết cảm xúc của anh không ổn định, xoa nhẹ bàn tay to của đối phương trấn an nói: "Em khát nước, chỉ muốn đi lấy ly nước chứ không phải muốn rời đi."
Cố Hành Chu vẫn nắm cửa, ánh mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy nhau, dường như một chút cũng không tin lời Tạ Ninh.
Vừa rồi Omega nói ghét bỏ anh xong liền trực tiếp rời đi.
Nhưng nghe đối phương nói khát thì lại ngần ngại không biết có nên cản đường không.
Ánh mắt Cố hành Chu thay đổi, hỏi: "Em còn trở lại không?"
Tạ Ninh: "Có, em uống xong liền trở lại với anh."
Cố Hành Chu: "Thật?"
Tạ Ninh gật đầu: "Thật."
Cố Hành Chu lúc này mới buông tay nắm cửa ra.
Tạ Ninh xuống lầu uống nước xong, nói tình huống của Cố hành Chu với Phương Uyển xong cho cô yên tâm.
Tiếp đó nghĩ Cố Hành Chu không ăn trưa, lại chờ đầu bếp làm mì nước, mới bưng lên lầu.
Cố Hành Chu vẫn luôn chờ ở cửa, tư thế lúc Tạ Ninh đi và trở về vẫn giống nhau, căn bản không hề thay đổi.
Nghe được tiếng bước chân của Omega, liền đem cửa khép hờ mở ra để người tiến vào, rồi liền mạnh mẽ khoá trái.
Lúc nãy chính vì để cửa mở nên Chung thúc mới tiến vào mang Tạ Ninh đi.
Lần này cẩn thận hơn, khoá cửa lại để không ai có thể làm phiền đến cậu.
Tạ Ninh đem mì nước lên bàn, nhìn Cố Hành Chu phía sau nói: "Anh mau tới ăn cơm."
Cố Hành Chu: "Em về chậm."
Trong giọng nói có chút u oán cùng bất mãn: "Em nói uống nước xong liền trở về."
Tạ Ninh hơi sửng sốt, anh nói không sai. Chính mình lúc đi ra ngoài xác thực là đáp ứng đối phương uống nước xong liền trở về.
Muốn giải thích nên cậu nói: "Giữa trưa anh không ăn cơm, em sợ anh đói nên mới ở dưới lầu chờ đầu bếp nấu mì nước cho anh."
Nói rồi duỗi tay thử chạm chạm vào cánh tay cường tráng của Cố Hành chu, thấy người không chống cự liền bắt đầu giả bộ đáng thương, đôi mắt thập phần vô tội nhìn anh: "Là em không đúng, anh có thể tha lỗi cho em không?"
Nhìn ánh mắt kia của Omega, cố Hành chu thập phần hưởng thụ, không nói gì thêm, duỗi tay ôm lấy vòng eo Tạ Ninh muốn tiến qua giường.
Tạ Ninh giữ chặt anh, "Anh không ăn cơm sao?"
Cố Hành chu hiện tại chỉ muốn lên giường ôm ôm Omega của mình, lạnh nhạt nói: "Không ăn."
Tạ Ninh hiện tại coi Cố Hành Chu giống như đứa con nít cáu kỉnh, vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: 'Ăn mấy miếng lót bụng đã."
Nói rồi sợ đối phương không ăn, lại nói thêm: "Em cũng chưa ăn, mình ăn chung nha."
Nghe Omega nói vậy, Cố Hành Chu mới thoả hiệp, cùng Tạ Ninh ngồi bên cạnh bàn.
Rồi cầm đãu gắp mì ở bên miệng thổi thổi.
Tạ Ninh thấy người bắt đầu ăn mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nãy ở dưới lầu Chung thúc đưa cậu một ly sữa cho to đùng, căn bản là không đói bụng.
Ai ngờ sau đó tay Cố Hành Chu chuyển hướng, đem đũa mì tới bên miệng Tạ Ninh.
Tạ Ninh: "..."
Cố Hành Chu: "Em ăn đi."
Đối phương kiên trì, Tạ Ninh đành phải há mồm ăn.
Thấy người lại muốn đút, Tạ Ninh vội đè cánh tay Cố Hành Chu, cà lăm nói: "Anh... anh cũng ăn đi."
Cố Hành Chu lúc này mới ăn một ngụm, cứ như vậy anh một miếng em một miếng ăn hết bát mì.
Sau đó đi đánh răng xong thì Cố Hành Chu lúc này mới được như ý nguyện mang Omega về giường.
Cố Hành Chu vừa lên giường liền bắt đầu muốn cởi quần áo, nút áo sơ mi bị cởi ra, lộ ra phần cơ ngực, Tạ Ninh nhảy dựng, thuận tay kéo vạt áo anh, "Sao lại cởi quần áo?"
"Nóng."
Một là bởi vì Cố Hành Chu cảm thấy trên người khô nóng khó chịu, hai là muốn cùng đối phương ngủ, ngủ không phải là phải cởi quần áo sao?
Trên người anh quả thực nóng, Tạ Ninh nhớ tới đây là một dấu hiệu trong kỳ mẫn cảm liền buông lỏng tay.
Sau đó quan tâm hỏi: "Cố Hành Chu, hiện tại anh có khó chịu không?"
Alpha ở kỳ mẫn cảm nếu không cảm nhận được pheromone của Omega thì sẽ không dễ chịu gì, Cố Hành Chu không trả lời mà duỗi tay kéo Tạ Ninh nằm xuống.
Vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của Omega, ý đồ ngửi mùi hương thơm ngọt kia.
Lúc này Tạ Ninh cảm thấy đối phương như chó lớn không có cảm giác an toàn.
Cậu duỗi tay ôm lại anh, nhớ lúc nãy bị Chung thúc kéo ra cửa, Cố Hành Chu nói với ánh mắt tràn ngập không cam lòng.
Tạ Ninh: "Lúc trưa vì cái gì cảm thấy em không thích anh?"
Nói rồi còn khảy khảy tóc đối phương.
Âm thanh cố Hành Chu khàn khàn, bởi vì chôn ở cổ Tạ Ninh nên rầu rĩ, "Anh muốn hôn em, em không cho, rồi còn ghét bỏ anh."
Tạ Ninh: "..."
Cho nên lúc trước cắn một miếng trên mặt kia là đối phương hôn cậu?
Tạ Ninh kiên nhẫn giải thích: "Em không có không thích anh, chỉ là anh đem em cắn... hôn đau."
Nói rồi còn ở trên tai Cố Hành Chu hôn một cái thật mạnh, làm cho đối phương biết mình nói thật.
Nhưng lần này Alpha lại không nói nữa, dường như không nghe những gì Tạ Ninh nói.
"Vì sao không để ý em?"
"Cố hành Chu?"
"Anh ơi?"
Tạ Ninh lại kêu vài tiếng, Cố Hành Chu mới trả lời: "Anh không ngửi được mùi pheromone."
Đối phương nói thích anh, lại không cho anh ngửi mùi pheromone trong kỳ mẫn cảm. Đả kích này đối với Alpha trong kỳ mẫn cảm là không nhỏ.
Tạ Ninh mím môi, nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương.
Lúc nãy trước khi lên lầu, Phương Uyển sợ Cố Hành chu làm ra hành động quá khích, nên dán cùng phun sương ức chế ngăn mùi pheromone.
Cậu cũng cảm nhận được thân nhiệt của Cố Hành Chu càng lúc càng cao, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Tạ Ninh hơi cúi đầu, mặt mày sắc bén của Cố Hành Chu nhăn lại, có thể thấy được sự thống khổ.
Tạ Ninh nhìn chốc lát, liền nâng tay xé rách miếng dán pheromone ở sau cổ.
Lại ôm đối phương chặt một chút, muốn anh dễ chịu hơn.
"Anh ngửi được chưa?"
Cố Hành Chu ôm cậu lắc đầu, nhiệt độ trên người không giảm.
Phỏng chừng vừa nãy nữ sĩ Phương Uyển phun sương ức chế hơi nhiều nên pheromone mới không ra.
Nghĩ đến phương pháp trấn an Alpha trong kỳ mẫn cảm cậu xem được, Tạ Ninh cắn răng, đứng dậy nhanh chóng đi vào phòng tắm khi Cố Hành Chu không để ý.
Người trong ngực trốn đi, Cố Hành Chu nháy mắt ngồi dậy định đuổi theo.
Lần này Tạ Ninh phản ứng mau, tiến vào phòng tắm liền khoá cửa.
Trong âm thanh đập cửa của Cố Hành Chu mở vòi sen.
Tạ Ninh tắm rửa, Cố Hành chu vẫn canh giữ bên ngoài.
Qua chừng mười phút Tạ Ninh mới mặc áo choàng tắm to rộng của Cố hành Chu đi ra.
Chỉ thấy hốc mắt của Alpha đỏ rực, Tạ Ninh bước vội nhào vào ngực Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu vội ôm thân thể mảnh khảnh của Omega. Cảm nhận mùi hương thơm ngọt trên cơ thể cậu, có chút tham luyến hôn hôn cổ Tạ Ninh.
Nhưng ý thức còn sót lại nói cho anh biết chỉ có thể hôn không thể cắn.
Lần nữa cảm nhận được pheromone của đối phương, anh cảm thấy tốt hơn liền ôm Omega đến mép giường.
Mới định ngồi lên thì thấy Omega trong ngực xoay người, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn trước mắt.
"Cố Hành chu, anh đánh dấu em đi!"