Editor: Chương này tận 4400 chữ quý vị ạ:D
***
Quý Niên: "..."
Đối phương uống quá nhiều. Quý Niên không tính toán so đo với quỷ say rượu, duỗi tay muốn bẻ ngược tay Tạ Trường Hằng đẩy ra.
Nhưng ai ngờ Tạ Trường Hằng nắm rất chặt, tay giống như dính chặt vào cổ tay anh, có kéo cỡ nào cũng không ra.
Quý Niên rũ mắt, "Buông ra."
Tạ Trường Hằng giương mắt nhìn anh, vẫn như cũ nắm thật chặt.
Tiếp đó như thể không nghe Quý Niên nói gì, giọng trầm thấp vang lên, "Đi ngủ thôi."
Nói rồi liền sử dụng lực kéo người lên giường, Quý Niên mày nhảy dựng, dùng một chân chặn mép giường kéo lại.
"Vợ à, đến giờ đi ngủ rồi."
"Tôi đã sớm không còn là vợ anh nữa rồi."
Tạ Trường Hằng nghe xong sửng sốt, "Chúng ta vừa mới kết hôn xong mà!"
Nói rồi chỉ hình cưới treo trên tường.
"Chúng ta thật vất vả mới kết hôn, còn chưa được bao lâu, sao tự dưng em đột nhiên không còn là vợ anh nữa?"
Hình ảnh đám cưới vẫn ở trên tường, Tạ Trường Hằng cùng Quý Niên đều vô cùng trẻ, tuy rằng hiện tại ngoại hình cũng không có gì thay đổi nhiều. Nhưng năm đó thanh xuân nhiệt liệt, hiện tại chẳng sót lại gì cả, một chút bóng dáng cũng không còn.
Hai người tây trang sạch sẽ, Quý Niên một tay cầm hoa hồng trắng, một tay khác nắm lấy tay Tạ Trường Hằng.
Ở trên hình, hai người tươi cười nhìn vào máy ảnh, trong mắt là toàn bộ niềm vui sướng muốn tràn ra.
Quý Niên nghe xong có chút đau đầu, nhìn thoáng qua vẫn thấy hình cưới vẫn treo ở vị trí cũ, rồi dời ánh mắt. Tuy rằng không biết tại sao đã qua lâu như thế mà Tạ Trường Hằng vẫn còn treo hình cưới. Càng đau đầu hơn chính là Tạ Trường Hằng uống quá nhiều nên đem thời gian lẫn lộn.
Quý Niên đưa cái tay khác xoa xoa giữa mày, dựa theo kế hoạch thì giờ này anh đã đang ở ký túc xá dành cho nhân viên.
Không nghĩ tới hiện tại anh còn đang ở Tạ gia, lại bị nắm giữ bởi con ma men.
Vì muốn khiến hắn buông tay, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Anh đi ngủ trước đi."
Tạ Trường Hằng mặt mày sắc bén nhìn anh: "Vậy còn em thì sao?"
Trên tay vẫn dùng lực, giống như sợ người chạy mất.
Quý Niên chỉ phòng tắm: "Tôi đi tắm, anh ngủ trước đi."
Chờ hắn buông tay thì anh liền xoay người ra cửa.
Tạ Trường Hằng nhìn phòng tắm, "Vậy anh đi cùng em."
Quý Niên: "..."
Hôm nay sau khi trở về, Tạ Trường Hằng không thay quần áo, lại uống không ít rượu vang đỏ nên người rất khô nóng khó chịu.
Nghe nói đi tắm rửa, Tạ Trường Hằng cũng muốn đi theo.
Nói xong liền lắc lư muốn đứng dậy.
Quý Niên ấn người lại trên giường rồi nói: "Tôi không tắm nữa."
Tạ Trường Hằng nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Ở trong ấn tượng của hắn, Quý Niên cực kỳ thích sạch sẽ. Thậm chí lúc học cấp ba gia đình Quý Niên không có tiền nhiều, quần áo cũng không nhiều, cũng chỉ có hai ba bộ thay qua thay lại.
Nhưng bất luận là quần áo hay giày dép đều phải sạch sẽ.
Thậm chí có một đoạn thời gian Tạ Trường Hằng nghĩ Quý Niên lớn lên trắng như thế là bởi vì lúc nhỏ cần mẫn tắm rửa.
Quý Niên thực sự yêu sạch sẽ, mỗi lần gặp Quý Niên ở cấp ba đều có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người.
Không phải mùi pheromone mà là... mùi hoa oải hương của nước giặt quần áo.
Tạ Trường Hằng nắm chặt cánh tay Quý Niên, giống như không hiểu tại sao anh không muốn tắm rửa.
Sau đó thanh âm trầm trầm buồn buồn nói: "Vậy anh tự đi tắm một mình."
Thấy người muốn đi đến nhà tắm, lực ấn của Quý Niên lên vai đối phương tăng thêm vài phần.
Hiện tại đối phương uống quá nhiều, lý trí cùng năng lực không đảm bảo. Nếu đi vào phòng tắm, nền nhà trơn, dễ phát sinh tai nạn ngoài ý muốn.
Nếu không cẩn thận ngã trên mặt đất, anh căn bản không có khả năng một mình kéo người dậy và tự mình giải quyết vấn đề.
Nhìn bộ dạng người làm ngay cả phòng cũng không dám vào chứ đừng nói gì vào nhà tắm.
Hôm nay nếu anh để hắn vào nhà tắm một mình thì anh cũng sẽ không thể nghỉ ngơi, phải chờ đợi thu thập cục diện rối rắm của tên nam nhân này.
"Hôm nay trễ rồi, không cần tắm rửa. Chỉ cần thay quần áo, sáng mai tắm sau."
Nói rồi Quý Niên tăng lực tay đẩy người ngồi lại trên giường.
Rồi xoay người đi vào tìm quần áo cho Tạ Trường Hằng.
Phòng ngủ rất lớn, thậm chí Quý Niên còn chút mơ hồ ấn tượng sau khi đi mười mấy năm. Nhưng khi vào phòng quần áo, anh cũng phải tìm một lúc lâu mới tìm được bộ đồ ngủ của Tạ Trường Hằng trong một cái rương.
Trong đó có rất nhiều, Quý Niên cũng tuỳ tiện cầm một bộ tính toán quay về cho người ta thay đồ.
Nhưng mà vừa ra tới liền thấy thân ảnh cao lớn lắc lư muốn đi đến phòng tắm.
Quý Niên mày nhảy dựng, bước nhanh qua, "Không phải đã kêu anh ngồi yên trên giường sao?"
Ngày thường ở công ty Tạ đổng là người nói một không ai dám nói hai giờ trong mắt lộ ra ít chột dạ.
Giống như vừa rồi hắn lén hành động sau lưng Quý Niên.
Quý Niên đem cánh tay Tạ Trường Hằng đặt lên vai mình, để tránh chốc lát người bước không vững té ngã.
Tạ Trường Hằng: "Anh muốn đi tắm."
Nhìn phòng tắm, vẫn không đánh mất ý muốn tắm rửa.
Quý Niên hít một hơi thật sâu. Lúc nãy nói cùng con ma men này lâu như vậy, rốt cuộc là không nghe vào tai được câu nào.
"Hôm nay không tắm." Quý Niên dìu Tạ Trường Hằng về phía giường.
Ai ngờ người vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Quý Niên kéo thế nào cũng không chịu đi.
Dường như tối nay nếu không cho đi tắm thì thề không bỏ qua.
Quý Niên dạy học nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đụng phải kiểu dầu muối đều không ăn thế này.
Thấy sắc mặt đối phương khẽ thay đổi, Tạ Trường Hằng cúi đầu nhìn anh, "Em giận à?"
Quý Niên cắn răng: 'Không có."
Quý Niên ở trong lòng mặc niệm, Tạ Trường Hằng uống nhiều, chính là con ma men. Con ma men này nghe không hiểu tiếng người, không cần so đo.
"Em giận rồi." Tạ Trường Hằng nhìn anh, ngữ khí khẳng định.
Quý Niên: "Không có."
Tạ Trường Hằng lo lắng nói, "Mới vừa kết hôn mà em liền giận dỗi rồi cãi nhau, vậy về sau làm sao bây giờ?"
Còn có thể làm sao... đương nhiên là ly hôn...
Theo sau đó Tạ Trường Hằng giống như cảm ứng được, "Không phải em muốn ly hôn đó chứ?"
Quý Niên: "..."
Bọn họ đã ly hôn, cái này đâu còn là suy nghĩ.
Thấy người không đi, Quý Niên đem áo ngủ nhét vào ngực Tạ Trường Hằng.
"Thay quần áo đi, sẽ ngủ ngon hơn."
Tạ trường Hằng cúi đầu nhìn bộ quần áo tơ lụa trong tay, "Anh còn chưa tắm rửa, đợi tắm xong sẽ thay."
Bản chất người này chính là máy lặp lại.
Quý Niên thở dài, cảm thấy lãng phí thời gian khi ở cùng hắn.
Cuối cùng đe doạ nói: "Anh hiện tại uống quá nhiều, tắm rửa không an toàn. Sàn nhà trơn, nếu anh té ngã ngoài ý muốn biến thành tàn phế thì đừng nói là cùng vợ ngủ, vợ có khi phân chia tài sản xong rồi chạy theo người khác cùng người ta ngủ."
Lời vừa nói ra xong, quả nhiên đối phương sững sờ.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Tạ Trường Hằng cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Quý Niên: "Em muốn ly hôn, còn muốn ngủ cùng người khác."
"..." Quý Niên gật đầu, "Đúng vậy, đây là giả thiết."
Tuy rằng trọng điểm có chút sai nhưng đối phương nghe lọt cái này thì giả thiết liền thành lập.
Rốt cuộc Tạ Trường Hằng có vẻ như không còn chấp nhất với việc tắm rửa như trước nữa.
Ý chí Tạ Trường Hằng có chút dao động, nhìn áo ngủ trong tay, lại nhìn giường ngủ cách đó không xa.
Nhìn Quý Niên nói: "Thật sự có thể không tắm rửa sao?"
Quý Niên nhíu mày nói: "Có thể."
Tạ Trường Hằng có chút khó xử, giống như không biết nên làm sao.
Tiếp tục nói: "Trước kia anh không tắm, em không cho anh lên giường."
Quý Niên yêu sạch sẽ, về nhà tuyệt đối sẽ không mặc quần áo bên ngoài nằm trên giường. Sau khi hẹn hò cùng Tạ Trường Hằng, phát hiện vị đại thiếu gia này không câu nệ tiểu tiết, mỗi ngày đều có người tới phòng thu dọn cho nên không quan tâm.
Nhưng Quý Niên thấy vậy không tốt liền yêu cầu hắn giữ vệ sinh, ví dụ như sau khi về nhà phải thay quần áo mới có thể cùng anh thân mật, trước khi lên giường phải tắm rửa, cởi quần áo không được tuỳ tiện ném trên sàn.
Tạ gia không thiếu người làm, Tạ Trường Hằng trước kia vẫn là đại thiếu gia, thập phần tuỳ ý. Chờ đến khi quen Quý Niên mới dưỡng thành một ít thói quen.
Tuy rằng mỗi ngày đều tắm nhưng mà có nhiều lúc ra ngoài cùng đám cẩu bằng hữu chơi đến mệt mỏi, liền sẽ mặc kệ miễn cưỡng ngủ một đêm.
Bởi vì sự tình này thường xuyên phát sinh, Quý Niên còn đơn phương cãi nhau với Tạ Trường Hằng một trận, hơn một tuần không nói chuyện với đối phương.
Khi đó hai người còn đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, một ngày không gặp đã thấy ruột gan cồn cào, nhịn suốt một tuần, thiếu chút khiến Tạ Trường Hằng nghẹn sinh bệnh. Sau này bất luận Tạ Trường Hằng trở về trễ hay mệt cỡ nào cũng sẽ đi tắm rửa, cùng gần dần không chơi với đám cẩu bằng hữu kia nữa.
Quý Niên xoa xoa giữa mày: "Hiện tại đổi quần áo là có thể ngủ, hôm nay không yêu cầu anh tắm."
Tạ Trường Hằng nghe xong thoả hiệp, đem áo ngủ đưa cho Quý Niên rồi ngay tại chỗ thoát y.
Lúc trước là phu phu nhiều năm nên những thứ nên nhìn hay không nên nhìn cũng đã thấy hết. Tạ Trường Hằng ở trước mặt anh thay quần áo, Quý Niên cũng không thấy có vấn đề gì to tát, bắt đầu nhìn rồi đánh giá người ta.
Nhiều năm trôi đi, Tạ Trường Hằng cũng chưa bao giờ quên tập thể hình cho dù mỗi ngày đều phải ở văn phòng.
Trên người cơ bắp cường tráng, động tác di chuyển có thể thấy được những khối cơ phồng lên.
Quý Niên xem người mà mặt không đỏ tim không chút biến nhịp. Thậm chí khuôn mặt thanh lãnh cũng không có chút biểu tình.
Ngực Tạ Trường Hằng... dường như lớn hơn.
Ngực rộng cường tráng, cơ ngực được luyện không tồi.
Thấy người cởi áo sơ mi xong, Quý Niên thuận tay đưa áo ngủ qua.
Chờ đổi áo ngủ xong, Tạ Trường Hằng liền lôi kéo Quý Niên đến mép giường nói: "Đi ngủ thôi."
Quý Niên chỉ cùng người đến mép giường rồi dừng lại.
Tạ Trường Hằng đã lên giường, đang muốn duỗi tay lấy cái chăn, vỗ vỗ người bên cạnh thì thấy trống không.
Tạ Trường Hằng giương ánh mắt mong chờ nhìn, Quý Niên gương mặt lạnh lùng không có biểu tình.
Động tác của Tạ Trường Hằng dừng lại, "Vợ, em không ngủ sao?"
Quý Niên: "Không, anh tự ngủ một mình đi."
"Ngày mai em có lớp sao?" Tạ Trường Hằng cân nhắc một chút, rồi nói với Quý Niên: "Đến đây đi, hôm nay anh không lộn xộn."
Alpha cấp cao ở mọi phương diện đều hơn người thường, ngay cả nhu cầu sinh lý cũng lớn.
Hai người khi chưa ly hôn, Tạ Trường Hằng thường xuyên lăn qua lăn lại với Quý Niên. Lúc đó Quý Niên vừa đến trường nhậm chức nên khó tránh khỏi bị ức hiếp bởi ma cũ.
Một lần Quý Niên bị giáo viên già yêu cầu đi dậy sớm đến trường. Rõ ràng đã nói cùng Tạ Trường Ăn, ai ngờ ngày đó buổi tối không biết ai khơi mào lửa trong người đối phương mà liền náo loạn đến nửa đêm. Quý Niên ngày hôm sau trực tiếp không đến trường.
Lúc sau mỗi lần có lớp, trước một tối đều sẽ đề phòng hắn, thậm chí ngủ dưới đất.
Biết con ma men này lại lẫn lộn thời gian, Quý Niên mở miệng: "Anh tự đi ngủ đi."
Tạ Trường Hằng đã nói mình sẽ không náo loạn mà đối phương còn không lên, nháy mắt sinh ra tâm lý phản nghịch, "Em có phải ghét bỏ anh? Ghét bỏ anh hôm nay không tắm rửa nên không chịu ngủ cùng?"
Quý Niên nghe xong thiếu chút nữa cắn lưỡi. Hôm nay cho dù hắn có không muốn sống nữa mà đi tắm thì anh cũng không ngủ cùng.
Thấy Quý Niên không nói lời nào, Tạ Trường Hằng tưởng hắn đoán đúng rồi, lại bắt đầu nháo đòi đi tắm rửa.
Cuối cùng Quý Niên không có biện pháp, đành phải giống như trước kia, lấy chăn để trên đất, tính toán ngủ dưới sàn.
Tạ Trường Hằng liền ngồi trên giường, nhìn động tác của Quý Niên, giống như sợ người chạy mất.
Chờ trải chăn xong, Tạ Trường Hằng cầm gối đầu, động tác tự nhiên nằm trên thảm vừa trải, chuẩn bị ngủ.
Trước kia khi Quý Niên có lớp sớm, vì ngăn chặn Tạ Trường Hằng lại nháo, Quý Niên không tin vào lời hứa không làm gì cả của Tạ Trường Hằng.
Tạ Trường Hằng không nỡ để Quý Niên ngủ dưới đất, cuối cùng mọi chuyện diễn ra như thế.
Quý Niên ngủ giường, Tạ Trường Hằng ngủ đất.
Ký ức tinh thần luôn tồn tại, thấy Quý Niên trải thảm dưới sàn xong, Tạ Trường Hằng liền tự giác nằm xuống.
"Vợ à, ngày mai em nhớ bồi thường cho anh."
Quý Niên mặc kệ hắn, hầu hạ cả một đêm. Quý Niên cũng mệt mỏi, không trở về trường.
Tắt đèn rồi lên giường ngủ.
Lý thẩm cùng một vài người làm đang thu thập ở dưới nhà, thấy Quý Niên không đi xuống, đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lý thẩm còn cố ý để đèn ở huyền quan.
Tạ Ninh đưa Cố Hành Chu xong quay lại, Lý thẩm mở cửa.
"Ba lớn có ổn không ạ?"
Vừa rồi khi vào thư phòng thì thấy Tạ Trường Hằng uống không ít.
Lý thẩm: "Tiên sinh còn ổn, có ba nhỏ chăm sóc."
Tạ Ninh gật đầu, lúc này mới thở phào về phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Ninh tỉnh lại xuống lầu thì thấy Quý Niên đang ăn sáng.
"Ninh Ninh, sớm*."
Tạ Ninh cười nói với Quý Niên: "Ba nhỏ, sớm."
Quý Niên đứng dậy đưa cho Tạ Ninh chén cháo, "Cẩn thận nóng."
Tạ Ninh giống như hamster nhỏ, ăn trứng chiên cùng rau dưa và cháo.
Tạ Trường Hằng say rượu, đầu đau nứt ra từ từ tỉnh lại từ sàn nhà.
Phát hiện mình ngủ trên sàn thì có chút ngoài ý muốn.
Trên giường rất sạch sẽ, Tạ Trường Hằng xoa xoa giữa mày, tính toán đi tắm rửa.
Vừa đến cửa phòng tắm, ký ức hôm qua mơ mơ hồ hồ hiện ra trong đầu.
Tạ Trường Hằng hít một hơi rồi đi vào phòng tắm.
Chờ tới khi đi ra thì quần áo đã chỉnh tề, tóc đã vuốt về phía sau không chút cẩu thả.
Nhìn lại mình trong gương lần nữa rồi mới ra khỏi phòng xuống lầu.
Vừa đến nhà ăn thì thấy Quý Niên cùng Tạ Ninh hai cha con vừa ăn vừa cười nói. Bên cạnh có một ghế trống và bữa ăn còn chưa đụng vào trên bàn, giống như đang đợi hắn.
Cảnh tượng khó có này thường xuyên xuất hiện trong đầu Tạ Trường Hằng.
Nếu chuyện năm đó không phát sinh, Tạ Ninh ở bên họ bình an hạnh phúc lớn lên, có thể hay không sẽ thường xuyên thấy cảnh tượng này.
An tĩnh, bình yên, hạnh phúc.
Tạ Trường Hằng ở cách đó không xa, ánh mắt nhu hoà nhìn trong chốc lát rồi mới vào dùng bữa.
Tạ Ninh thấy hắn cười nói: "Ba lớn, sớm."
Tạ Trường Hằng: "A Ninh, sớm."
Ăn sáng xong, Quý Niên tính toán về lại ký túc xá nhân viên.
Đã giữ người hơn một đêm, Tạ trường Hằng cũng không có lý do tiếp tục giữ người lại.
Cuối cùng Tạ Trường Hằng lái xe đưa Quý Niên về ký túc xá.
Tạ Ninh đi theo, Quý Niên làm việc ở một trường đại học nổi danh tại Hải thành.
Lúc tới nơi, Quý Niên cầm balo rời đi, cũng không để Tạ Ninh đi theo.
Anh rời đi đã lâu, ký túc xá không được dọn dẹp, nhất định tích luỹ nhiều bụi, không muốn con trai đến lúc này.
Thấy bóng dáng người rời đi, Tạ Trường Hằng cùng Tạ Ninh đều có chút không nỡ nhìn theo.
Nhìn Tạ Trường Hằng vẫn không rời mắt khỏi bóng lưng đang rời đi của Quý Niên, trong mắt còn có một tia cô đơn.
Tạ Ninh mở miệng nói: "Ba lớn, vẫn còn gặp lại."
Tạ Trường Hằng nhìn con trai, khuôn mặt trầm ổn hiện lên nụ cười hiếm hoi.
Tạ Ninh nói không sai, bọn họ vẫn còn tương lai, gia đình này vẫn còn cái gọi là tương lai.
Trước khi khai giảng hai ngày là sinh nhật Cố Hành Chu, Tạ Ninh dậy từ sớm.
Đầu tiên là đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa diễm lệ, tiếp theo lại đi mua một ít nguyên liệu làm bánh kem rồi đi đến Cố gia.
Hôm nay cậu đã hỏi thăm nữ sĩ Phương Uyển, Cố Hành Chu cùng ba Cố có việc phải đến công ty.
Ngoài nữ sĩ Phương Uyển, không ai ở nhà.
Chuông cửa vang lên, Phương Uyển mặc đồ thường phục ra mở cửa.
Nhìn thấy Tạ Ninh ôm bó hoa diễm lệ che khuất cả cậu ở phía sau.
Khi Tạ Ninh đến mua hoa, nhớ tới còn có Phương Uyển ở nhà. Lúc Phương Uyển sinh Cố Hành Chu cũng không dễ dàng gì. Đối với phụ nữ trừ khi là dị ứng phấn hoa cũng không có ai ghét hoa tươi cả.
Vì thế liền tìm nhân viên cửa hàng bó thêm một bó. Tuy rằng nhỏ hơn bó của Cố Hành Chu một chút, nhưng không nhẹ nhàng như của Cố Hành Chu mà vô cùng bắt mắt.
"Dì ơi, con tặng dì."
Khuôn mặt trắng nõn của Tạ Ninh vẫn luôn cười đem hoa tặng Phương Uyển.
Phương Uyển có chút kinh hỉ tiếp nhận. Tuy rằng tính cách Phương Uyển luôn sống động nhưng cũng vô cùng thích những sự lãng mạn bất ngờ.
"Cảm ơn A Ninh."
Phương Uyển cầm hoa, rất vui mừng nhờ Chung thúc đi tìm cái bình hoa cắm vào.
Tạ Ninh đi lên cầu thang rồi đặt bó hoa cho Cố Hành Chu trong phòng anh.
Sau đó cầm nguyên liệu bánh kem vào bếp.
Cố Hành Chu cái gì cũng không thiếu, Tạ Ninh nghĩ một tuần cũng không nghĩ ra được đưa Cố Hành Chu cái gì mới tốt, cho nên cuối cùng quyết định làm bánh kem.
Phương Uyển cảm thấy đứa nhỏ thú vị nên tính toán qua nhìn xem, thuận tiện giúp đỡ.
Nhưng mà căn bản hai người không biết nấu ăn mà tụ lại với nhau cũng chỉ nhìn nhau.
Tạ Ninh có chuẩn bị mà đến, từ trong túi móc ra một quyển công thức nấu nướng, bên trong có hướng dẫn cách làm bánh kem.
Hai người đứng ở phòng bếp, cúi đầu nhìn hồi lâu. Chung thúc tiến vào liền thấy Tạ Ninh cùng Phương Uyển đang cúi đầu nghiên cứu một quyển sách đến nghiêm túc.
Chung thúc: "..."
Nhìn những dụng cụ làm bánh và bọc nguyên liệu to đùng bày biện đầy trên kệ bếp.
Kỳ thật căn bản không cần dùng nhiều như vậy. Chỉ là Tạ Ninh sợ làm thất bại cho nên mua nhiều hơn.
Nhìn hai người căn bản là ngoại hình thì đẹp nhưng nếu vào phòng bếp thì có thể gây ra thảm hoạ, Chung thúc đổ mồ hôi nhìn bọn họ rồi nói,
"Về phần bánh kem, có một nơi làm rất ngon. Hiện tại đặt hàng thì buổi tối có thể chuyển đến trước khi tiểu thiếu gia trở về."
Chung thúc thật sự không yên tâm, đứng bên cạnh khuyên bảo.
Tạ Ninh cùng Phương Uyển đồng thời ngẩng đầu nhìn ông.
Ánh mắt hai người kiên định, khiến cho Chung thúc có chút chột dạ, "Hương bơ thật ra cũng ngon..."
Tạ Ninh cầm hướng dẫn trong tay, như thể có sự nhiệt tình to lớn, "Chú Chung, bơ cùng tài liệu đã mua rồi. Chú yên tâm."
Phơng Uyển: "Bánh kem tự làm mới có tâm ý. Năm nay A Ninh muốn tự làm cho Hành Chu, nhất định phải ngon hơn so với đặt bên ngoài."
Nói rồi vẻ mặt tin tưởng nhìn Tạ Ninh.
Giống như làm bánh kem là việc nhỏ ở trong mắt họ không đáng nhắc đến.
Chung thúc: "...."
Thấy khuyên không được, Chung thúc đành phải đi qua đi lại ở ngoài nhà bếp nhìn vào vài lần để tránh hai người thiêu trụi nhà bếp.
Phương Uyển ở bên rửa trái cây dùng cho bánh kem.
Tạ Ninh vẫn còn đang trộn bột theo hướng dẫn.
Mỗi lần đều thêm cái này nhiều quá hoặc cái kia ít quá, chờ điều chỉnh thì lượng kem bơ gấp đôi so với ban đầu.
Tạ Ninh muốn khuấy đều bột nhưng mà tay cầm không chắc, lập tức đem một chậu bột đổ lên người.
Tạ Ninh: "..."
Tạ Ninh ngốc lăng đứng tại chỗ, nhìn trên người nơi nơi đều là bột, dường như thấy âm thanh vả mặt vang lên.
Phương Uyển đang rửa trái cây, nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn thấy cảnh này, "Ah!"
"Ninh Ninh sao lại biến thành thế này?" Nói rồi liền cầm giấy lau trong phòng bếp giúp Tạ Ninh lau.
Nhưng mà bột này có độ dính cao, thập chí vừa dính liền khô cứng trên quần áo, không có biện pháp lau đi.
Phương Uyển: "Ninh Ninh, dì đem con lên lầu thay quần áo."
Tạ Ninh nhìn trên người cùng mặt đất đều đầy bột hỗn độn, cảm thấy chính mình chân tay vụng về, ngoan ngoãn gật đầu theo Phương Uyển lên lầu.
Trong nhà trừ bỏ Phương Uyển thì không có quần áo của Omega nào khác. Nhưng tủ quần áo của Phương Uyển đa phần là váy, Tạ Ninh không thể mặc.
Cuối cùng chuyển mục tiêu đến tủ quần áo của Cố Hành Chu.
Quần áo của Cố Hành Chu rất nhiều nhưng quần áo trước đó lại không có. Cố gia có điều kiện ưu việt, cơ hồ một bộ quần áo dùng vài lần liền bỏ. Cho nên trừ đống quần áo lúc còn bé xíu được lưu trữ lại thì những quần áo khác bị vứt hết, nên không tìm được quần áo vừa người cậu.
Phương Uyển vẫn ở phòng quần áo tìm kiếm, Tạ Ninh đứng ngoan ngoãn ở một bên chờ.
Cuối cùng Phương Uyển tìm được một bộ quần áo nhỏ hơn những bộ còn lại, một chiếc áo thun và quần dài.
Tuy rằng áo thun đã hơi cũ nhưng vẫn có thể mặc.
Cố Hành Chu cao, quần mặc ở trên người Tạ Ninh phải kéo lên tận trên eo mới miễn cưỡng không quét đất.
Đổi quần áo xong, Tạ Ninh nhìn như đứa trẻ con mặc đồ người lớn.
Để tránh bị làm dơ, Phương Uyển đặc biệt tìm tạp dề cho Tạ Ninh trước khi cậu trộn bột.
Màu sắc cực kỳ thiếu nữ, màu hồng phấn.
Tạ Ninh không cần hành động, Phương Uyển ở kế bên giúp cậu buộc.
"Cảm ơn dì."
"Đừng khách sáo."
Tới gần trưa, Phương Uyển muốn đi ra ngoài làm đẹp, nhìn Tạ Ninh vẫn còn đang mải mê nghiên cứu cách làm bánh kem, cô nói: "Ninh Ninh nếu mệt thì nghỉ chút đi, làm không được thì chúng ta mua một cái."
Tạ Ninh tỏ vẻ vẫn còn muốn tiếp tục thử, nói cô đừng lo lắng.
Phương Uyển đi rồi, Tạ Ninh bắt đầu chia tách lòng đỏ và lòng trắng trứng.
Xử lý việc công ty xong thì Cố Hành Chu gửi tin nhắn hỏi Tạ Ninh hôm nay có rảnh không rồi lên xe về nhà.
Dọc đường đợi mãi không thấy Tạ Ninh trả lời, Cố Hành Chu thử gọi video qua nhưng không có người nhận.
Thẳng cho đến khi vừa về tới nhà thì tin tức như chìm vào đáy biển, không có âm thanh nào.
Cố Hành Chu có chút ngoài ý muốn, nghĩ đến về đổi quần áo rồi tìm Tạ Ninh.
Vừa mở cửa tiến vào thì trong phòng bếp truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Cố Hành Chu cất bước đi vào.
Chỉ thấy Tạ Ninh ngồi quay lưng về phía anh.
Trên người cậu mặc quần áo của anh, lại đeo tạp dề màu hồng phần.
Nháy mắt xoang mũi Cố Hành Chu nóng lên.
Ánh mắt không tự giác dừng ở vòng eo mảnh khảnh, chỉ thấy nơi đó có một cái nơ màu hồng nhạt được thắt thành con bướm.
Thật giống như đợi người đến tháo nơ...
Giải thích:
Lý do không dịch là Tạ Trường Hằng đi chơi với bạn bè, hoặc đám bạn mà để là "cẩu bằng hữu", sau này mọi người đọc phiên ngoại sẽ hiểu:)
*Sớm: 早(安) thường bên TQ người ta gặp nhau vào sáng sớm thì họ hay dùng từ 早 kiểu như chào buổi sáng, có khi dùng 早安 nghĩa là buổi sáng tốt lành. Kiểu thế. Mà từ 早 dịch ngắn gọn là sớm, nên mình để vậy luôn.