Bởi vì tay của Mộ Nhiễm Nhiễm nhỏ, tách múi quýt có chút khó khăn.
Rất nhiều múi quýt đều bị nát, Tạ Ninh duỗi tay tiếp nhận ăn vài miếng, tiếp đó cầm một múi được tính là còn nguyên vẹn, đút cho Cố Hành Chu, ngón tay trắng nõn đã nhão nhão dính dính.
Cố Hành chu cũng không ghét bỏ, liền cầm múi quýt trong tay Tạ Ninh ăn xong rồi rút một tờ giấy giúp Omega lau tay.
Có người chia sẻ chăm sóc con, Mộ Thượng thở ra, nhưng mà vừa nâng mắt thì thấy một thân tây trang giày da ở cách đó không xa, Tạ Trường Hằng vừa vội vàng về tới.
Chỉ thấy thân hình cao lớn đứng ở phòng khách không xa, nhìn sao cũng giống người ngoài.
Một thân tây trang không hợp với bầu không khí ở đây.
"Lão Tạ, cậu đã về."
Mộ Thượng nói xong liền im lặng.
Tạ Trường Hằng dù sao cũng là người đàn ông thành đạt, hiện tại vợ còn chưa theo đuổi được, con trai cùng chạy theo người khác.
Tạ Ninh nghe Tạ Trường Hằng trở lại liền quay đầu nhìn thì vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tạ Trường Hằng.
"Ba lớn."
Tạ Trường Hằng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cố Hành Chu cũng đứng lên.
"Chào chú."
Tạ Trường Hằng có gặp Cố Hành Chu trước đó. Cố Phong thường dẫn Cố Hành Chu đến các bữa tiệc rượu quan trọng.
Tạ Trường Hằng gật đầu không nói gì.
Thấy hai người dường như biết nhau, Tạ Ninh sau khi ăn một múi quýt từ Mộ Nhiễm Nhiễm thì đứng lên, "Ba lớn, Cố Hành chu là..."
Cố Hành Chu không để Tạ Ninh nói xong,
"Chú, Ninh Ninh là bạn trai con."
Tay cầm công văn của tạ Trường Hằng cứng đờ.
Mộ Thượng ở một bên nín cười, dù Tạ Trường Hằng không biểu hiện gì cả nhưng hiển nhiên không bình tĩnh.
Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có tiếng kêu của heo Peppa trên TV.
Cuối cùng Tạ Trường Hằng nhẹ giọng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết liền xoay người lên lầu.
Khuôn mặt trầm ổn thành thục không biểu lộ chút biểu tình nào.
Tạ Ninh nhìn bóng dáng Tạ Trường Hằng rời đi, có chút bối rối.
Tạ Trường Hằng bất luận là ngôn ngữ hay biểu tình đều không thay đổi. Bộ dáng từ lúc vào cửa đến khi lên lầu hoàn toàn giống nhau.
Nếu không phản đối thì hẳn là đồng ý.
Tạ Ninh mở to đôi mắt tiến đến bên người Cố Hành Chu, "Anh có quen ba lớn?"
Cố Hành Chu cúi đầu thì thầm: "Lúc trước có gặp qua chú ở vài bữa tiệc rượu cùng tiệc tối."
Tạ Trường Hằng mấy năm trước về nước làm nên sự nghiệp lớn khiến Cố lão gia tử thập phần thưởng thức.
Mấy năm gần đây tuy Cố gia cùng Tạ gia không quá quen thuộc nhưng nếu gặp nhau vẫn có thể trao đổi vài câu.
Tạ Trường Hằng trở về phòng, nhất thời nội tâm thay đổi rất nhanh.
Hắn giơ tay cởi cà vạt.
Hôm nay vì Quý Niên ở đây, hắn sợ mình về sớm thì Quý Niên sẽ rời đi nên chịu đựng sự khát khao về nhà. Ở công ty xem tài liệu cả một ngày, kéo Mộ Thượng lại đây giữ chân.
Chờ mãi cuối cùng trời cũng tối, vốn tưởng rằng Quý Niên cùng Tạ Ninh đều ở nhà, hắn sẽ cảm nhận được sự khác biệt so với những năm gần đây.
Ai ngờ...
Tạ Trường Hằng thở dài.
Con trai yêu đương, người làm cha trong lòng có chút vi diệu, nếu nói đúng sự thật thì không mong muốn chút nào.
Nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt Tạ Ninh nhìn Cố Hành chu, còn đút đối phương ăn, có thể nhìn ra Tạ Ninh thực sự thích đối phương.
Tâm trạng Tạ Trường Hằng lúc này vô cùng phức tạp.
Mới nhận con về mấy năm, gần đây mới gần gũi hơn, nhưng mà chưa được bao lâu liền...
Tạ Trường Hằng nhíu mày, nghĩ thế nào cũng đều thấy là Cố Hành Chu quá hời.
Tuy rằng hắn không muốn Tạ Ninh yêu đương nhưng cũng không đi phản đối.
Là người phụ thân hắn chưa làm gì được cho con, cũng không thể áp đặt quy chuẩn gì cho con.
Cố gia là thế gia, Cố lão gia tử bồi dưỡng ra con cháu đều vô cùng ưu tú, cháu đích tôn hiển nhiên cũng không kém.
Tạ Trường Hằng trong lòng hơi cân nhắc một chút, về Cố Hành Chu thì hắn cũng có hiểu biết.
A Ninh cùng cậu ta yêu đương so với người khác có thể làm hắn yên tâm một ít.
Nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tạ Trường Hằng trở về không lâu thì cơm tối chuẩn bị xong.
Mộ Thượng lên lầu gọi Tạ Trường Hằng xuống ăn cơm.
Cơm tối có chút trễ, đủ các loại ngoài ý muốn trì hoãn, lúc ăn tối đã 8 giờ.
Tạ Trường Hằng sau khi lên lầu thì trong đầu vẫn là cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ. Quần áo vẫn không đổi, chỉ tháo cà vạt.
Quý Niên thấy Tạ Trường ngồi xuống thì hơi nhíu mày.
Thấy người cảm xúc khá thấp, môi nhấp nháy nhưng rồi cũng không nói gì.
Nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng Tạ Trường Hằng có chút uể oải.
Bởi vì có mấy đứa trẻ xung quanh nên bữa cơm vẫn tính là vui vẻ.
Ăn tối xong, Mộ Thượng hai phu phu liền mang theo con trở về nhà.
Tạ Trường Hằng gọi Cố Hành Chu đến thư phòng.
Tạ Ninh thấy hai người nói chuyện cũng không đi theo mà cùng Quý Niên ngồi ở phòng khách xem TV.
Vẫn là xem heo Peppa.
Phim hoạt hình bằng tiếng Anh, phát âm cực kỳ tiêu chuẩn. Chỉ thấy mấy con heo hồng xuất hiện trên màn hình TV, Quý Niên cùng Tạ Ninh hai cha con thấy thú vị nên không đổi kênh, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Cùng với tiếng heo kêu trên TV, Lý thẩm sai mấy người nam dọn cái rương, thỉnh thoảng quan sát hai cha con đang xem TV rồi thần bí đi lên lầu.
Tạ Ninh xem TV đến vui vẻ, Quý Niên quay đầu cẩn thận nhìn cậu.
Tạ Trường Hằng cùng Cố Hành Chu nói chuyện có chút lâu, Tạ Ninh cũng đã xem xong mấy tập phim hoạt hình mà chưa thấy hai người xuống.
Tạ Ninh lột một quả quýt cho Quý Niên: "Quýt này rất ngọt."
Quý Niên mỉm cười tiếp nhận rồi nói: "Cậu ấy đối xử với con tốt chứ?"
Tạ Ninh biết từ "cậu ấy" này là hỏi Cố Hành Chu.
Gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Rất tốt, cực kỳ tốt."
Nói rồi liền nhớ ra những điều Cố Hành Chu làm cho cậu trước đây.
"Anh ấy đối với con rất tốt, mang con đi công viên trò chơi, giúp con ôn tập. Có một lần con bị người khác khi dễ, ăn trộm ví tiền, con liền đi đánh nhau với người ta, đối diện nhiều người, con đánh không lại, cũng không ai đến giúp con. Anh ấy liền tới, cũng biết đánh nhau là trái nội quy trường học nhưng vẫn lộ diện đánh trả giúp con. Rồi lại giúp con bôi thuốc. Tuy rằng chủ nhiệm giáo dục nói anh ấy làm sai nhưng trong mắt con lúc đó anh ấy như chúa cứu thế vậy."
Ánh mắt Tạ Ninh rất sáng, nói rồi còn cong môi, "Không có nhiều đối xử tốt với con nhưng anh ấy là người đối xử với con tốt nhất. Anh ấy mua bánh kem cho con ăn, còn tặng hoa, anh ấy nói thích con, cực kỳ chân thành tha thiết."
Ngày thường Cố Hành Chu da mặt dày nhưng sự tình mà cậu không muốn thì chưa từng cưỡng cầu.
Cố Hành Chu biểu đạt tình yêu với cậu tuy không nhiều lời nhưng lại vô cùng ấm áp.
Giống như dán giấy tại cửa hàng hoa, ngoài miệng không nói nhưng lúc nào cũng dùng hành động nói cho cậu biết anh ấy thích cậu.
Ngày thường Cố Hành Chu làm gì cũng phải ôm hôn cậu một chút, có lúc cậu xấu hổ nhưng không chán ghét.
Bởi vì biết Cố Hành Chu thích cậu nên mới có dục vọng.
Tạ Ninh ít tiếp xúc với tình cảm của người khác nên cũng không biết người ta yêu nhau có giống họ không.
Nhưng mà Cố Hành Chu cho cậu thấy được tình cảm nóng bỏng, mãnh liệt, không có điểm dừng. Không ai có thể cho cậu tình cảm giống vậy.
Quý Niên nhìn Tạ Ninh bằng ánh mắt trìu mến.
"Ba nhỏ, cảm ơn vì ba không phản đối chúng con bên nhau."
Quý Niên duỗi tay xoa đầu Tạ Ninh: "Con thích là được rồi, con vui vẻ hạnh phúc quan trọng hơn mọi thứ."
Quý Niên có thể nhìn thấy hai đứa cực kỳ thích nhau, lúc chiều Cố Hành Chu cùng anh đi mua đồ ăn cúi đầu hai lần, đều vì Tạ Ninh.
Đường phố đông người qua lại, người thiếu niên cũng không xem trọng mặt mũi, ở trên phố bị người nhìn thấy không khỏi chỉ trỏ nhưng Cố Hành Chu không để bụng, dường như vì Tạ Ninh có thể làm mọi thứ.
Quý Niên cũng nhìn ra Cố Hành Chu có gia thế không tồi, cũng là đại thiếu gia nhưng không có chảnh choẹ.
Hai cha con nói chuyện một lát, đã hơn chín giờ ba mươi.
Cố Hành Chu cùng Tạ Trường Hằng tiến vào thư phòng đã hơn một giờ nhưng vẫn chưa ra.
Thật ra Lý thẩm cùng một vài người hầu lui tới lui lui hướng về phía thư phòng vài lần.
Trong tay cầm nhiều đồ vật nhưng đều thần bí.
Tạ Ninh tò mò, cũng đã trễ. Tạ Ninh muốn Cố Hành Chu về nhà trước 10 giờ, để tránh Chung thúc ở nhà lo lắng.
Tạ Ninh đứng dậy nói với Quý Niên: "Ba nhỏ, con đi lên lầu nhìn chút."
Quý Niên gật đầu: "Đi đi."
Theo đó bước lên lầu, đến trước cửa thư phòng gõ gõ nhưng bên trong không có ai trả lời.
Lúc sau Tạ Ninh lại gõ vài lần, bên trong vẫn không có âm thanh, Tạ Ninh dán tai trên cửa, muốn nghe trộm nhưng không có chút âm thanh nào.
"Con vào đây."
Tạ Ninh đẩy vửa đi vào, cơ hồ trong nháy mắt mùi rượu ập đến.
Chỉ thấy hai người dựa ghế sofa bọc da trong thư phòng, trên sàn nhà có không ít rượu vang đỏ cùng một thùng đá.
Tạ Ninh: "..."
Nhìn những bình rượu vang đỏ trên sàn nhà, Tạ Ninh có lý do để hoài nghi hai người bọn họ uống rượu cả một tiếng kia.
Cất bước đi vào, hai người cũng chú ý tới Tạ Ninh, trong lúc nhất thời không ai nói gì, bởi vì động tác của hai người đều có chút chậm, ánh mắt cũng lờ mờ.
Tuy rằng uống rượu không giống người bình thường đỏ mặt tía tai nhưng cũng có thể nhìn ra uống say.
Từ lúc Tạ Ninh tiến vào, ánh mắt Cố Hành Chu không rời khỏi người cậu.
Vốn dĩ Tạ Trường Hằng tìm anh lên lầu cũng xác thật là tán gẫu về tình cảm của anh với Tạ Ninh.
Nhưng không biết vì sao trò chuyện một lát liền uống rượu, cứ ly này tiếp đến ly kia, một hồi hai người đều uống nhiều.
Tạ Ninh nhìn hai con ma men, rốt cuộc biết Lý thẩm vừa rồi vì cái gì lén lút đem đồ lên lầu.
Quý Niên thấy Tạ Ninh mãi không xuống, cũng lên nhìn xem.
Nhưng vừa liếc mắt một cái liền đau đầu.
Nhìn Tạ Trường Hằng, nhíu mày nói: "Vì sao uống nhiều như thế?"
Nhưng mà con ma men căn bản không nói gì.
Tạ Trường Hằng cùng Cố Hành chu đều là Alpha, thân hình cao lớn, không hề nhẹ.
Cuối cùng tìm vài người giúp việc tới, Quý Niên mới dẫn được Tạ Trường Hằng về phòng ngủ.
Tạ Ninh dùng khăn lông ướt nhẹp giúp Cố Hành Chu lau mặt, có ý định lau cho anh tỉnh rượu.
Vốn tính toán hôm nay để Cố Hành Chu ở phòng cho khách của Tạ gia nhưng Cố Hành Chu lại kiên trì muốn về nhà.
Tạ Ninh ngồi bên cạnh dỗ anh: "Nay anh ở lại một đêm, mai trở về. Em sẽ gọi cho Chung thúc, sẽ không để lão nhân gia lo lắng."
Ai ngờ Cố Hành Chu lắc đầu: "Ninh Ninh."
Tạ Ninh đặt tay lên trán anh, có chút nóng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Về sau."
Tạ Ninh: "?"
Cố Hành Chu: "Hiện tại không thể ngủ, về sau mỗi ngày đều ngủ."
Một câu này khiến người nghe cảm thấy sốc nặng. Tạ Ninh còn chưa phản ứng, liền nghe Cố Hành Chu nói: "Về sau ngủ, ôm em trong lòng ngủ trên giường em."
Miệng đầy từ ngữ dụ dỗ, Tạ Ninh cho rằng anh uống nhiều bắt đầu nói mê sảng. Mặt nóng lên, sợ có người tiến vào thư phòng vội dùng tay che miệng Cố Hành Chu.
Ai ngờ Cố Hành Chu say rượu cũng nhìn ra hành động của Tạ Ninh, thuận tay cầm bàn tay trắng nõn của Tạ Ninh trong lòng bàn tay.
"Về sau, ở trên giường của em, ôm em ngủ mỗi ngày."
Tạ Ninh trong lúc nhất thời miệng bị dán keo, "Anh... anh nói cái gì lung tung đó, uống nhiều quá đúng không!"
Tình huống này khá quen thuộc, cùng lần trước đi đến câu lạc bộ tìm Cố Hành Chu giống nhau.
Lúc đó Cố Hành Chu dù lời nói hay hành động đều lớn mật.
Khiến cậu mặt đỏ tai hồng.
"Không có nói bậy." Âm thanh trầm thấp khàn khàn của Cố Hành Chu vang lên bên tai, ngữ khí thập phần nghiêm túc, "Về sau em sẽ cùng anh ngủ mỗi ngày."
Cố Hành Chu tuy say nhưng biểu tình vẫn rất nghiêm túc.
Dường như những gì anh đang nói là đại sự, bắt buộc phải thực hiện.
Tạ Ninh: "..."
Y chang cảnh thổ phỉ xuống núi cướp dân lành.
Tạ Ninh cũng không lau mặt cho anh nữa mà nhìn quanh thư phòng, sợ rằng có ai đến đây nghe Cố Hành Chu nói lời vô nghĩa.
Thấy Tạ Ninh không trả lời, Cố Hành Chu đem người xoay lại đối mặt với chính mình.
Âm thanh khàn khàn vang lên: "Em không muốn ngủ cùng anh sao?"
Tạ Ninh đỏ mặt, "Anh... đừng có nói nữa."
Tạ Ninh hiện không thế khiến Cố Hành Chu biến thành người câm, giống như lần trước uống sau, nói câu nào cũng khiến cậu chân tay luống cuống, không biết trả lời thế nào.
Nhưng mà hoàn thành hiện tại còn xấu hổ hơn lúc trước, cậu còn vô cùng lo lắng có ai đó đi vào.
"Tại sao?"
Cố Hành Chu tiến lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tạ Ninh.
Trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ, "Vì sao không ngủ cùng anh?"
Hơi thở mãnh liệt trên người Cố Hành chu vây quanh Tạ Ninh.
Tạ Ninh muốn lùi lại nhưng cánh tay Cố Hành chu duỗi ra ôm lấy eo cậu kéo trở về. Lúc này cũng mặc kệ Tạ Ninh có xấu hổ hay không, hôm nay nếu Tạ Ninh không trả lời thì anh sẽ không bỏ qua.
Đây chính là đại sự.
Liền quan đến tương lai.
Tạ Ninh đỏ mặt, nhất thời cảm thấy rượu đúng là vô cùng có hại, về sau sẽ tận lực khiến Cố Hành Chu tránh xa khỏi rượu bia.
Cuối cùng căng da đầu nói: "Không phải sáng nay em vừa làm sao..."
"Làm cái gì?" Cố Hành Chu hỏi, đại não phản ứng chậm do cồn.
Tạ Ninh cắn chặt răng nói: "Buổi sáng mới ngủ cùng anh."
Ai biết ngay sau đó Cố Hành Chu nói: "Buổi sáng hôm nay không tính."
Tạ Ninh tức giận khi nghe điều này. Tuy rằng cậu biết không nên cãi nhau với quỷ say nhưng không phục nói: "Dựa vào cái gì không tính, anh ngủ xong liền từ chối không nhận?"
Cố Hành Chu nhìn khuôn mặt nhỏ có chút xấu hổ cùng buồn bực, cười nói: "Hôm nay buổi sáng là quá khứ, không phải về sau, nên không tính."
Cố Hành Chu giống như lại nghĩ tới cái gì đó: "Hơn nữa..."
Tạ Ninh nhìn anh "Hơn nữa cái gì?"
Cố Hành Chu nghiêm túc nói: "Buổi sáng hôm nay ngủ không chỉ là quá khứ mà còn không phải phòng em hay giường em, cho nên không tính, không thể tính."
Dứt lời không đợi Tạ Ninh mở miệng lại đem những lời nói phía trước lặp lại một lần, "Về sau em sẽ ngủ cùng anh, trong phòng em, trên giường em..."
Tạ Ninh: "..."
Tuy rằng khi Cố Hành Chu lúc thanh tỉnh da mặt dày nhưng tốt xấu còn có lý trí.
Nhưng mà hiện tại Cố hành Chu trong đầu chỉ là muốn ở trên giường cậu ngủ, rất cố chấp.
Cố Hành Chu: "Cho nên em không thể không muốn."
Tạ Ninh nhìn con ma men vô cùng kiên định trước mặt, nhất thời cạn lời, giống như trong đầu không còn gì khác ngoài việc ngủ.
Tạ Ninh cầm khăn lông, có chút tò mò lại bất đắc dĩ hỏi: "Vì cái gì mà nhất định là phòng em, giường em?"
Cố Hành Chu đem thời gian ngủ là về sau, địa điểm cùng nơi chốn đều là ở chỗ cậu.
Tạ Ninh tràn ngập tò mò, chỉ thấy Cố Hành Chu giống như bị choáng, không nói gì.
Tạ Ninh: "..."
"Vì cái gì?" Tạ Ninh tiếp tục hỏi.
Lúc này Cố Hành Chu cũng không ôm Tạ Ninh nữa mà quay đầu không nhìn Tạ Ninh.
Thân hình cao lớn co lại trên sofa, nhìn có cảm giác buồn cười.
Tạ Ninh chọc chọc vào cơ bắp rắn chắc ở phía lưng của anh.
Chọc một hồi mà Cố Hành Chu vẫn không động.
Tạ Ninh chưa từ bỏ ý định chọc ghẹo, nhưng đối phương giống như giả chết trên sofa.
"Nếu anh không nói, về sau em không cùng anh ngủ nữa."
Tạ Ninh vừa nói vừa canh chừng Cố Hành Chu, quả nhiên thấy thân hình cao lớn của Cố Hành Chu có chút giật giật nhưng nhỏ đến mức khó phát hiện.
Tạ Ninh tiếp tục nói: "Không chỉ ngủ, em sẽ không cho anh vào phòng, cũng không cho anh ở trên giường.
Vừa dứt lời, Cố Hành Chu nhanh chóng quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Ninh: "Không được!"
Vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn thanh tỉnh hơn bất kỳ ai. Nếu không phải có đống bình rượu vang trên sàn, không ai nghĩ người trước mặt này là con ma men.
Tạ Ninh ngẩng gương mặt nhỏ nói: "Vì sao không được, anh không nói thì em cũng không cùng anh ngủ."
Cố Hành Chu: "Em không ngủ với anh, em còn muốn ngủ với ai."
Cố Hành Chu mặt mày nghiêm túc nhưng mà ở chung lâu rồi, Tạ Ninh căn bản không sợ, "Ai cùng em nói thì em liền ngủ với người đó."
Đạ não Cố Hành Chu phản ứng trong chốc lát, "Anh nói vơi em, thì em sẽ ngủ cùng anh sao?"
Tạ Ninh: "Đúng, anh nói cho em thì em ngủ cùng anh."
Cố Hành Chu cầm tay Tạ Ninh rồi mở bàn tay ra.
Sau đó đem mặt chôn vào, chỉ nghe một âm thanh buồn buồn trầm trầm vang lên: "Trong phòng em đều là hương vị của em, ngay cả trên giường cũng cùng mùi với em."
"Anh thích ngủ ở đó, quanh thân đều là mùi anh thích, anh thích em, phòng cùng giường của em có dấu vết của em."
"Cho nên về sau em có thể hay không để anh đến phòng em..." Cố Hành Chu rũ đôi mắt đào hoa, "Ngủ trên giường em, cùng với em."
Cố Hành Chu nhìn xuống, giọng nói mang theo chút khẩn cầu.
Cái vẻ đáng thương y chang khi giả vờ muốn Tạ Ninh hôn mình.
Nhưng mà Tạ Ninh không có chút sức chống cự nào với gương mặt này của Cố Hành Chu.
Tạ Ninh nuốt nước miếng, giơ tay cầm khăn lông giúp Cố Hành Chu lau mặt.
"Em đồng ý chứ? Cùng nhau ngủ?" Cố Hành Chu tiếp tục hỏi.
Cuối cùng dưới ánh mắt cháy bỏng của Cố Hành Chu, Ta Ninh gật đầu "Em đồng ý."
Gương mặt Cố Hành Chu nháy mắt ôn hoà, hơi thở xung quanh cũng càng mãnh liệt hơn, "Ninh Ninh, em thật tốt."
Nói rồi giống như chú chó lớn, không nháo, ngoan ngoãn ngồi trên sofa cho Tạ Ninh lau mặt.
Tạ Ninh mím môi, "Nay anh ở lại đi, tối muộn rồi."
Ai ngờ Cố Hành Chu cố chấp lắc đầu.
"Không được."
Bên ngoài bóng đem bao phủ, Tạ Ninh kiên nhẫn, "Anh ở lại đi, hôm nay có thể ngủ trong phòng em."
Điều kiện này đối với Cố Hành Chu mà nói là có tính dụ hoặc cực đại. Ai ngờ Cố Hành Chu uống nhiều nhưng ý chí cũng cực kỳ mạnh, "Không, hiện tại chưa được, chờ sau này."
Cố Hành Chu vẫn luôn nhấn mạnh về sau, Tạ Ninh có chút nghi hoặc, tiếp tục dỗ con ma men: "Đi đến phòng em ngủ bây giờ cũng là ngủ, về sau cũng là ngủ, anh có thể ở lại, trời đã tối lắm rồi."
Cố Hành Chu đôi mắt khẽ thay đổi nhìn Tạ Ninh: "Không được, về sau."
Tạ Ninh: "..."
Nhất thời không nói gì, Tạ Ninh cảm giác những lời mình nói tên cẩu nam nhân này căn bản không nghe thấy.
"Vì sao nhất định phải là về sau?"
Cố Hành Chu tiến gần phía cậu, thì thầm bên tại giống như nói bí mật, "Chú nói hiện tại chúng ta yêu đương chú không quản lý, nhưng không thể đi quá xa. Về sau... chờ chúng ta đính hôn liền có thể ngủ với nhau."
Nói rồi sợ Tạ Ninh muốn giữ mình, tiếp tục nói: "Hiện tại anh cần nhẫn nại, về sau chúng ta có thê mỗi ngày ngủ cùng nhau."
Nói rồi giống như nghĩ tới cái gì đó, yết hầu lăn lộn, "Cho nên bảo bối, đừng câu dẫn anh, anh sợ không nhịn được."
Tạ Ninh bị choáng, không nghĩ tới Cố Hành Chu kiên định như thế là vì nguyên nhân này.
Trong tim cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng tìm Lý thẩm kêu tài xế, Tạ Ninh cùng người làm trợ giúp mới đưa được Cố Hành Chu lên xe.
Cố Hành Chu say khước, Tạ Ninh không yên tâm liền lên xe theo tới Cố gia, chờ Cố Hành Chu vào thì Tạ Ninh mới về lại.
Quý Niên cùng người làm đỡ Tạ Trường Hằng. Đợi đến cửa phòng ngủ, người làm yên lặng buông cánh tay Tạ Trường Hằng.
Bình thường trừ thu dọn vệ sinh bên ngoài, Tạ Trường Hằng không cho phép bất kỳ ai tiến vào phòng ngủ.
Thấy người dừng lại, vẻ mặt có chút khó xử.
Quý Niên nhìn thấy cũng không khó xử người ta nói, "Vậy cậu đi trước đi, nghỉ ngơi đi."
Người làm cảm tạ nhìn Quý Niên một cái, vội vàng đi xuống lầu.
Quý Niên thở dài, không còn người làm trợ giúp, rất khó đỡ Tạ Trường Hằng đi.
Quý Niên không thấp, ước chừng 1 mét 8 nhưng mà thân hình ốm, cánh tay không có cơ bắp.
Giữ người Tạ Trường Hằng giống như cục đá lớn.
Sau đó Quý Niên đỡ Tạ Trường Hằng vào phòng, bước đi lảo đảo, thậm chí vấp trái vấp phải.
Vừa vào cửa, Quý Niên liền cắn răng bước nhanh hơn, dùng sức thật mạnh đem Tạ Trường Hằng ném đến giường ngủ.
Lúc này mới thở một hơi.
Tạ Trường Hằng không thay đổi chút nào, so với trước kia chỉ thêm thành thục và gợi cảm.
Vai và cổ Quý Niên mỏi nhừ, cũng không thèm quản con ma men trên giường, xoay người muốn đi.
Ngay sau đó bị đạo lực bắt lất.
Chỉ thấy Tạ Trường Hằng lúc nãy ngã trên giường bây giờ ngồi dậy, bàn tay hữu lực lôi kéo thân hình mảnh khảnh của Quý Niên.
Mặt mày sắc bén nhìn Quý Niên giống như nỗ lực phân biệt người trước mặt là ai.
Theo sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, "Vợ à, không ngủ cùng anh sao?"