Editor: Linh Kim
Trường cao trung công lập đệ nhất thành phố Tĩnh An.
Mọi người trong ban 32 năm ba đều có cảm giác, tâm tình hôm nay của học sinh chuyển trường đang thập phần không tốt.
Nghe nói đối phương thích một học muội năm nhất, gần đây vẫn luôn theo đuổi người ta, nhưng hai ngày trước người ta không chút lưu tình cự tuyệt, thậm chí còn đem chủ nhiệm lớp tới.
Lăng Phong lúc này chính là đem mặt mũi ném sạch.
Tuy rằng mọi người trong ban 32 đều hiểu rõ, nhưng bọn họ không dám ở trước mặt Lăng Phong biểu hiện ra ngoài.
Không phải là sau khi gặp Lăng Phong, mấy người nổi danh là đầu gấu như Vương Văn còn có hai con cọp Vương Thư Ý cùng Trần Linh đều có thể nói là Lăng Phong nói gì nghe nấy đó sao?
Bọn họ lại chỉ là người thường, không đắc tội nổi đâu.
Trong lòng Lăng Phong xác thực là tức giận, chỉ là mấy ngày qua đi cũng vơi bớt một chút.
Lăng Phong tự an ủi chính mình, Ngôn Cẩn học muội hiện tại đã quên mất chuyện phát sinh khi còn nhỏ, cho nên đối với cô mà nói mình cũng chỉ là một học trưởng không thể hiểu được.
Mà một cái học trưởng như vậy vẫn luôn quấn lấy mình, như vậy khẳng định làm cô sợ hãi.
Như vậy sau một phen tự an ủi xong, Lăng Phong cảm thấy tâm tình của mình dễ chịu hơn một chút.
Vương Văn nhìn thấy tâm tình Lăng Phong đang tốt, lúc này mới dám tiến lên dò hỏi Lăng Phong đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Vương Văn chính là người được Lăng Phong tương đối tín nhiệm, bởi vậy sau khi hắn hỏi Lăng Phong đã xảy ra chuyện gì, Lăng Phong chỉ do dự một chút rồi đem sự việc phát sinh lúc trước nói ra.
Vương Văn nghe xong trầm tư một hồi.
Một lúc sau hắn hỏi: “Anh Phong có nhớ chứng cứ gì chứng minh đối phương đã cứu mình chứ? Cục cảnh sát hẳn là còn ghi lại đi, nếu không anh đem ghi chép đó tới cho học muội kia xem.”
“Cô ấy không tin lời anh nói, nhưng sẽ tin lời cảnh sát nói đi.”
Lăng Phong nghe vậy đầu tiên là hưng phấn một chút, sau đó dường như nghĩ đến cái gì lại cụp đuôi ủ rũ.
“Lúc trước tôi đã đi tìm rồi, nhưng người phụ trách điều tra vụ án bắt cóc năm đó không biết đã bị điều đi đến đơn vị nào rồi, tư liệu 9 năm trước trong một lần lửa lớn đã bị thiêu hủy, căn bản là không tìm ra được chứng cứ.”
Vương Văn nghe xong chỉ có thể thở dài một hơi, tạm thời hắn cũng không nghĩ ra được chủ ý khác.
……..
Bất đồng với tâm trạng nặng nề của Lăng Phong, Ngôn Cẩn lại thập phần vui vẻ.
Đã lâu không bị Lăng Phong quấy rầy, sinh hoạt của Ngôn Cẩn đều trở bên bình an.
Ngày thường trừ bỏ cô cùng giáo viên bổ sung kiến thức ôn thi ra, còn một ít thời gian nhàn rỗi cô đều đem đi sáng tác tiểu thuyết.
Trong mỗi tiết tự học buổi tối Ngôn Cẩn sẽ ghi trước trên notebook ý chính, sau đó buổi tối trở về ký túc xá, cô lại dùng di động đem ý tưởng gõ ra.
Bởi vì cuộc thi vừa mới bắt đầu, cho nên mỗi ngày Ngôn Cẩn chỉ cần gõ khoảng 3000 ký tự là được.
Đến nỗi mỗi khi có nhiều linh cảm cho nội dung, đều bị Ngôn Cẩn lưu nháp trước. Để những ngày không có thời gian cũng không làm gián đoạn lịch đăng.
Đối với Ngôn Cẩn mà nói, viết văn chính là một việc làm yêu thích, mà trong sinh hoạt của cô còn có rất nhiều việc phải làm, cũng không thể đảm bảo mỗi ngày có thể viết được nhiều ký tự như vậy.
Cho nên hiện tại cô chỉ có thể tồn một ít bản thảo trong khả năng.
Mà tiểu thuyết của Ngôn Cẩn đăng được mấy ngày, người đọc cũng dần nhiều lên.
Ít nhất mỗi tối tan học sau tiết tự học trở về ký túc xá, hai mắt nhìn vào khu bình luận thì bị số lượng bình luận mới làm cho hoảng sợ.
【 a a a, xem tôi phát hiện ra cái gì, một kiệt tác nha!! 】
【Hoạt động của não trong này rất thú vị, chúng tôi đọc xuyên qua cùng Vương gia linh tinh yêu đương như một dòng nước trong so với cái này】
【 Rốt cuộc tôi cũng đã tìm được một nữ chính bình thường 】
【 Ừ, thoạt nhìn rất thú vị, bất quá nữ chính bao giờ mới yêu đương vậy, còn có nam chính là ai? 】
Thời điểm nhìn đến nơi này, thiếu chút nữa Ngôn Cẩn đã suyễn lên.
Biểu tình của cô rối rắm một chút, mới click cái bình luận kia trả lời một chút.
【 Tác giả bình luận: Nàng còn nhỏ, thỉnh buông tha nàng. 】
Ngôn Cẩn thực sự chưa từng suy xét qua vấn đề này.
Huống hồ nữ chính trong tiểu thuyết còn nhỏ như vậy, nói đến yêu đương kỳ thực là quá sớm.
Kế tiếp Ngôn Cẩn lại chọn mấy cái bình luận thú vị trả lời một chút, sau đó mới đem nội dung hôm nay dùng di động gõ lên, tải lên app tiểu thuyết.
Hôm sau theo thường lệ Ngôn Cẩn lại vào tiểu thuyết của mình tải nội dung mới, vốn dĩ là đang muốn rời khỏi app, nhưng lại không cẩn thận chạm vào phần xếp hạng hoạt động sáng tác tiểu thuyết.
Ngôn Cẩn liền thấy tiểu thuyết của cô xếp ở trang đầu hoạt động. Chẳng qua mỗi ngày cô dành thời gian gõ một chút, không ngờ tiểu thuyết liền nổi tiếng không ít.
Xem ra lưu lượng của hoạt động viết bài này rất không tồi.
Nội tâm thầm cao hứng một phen xong Ngôn Cẩn liền buông di động đi ngủ.
………
Một khoảng thời gian qua đi.
Buổi sáng hôm nay sau tiết học đầu buổi sáng, Ngôn Cẩn liền đem sách giáo khoa ngữ văn đặt lên bàn.
Tiếp theo chính là tiết ngữ văn.
Chuông vào học vừa mới vang lên. Thầy giáo ngữ văn liền mang theo ý cười trên mặt từ ngoài cửa ban nhất đi đến.
Ngôn Cẩn nhìn nụ cười trên mặt thầy giáo ngữ văn liền không khỏi nhướng mày.
Đây chính là thầy Kim có chuyện gì tốt đi.
Thầy giáo ngữ văn ban nhất họ Kim tên Hào.
Kim Hào đi vào phòng học, đứng ở bục giảng trầm mặt một hồi, sau đó liền nhịn không được đối với học sinh trong phòng nở một nụ cười xán lạn.
Thấy tâm trạng của hắn tốt, có mấy học sinh ban nhất có lá gan lớn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thầy Kim, có chuyện gì tốt sao? Hôm nay thầy thật cao hứng.”
Kim Hào Nghe vậy có chút đắc ý nâng đầu, ánh mắt nhìn quanh học sinh trong phòng một vòng, sau đó riêng Ngôn Cẩn, Tống Phương, cùng nam sinh dự thi cùng Ngôn Cẩn thì dừng lại một chút.
Sau đó mới mở miệng nói: “Kết quả cuộc thi viết văn đã có, bạn học lớp chúng ta biểu hiện thập phần không tồi, một trường có tổng cộng mười người được vào trung kết, mà lớp chúng ta liền có ba người.”
“Ngôn Cẩn, Tống Phương, Liễu Lâm. Ba người các em thực không tồi, chính là tranh đua thực mạnh.”
“Mọi người cùng vỗ tay cổ vũ ba bạn học này.”
Giọng nó Kim Hào rơi xuống, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
Ngôn Cẩn có chút ngoài ý muốn hóa ra Kim Hào cao hứng vì chuyện này, sau đó cô cũng cùng vỗ tay lên.
Ngôn Cẩn quay đầu nhìn hai người bạn cùng cô dự thi một chút.
Không nghĩ tới Tống Phương cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau, không khỏi ngốc lăng một chút, sau đó liền ăn ý nhìn nhau cười, sau đó chuyển hướng ánh mắt đi.
Khi nhìn đến cái nam sinh kia, Ngôn Cẩn nhìn thấy đối phương mang theo hưng phấn cùng một chút biểu cảm bất mãn vi diệu, sau đó liền không có hứng thú thu hồi ánh mắt của mình.