Editor: Linh Kim
Thời điểm Ngôn Hi trở lại phòng học, Ngôn Hi đang nhón chân nhìn ra ngoài mong chờ.
Nam sinh cùng đi thi với em gái đã sớm trở lại, sao em gái mình còn chưa trở về, Ngôn Hi sao có thể không nóng nảy.
Chỉ là trong lòng cô cũng rõ thân thể Ngôn Cẩn không có khỏe mạnh đầy sức sống như nam sinh kia, có thể nhảy nhót, thậm chí chạy vội trở về.
Bởi vậy Ngôn Hi chỉ có thể lo lắng chờ đợi Ngôn Cẩn trở lại.
Cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Ngôn Cẩn đi vào phòng học, Ngôn Hi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô vội vàng đứng dậy tiếp nhận Ngôn Cẩn từ trong tay đối phương, sau đó đối với Tống Phương nói cảm tạ hai câu.
Tống Phương ngượng ngùng cười cười, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.
Lúc sau Ngôn Cẩn trở về chỗ, Ngôn Hi liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Cẩn, hôm nay thi cử tất cả đều thuận lợi phải không, thân thể có không thoải mái không?”
Ngôn Hi đối với thành tích thi của em gái cũng không lo lắng, cô chỉ cho lắng thân thể em gái có vấn đề gì hay không thôi.
Ngôn Cẩn nghe vậy cười nói: “Chị yên tâm đi, hôm nay hết thảy đều thuận lợi, trái tim cũng không có gây phiền toái nào.”
Cô nghĩ nghĩ lại nói: “Chính là đêm qua ngủ không tốt, hiện tại em có điểm buồn ngủ, khả năng phải nghỉ ngơi một hồi, chị giúp em nhìn khi nào giáo viên tới thì kêu em một chút.”
Ngôn Hi có thể cảm giác được Ngôn Cẩn thật sự có điểm mệt mỏi, bằng không em gái cũng không nói ra lời như vậy.
Cô gật đầu: “Ừ ừ, Tiểu Cẩn em ngủ đi, chị sẽ chú ý.”
Ngôn Hi cũng không nghĩ sẽ xin nghỉ cho Ngôn Cẩn trở về ký túc xá đi ngủ, bởi vì trường học căn bản sẽ không cho phép học sinh xin nghỉ sau đó sẽ lưu lại trong ký túc xá. Mà Ngôn Hi cũng không yên tâm để em gái ở một mình.
Rốt cuộc mấy năm trước cũng từng phát sinh chuyện như vậy. Học sinh không thoải mái xin về ký túc nghỉ ngơi, kết quả trực tiếp ở ký túc phát sốt rồi lâm vào trạng thái hôn mê.
Cuối cùng nếu không phải bạn cô ấy tan học trở về phát hiện, phỏng chừng tính mạng đã gặp nguy hiểm.
Cũng vì chuyện này, trường học đối với phương diện này quản lý tương đối nghiêm khắc.
Học sinh sinh bệnh muốn xin nghỉ?
Có thể, đem cha mẹ đến, ký tên lên, đưa ngay đi bệnh viện chữa bệnh.
Còn muốn về ký túc xá nghỉ ngơi?
Thực xin lỗi, không được, mặc kệ là ký túc xá nam hay ký túc xá nữ, nếu chưa đến thời gian tan học, cửa lớn ký tức xá đều bị chú bảo vệ trực tiếp khóa lại.
Ngược lại để em gái nghỉ ngơi ở phòng học, nhưng Ngôn Hi vẫn có thể trông chừng.
“Cảm ơn chị, chị thật tốt.” Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi làm nũng vài câu mới bò lên mặt bàn, không bao lâu thì Ngôn Cẩn liền lâm vào giấc ngủ.
Chỉ là Ngôn Cẩn ngủ một giấc liền tới thời gian sắp tan học.
Trong tiết học Vương Cầm đã vào ban nhất vài lần, thấy một màn này cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn đối với Ngôn Hi muốn kêu Ngôn Cẩn làm một động tác ngăn lại.
Tóm lại hôm nay cũng đều là tự học, chính là giao thời gian học tập cho bọn học sinh, hơn nữa phía trước giáo viên ngữ văn đã cùng Vương Cầm trò chuyện qua, từ miệng đối phương cũng biết được trạng thái của Ngôn Cẩn không tốt lắm.
Học sinh ban nhất thấy vậy cũng không có ý kiến gì, có lẽ đối với một vài người mà nói, Ngôn Cẩn ngủ nhiều một chút, học ít hơn bọn họ một chút mới là tốt nhất.
Ít nhất nam sinh cùng thi văn với Ngôn Cẩn chính là nghĩ như vậy.
Hắn có chút khinh thường nhìn Ngôn Cẩn nằm bò trên bàn mà ngủ, nội tâm chửi thầm không biết đối phương rót canh mê hồn gì cho chủ nhiệm lớp, sau đó liền đem tầm mắt đến sách giáo khoa trước mặt.
Hắn cũng không là những nữ sinh không có chí tiến thủ đó, tương lai mặc kệ học tập không tốt, liền có thể tìm một người chồng có tiền, có thể sống cả đời tốt đẹp.
Giống như Ngôn Cẩn kia dính dáng đến vị phú nhị đại Lăng Phong học trưởng vậy.
Hắn chính là muốn tự mình phấn đấu.
……….
Thời điểm Ngôn Cẩn bị Ngôn Hi lay tỉnh còn có chút mơ hồ, đồng thời trong lòng cũng có chút thất vọng.
Ngôn Cẩn trong mơ cái gì cũng không thể làm, bởi vậy không cách nào biết được sự kiện trong mơ sẽ có kết quả gì.
Lúc này chuông tan học đã vang lên, học sinh ban nhất đều vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, hướng tới nhà ăn.
Ngôn Cẩn theo bản năng muốn đứng dậy đi theo các bạn học đi nhà ăn, lại bị Ngôn Hi duỗi tay cản lại.
Ngôn Cẩn khó hiểu nhìn về phía Ngôn Hi.
Ngôn Hi giải thích nói: “Vân Kỳ cùng Tiểu Thiên đã đi nhà ăn, bọn họ lát nữa sẽ mang cơm về cho chúng ta.”
Ngôn Hi thấy Ngôn Cẩn hôm nay không thoải mái, liền trước khi Ngôn Cẩn tỉnh lại đã thương lượng với Tống Vân Kỳ để hắn cùng Tống Thiên đi nhà ăn mua hộ cơm cho hai người.
Tuy rằng nói cơm mang về khẳng định không thể ngon bằng đi ăn trực tiếp, nhưng có thể lấp đầy bụng cũng được.
Chính là….. có điểm ủy khuất cho em gái.
Ánh mắt Ngôn Hi thương tiếc nhìn Ngôn Cẩn, nhìn đến khi Ngôn Cẩn cảm thấy run run một cái.
Ánh mắt cô mê mang nhìn Ngôn Hi, sau đó nhận được từ Ngôn Hi một cái ôm.
Mặt Ngôn Cẩn lập tức đỏ lên.
Mà vừa lúc này hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên đã mua cơm xong quay trở lại, nội tâm Ngôn Cẩn mất đi điểm ngượng ngùng, liền lấy cơm tới.
Ừ, hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên mua cho cô sủi cảo chưng cô thích ăn nhất.
Mà cùng lúc đó, ở trường quốc tế thành phố Tĩnh An, Bành Nhiên đang tiếp nhận ảnh chụp từ trong tay thám tử.
Lúc sau trở lại phòng học, nhìn đến mấy tấm ảnh chụp, sắc mặt Bành Nhiên trong nháy mắt trở nên khó coi.
Ảnh chụp trong tay cô ta, Lăng Phong đang lôi kéo tay một cô gái, ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn đối phương.
Đây là ánh mắt mà đến nằm mơ Bành Nhiên cũng muốn có được.
Nhưng hiện tại Lăng Phong lại nhìn ánh mắt này nhìn cô gái khác không phải cô ta. Đối phương lại có dung mạo xinh đẹp nhu nhược, chính là bộ dạng con gái kích thích ý muốn bảo vệ của con trai.
Bành Nhiên đột nhiên cảm thấy cô gái này có điểm quen mắt, cô ta cắn chặt răng, cẩn thận lục lại hồi ức một phen, đột nhiên nhớ tới nơi mình đã gặp qua đối phương.
Đây còn không phải cô gái ở trường đệ nhất cô ta đã gặp ở cuộc thi viết văn sáng nay sao?
“Tiểu Nhiên, cậu làm sao vậy?”
Cô gái ngồi cùng bàn với Bành Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Bành Nhiên có điểm không thích hợp, không ngăn được quan tâm một chút.
“Không có gì.”
Bành Nhiên không thay đổi sắc mặt cất mấy tấm ảnh đi, thậm chí sau đó còn lộ ra vài phần tươi cười.
Chỉ là chỉ mình cô ta biết bàn tay giấu dưới gầm bàn đang siết chặt mấy tấm hình dùng bao nhiêu sức lực.