Đạo diễn Du chờ nhân viên công tác lùa heo vào một chuồng heo tạm bợ, sau đó cầm thẻ bài tuyên bố nhiệm vụ chương trình:
"Hôm nay nhiệm vụ của tổ chương trình chính là - tất cả khách mời hợp lực xây một cái chuồng heo!"
"Nếu như cuối cùng ba con heo đều tình nguyện vào ở chuồng heo thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy đêm nay mọi người sẽ được thưởng thịt nướng không giới hạn! Còn nếu không, hôm nay mọi người chỉ có thể ăn bánh bao hấp thôi!"
Các khách mời nhìn nhau.
Không thể ăn heo thì thôi, còn phải làm chuồng cho chúng nó, có công bằng hay không!
Nhưng cũng may hôm nay nhiều người, nhiệm vụ không quá khó, hơn nữa bữa thịt nướng tối nay vô cùng hấp dẫn, các khách mời lại đồng ý.....
Sau khi bố trí nhiệm vụ, đạo diễn Du và nhân viên công tác rời đi. Khách mời còn lại ngồi vây quanh bàn ăn trong tiểu viện, lên kế hoạch xây chuồng heo như thế nào.
Trước hết phải có vật liệu xây dựng, nhà nghỉ có một ít gỗ để sửa nhà, còn có công cụ xây dựng chuồng heo, nhưng nếu xây như vậy chắc chắn không đủ bền chắc, còn cần vật liệu xây dựng vững chắc hơn như gạch xi măng đá.
Mà thôn Tình Xuyên gần đây đang xây dựng trại chăn nuôi, có rất nhiều vật liệu xây dựng, có thể đến đó mua một ít.
Các khách mời thương lượng một phen, quyết định để Lục Ngôn Triệt và khách mời nữ đi mua vật liệu xây dựng, khách mời nam ở lại dựng dầm cột cơ bản cho chuồng heo từ gỗ sẵn có.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, đoàn người khách mời đi thuyền đến trại chăn nuôi.
Mạng lưới nước trong thôn Tình Xuyên dày đặc, đi đường thủy đến trại chăn nuôi càng thuận tiện.
Hai chiếc du thuyền nhỏ dân dụng dừng bên cạnh trại chăn nuôi, Lục Ngôn Triệt lên giao dịch vật liệu xây dựng với dân làng. Trước kia anh ta từng làm việc ở cơ sở bất động sản Lục thị, có hiểu biết nhất định về vật liệu xây dựng.
Sau khi mua xong vật liệu xây dựng, hai chiếc du thuyền thay phiên vận chuyển vật liệu xây dựng, chuyển về nhà nghỉ.
Lục Ngôn Triệt vận chuyển trước một ít xi măng, vội vàng mang về trát tường chuồng heo, các khách mời nữ còn ở trại chăn nuôi vận chuyển vật liệu xây dựng.
Lục Yên Yên nhanh chóng không chịu nổi, mệt mỏi ngồi phịch ở một bên, căn bản không muốn nhúc nhích. Lục Yên Yên oán giận nói:
"Đây đâu phải là cuộc sống nhàn nhã đâu! Đây rõ ràng là cuộc sống hành xác nhau mà!"
Lâm Trà lặng lẽ vận chuyển vật liệu xây dựng.
Thế thôi, chẳng có chút nhàn hạ nào cả, tất cả đều là vất vả!
Đại tiểu thư có thể kêu mệt mà không sợ hãi, nhưng cô chỉ là tôm tép, cô không dám.
"Yên Yên, cô lại mệt sao?”
Ngụy Tâm Di lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán:
"Nhưng chúng ta còn có rất nhiều vật liệu xây dựng chưa chuyển xong... Nếu không về sớm thì không thể hoàn thành nhiệm vụ trước bữa tối đâu!"
Lục Yên Yên nhìn chằm chằm Ngụy Tâm Di: "Làm sao? Tôi mới nghỉ ngơi một tí mà thôi. Cô chê tôi cản trở mọi người à!"
"Không có không có.' Ngụy Tâm Di cười nói:
"Nếu như cô mệt thì tôi cố gắng thêm một ít, hoàn thành công việc của hai chúng ta là được mà. Tuy rằng tôi cũng thấy mấy cái này rất nặng. Nhưng mà cũng mệt xíu thôi, không sao đâu!"
Máy bay không người lái giữa không trung vẫn quay phim, hình ảnh hai người nói chuyện cũng truyền vào phòng truyền hình trực tiếp:
[Ngụy Tâm Di này là nghệ sĩ mà Thiên Diệu mới ký hợp đồng à? Rất biết cố gắng, rất có thể chịu khổ được]
[Cô ấy có vẻ là con gái của một gia đình giàu có, nhưng nhà họ Ngụy không giàu bằng nhà họ Lục. Mà cảm giác như Ngụy Tâm Di được giáo dục tốt hơn nhiều so với Lục Yên Yên. ]
{[Ừ! Lục Yên Yên ném hết việc cho Ngụy Tâm Di. Một mình Ngụy Tâm Di lại phải làm hai phần việc. Nếu là tôi quả thực muốn hít thở không thông]
[Cực kỳ giống cấp trên vô dụng của tôi, tất cả công việc đều bắt tôi làm, lúc báo cáo thì bạn bè đều nói là công lao của cô ấy]
[Đúng vậy, Lục Yên Yên thật đáng ghét, chuyện của mình làm không tốt, còn muốn làm liên lụy đến người khác]