Ngay sau đó, cô ta lại nghe Lục Ngôn Triệt nói: "Nhưng từ nhỏ Yên Yên đã luôn như vậy, tính tình trẻ con, nó không có ý xấu đâu. Tâm Di, nể mặt anh, em đừng giận nó được không?”
Cơ mặt Ngụy Tâm Di cứng đờ.
Trước kia từng nghe nói, đại thiếu gia Lục gia Lục Ngôn Triệt rất cưng chiêu em gái Lục Yên Yên. Giờ mới được tận tai tận mắt chứng kiến!
Nhưng có làm sao? Rốt cuộc chỉ là tình thân anh em, bọn họ không giống.
Ngụy Tâm Di dịu dàng cười.
"Anh Ngôn Triệt, sao em có thể so đo với Yên Yên chứ? Yên Yên là em gái anh, đương nhiên cũng là em gái em, em thương cô ấy còn không kịp! Dù cô ấy có nhắm vào em như thế nào... Thì em cũng sẽ nhường cô ấy."
Lục Ngôn Triệt rất vui mừng, lại có chút đau lòng: "Tâm Di, em thật ngoan."
*
"Éc éc éc - -"
"Éc éc éc éc éc éc éc - -"
Đột nhiên trong sân có tiếng động lạ.
Khách mời nghỉ ngơi trong phòng nhỏ vô cùng nghỉ ngờ: "Tiếng gì thế?!"
Đi ra khỏi phòng nhỏ, lập tức thấy ba con quái vật khổng lồ màu trắng hồng đang chạy phá lung tung trong sân và kêu: "Éc éc éc".
"Heo?"
Các khách mời sốc toàn tập.
Đạo diễn Du với mấy nhân viên công tác vội vàng dẫn ba con heo mập đi vào tiểu viện. Cũng không biết là ai quất m.ô.n.g heo một cái, hiện tại ba con heo đều đuổi theo đạo diễn Du kêu to. Cảnh tượng vừa kì lạ vừa buồn cười.
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
Đạo diễn Du bị heo húc vào mông, kêu thảm thiết.
"Mau tới hỗ trợ đi!"
Các khách mời vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân khống chế heo.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đưa ba con heo đến tổ chương trình làm màu à?" Liễu Minh Khiêm mệt mỏi lau mồ hôi.
"Đây là con heo mà người nhà các cô gái ở thôn Lý gia cùng góp vốn mua, coi như quà tặng cho tổ chương trình của chúng ta!"
Đạo diễn Du vỗ vỗ đầu con heo mập, đắc ý: "Bọn họ nói cũng không biết nên tặng các cậu cái gì cho phải, nghe nói tổ chương trình của chúng ta mỗi kỳ đều phải làm việc đồng áng đổi lấy thức ăn, nên họ tặng ba con heo."
"Heo ba heo mẹ heo con trai, vừa vặn một gia đình. Gọn gàng ngăn nắp!"
Các khách mời bận rộn khống chế heo:???
"Wow! Heo thật đáng yêu!"
Lâm Trà tới khá muộn, vừa vào sân liền nhìn thấy ba con heo mập mạp.
Xung quanh còn có một đám khách mời cố gắng khống chế heo nhưng rõ ràng không thành công lắm.
Lục Yên Yên liếc mắt: 'Béo như heo thì có gì đáng yêu?"
Giang Minh Khải không nhường mà cãi lại: "Vốn dĩ là heo thì đương nhiên là béo rồi."
"Phải vừa béo vừa có thịt mới đáng yêu nha!"
Lâm Trà le lưỡi, vươn bàn tay nhỏ bé, xoa đầu heo.
"Béo như này, chỗ nào cũng có thể trở thành đồ ăn nha!"
"Lỗ tai có thể làm rau trộn lỗ tai heo, sụn tai giòn giòn, cắn vào siêu cấp thơm ngon! Óc dùng để nướng, não heo nướng xong vừa mềm vừa thơm, rắc lên một nắm vừng hành hoa, hương vị kia rất tuyệt! Còn cả giò heo, có thể làm muối tiêu nướng móng heo”
Lâm Trà đã bắt đầu chảy nước miếng. Khách mời bên cạnh nghe Lâm Trà miêu tả, cũng thèm theo.
Như vậy xem ra ba con heo này rất đáng yêu.
Vừa béo, vừa thơm, vừa ngon miệng.
Liễu Minh Khiêm l.i.ế.m liếm môi:
"Nhiệm vụ hôm nay là g.i.ế.c heo, nhưng nên g.i.ế.c heo ba trước hay là mẹ heo trước? Heo con cũng thịt được! Trông nó có vẻ lành nhất!"
Tai heo mập lập tức dựng thẳng lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn Liễu Minh Khiêm, muốn chạy trốn.
Đạo diễn Chu trợn tròn mắt: "Ai bảo heo này là cho các người ăn?"
Các vị khách mời bỏ lỡ cả bàn tiệc:???
Đạo diễn Du tức giận nói:
"Đây chính là món quà tượng trưng cho tổ chương trình của chúng ta chống lại bọn buôn người! Rất có ý nghĩa kỷ niệm!"
Đám heo nghe vậy liên tục gật đầu.
"Ông nuôi heo làm thú cưng á?" Lục Yên Yên không thể tin được.
"Tiểu Lục tổng, ít nhất phải để cho những con heo này sống đến kỳ cuối cùng của chương trình, lúc kết thúc chương trình thì mới ăn chứ!"
Đạo diễn Du giải thích với Lục Yên Yên có phần lấy lòng: "Nếu mà ăn luôn như vậy, sẽ không có ý nghĩa kỷ niệm nữa!"
Nói như vậy cũng có lý.
Lục Yên Yên gật gù, dù sao cô ấy cũng không muốn g.i.ế.c heo, g.i.ế.c heo sẽ quá đẫm máu.
"Nếu đã có heo rồi thì tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo của chương trình hôm nay!"