Cha mẹ Quan không chịu nhượng bộ, khăng khăng nói con trai mình là người tốt, quần chúng hiện trường không rõ chuyện gì, chỉ nghe được mỗi lời của cha mẹ Quan, nhao nhao đứng về phía hai người họ.
"Sát nhân thì sao có thể là người tốt được? Nghe nói tên sát nhân này còn là trẻ mồ côi, có lẽ cô ta đã sống trong môi trường tệ hại từ nhỏ nên dẫn đến nhận thức bị lệch lạc!"
"Tội phạm g.i.ế.c người nên bị phán tử hình, còn dám nói mình bị bạo lực gia đình đổ lỗi cho người chết! Thật vô liêm sỉ"
"Bạo lực gia đình như thế nào? Theo tôi thấy thì chỉ là vợ chồng cãi nhau mà thôi! Vợ chồng có mâu thuẫn không phải là chuyện bình thường à?"
"Dù sao đi nữa, người phụ nữ này đã g.i.ế.c chồng mình, cô ta phải bị tử hình! Trốn không thoát!"
"Nghe nói người phụ nữ này còn mới sinh một đứa con gái, đây, đây chính là con của tội phạm! Cô nói không sai, không thể lưu lại loại huyết mạch này!"...
Khách mời nghe được người qua đường nghị luận, càng thêm tức giận.
Hoàng Oanh g.i.ế.c người quả thật có sai, nhưng Quan Thành Bình bạo hành gia đình thậm chí bức Hoàng Oanh phá thai là đúng à?
Đương nhiên bọn họ không cho rằng Hoàng Oanh là người tốt, nhưng hiện tại ỷ vào "Người c.h.ế.t là lớn nhất" liền dán lời hay ý đẹp lên mặt con mình, đổ toàn bộ tội danh lên đầu Hoàng Oanh là được sao? Thật quá đáng!
Lúc này, người tụ tập trước cửa bệnh viện càng ngày càng nhiều.
Thẩm Túy nhìn đám người đông nghịt trước mặt, con ngươi xoay chuyển.
- Xuất viện không có người quay phim, cho nên mấy vị khách mời bọn họ đều đội khẩu trang, mũ, trang phục cũng không khác gì với nhiều người bệnh, không hề gây chú ý.
Thế là Thẩm Túy lặng lẽ đi vào trong đám người, thậm chí còn chen đến hàng trước, thừa dịp mọi người không chú ý, đột nhiên bóp giọng hô to - "Người tốt gì mà người tốt! Tôi sống cùng một khu chung cư với Quan Thành Bình, ai không biết hắn bạo hành vợ mình! Đánh người ta đến độ gãy xương sườn luôn mà"
"Còn có lúc trước, Quan Thành Bình hành hạ đến c.h.ế.t động vật nhỏ, còn đem t.h.i t.h.ể động vật chôn ở bồn hoa! Sao nào, mới mấy năm trôi qua thôi mà, quên hết rồi sao?"
Quần chúng xôn xao.
Người c.h.ế.t khi còn sống tự nhiên hành hạ đến c.h.ế.t động vật nhỏ?
Ở trong mắt thế hệ trước không có dưỡng sủng vật, mạng động vật cũng không đáng giá gì, nhưng hành hạ đến c.h.ế.t động vật, ít nhiều gì cũng có chút ghê tởm.
Mà ở trong mắt những người dưỡng sủng vật, sủng vật chính là người thân! Là một phần trong nhà, hành hạ đến c.h.ế.t người nhà, cái này khác g.i.ế.c người chỗ nào!
Người như vậy, còn được gọi là hiền lành khiêm tốn?
Người như vậy, lòng dạ vặn vẹo, sẽ làm ra chuyện bạo hành vợ, cũng không có gì lạ
Ánh mắt quần chúng nhìn cha mẹ Quan, trong nháy mắt đã không giống như lúc đầu. Bọn họ không còn tin lời nói một bên của cha mẹ Quan, ánh mắt cũng trở nên phán xét hơn.
"Có thật thì tôi nói thật, lúc trước tôi từng gặp người phụ nữ này ở khoa phụ sản... Kỳ thật tôi cảm thấy cô ấy cũng tạm được, chỉ là tương đối trầm tính."
"Đúng đúng đúng, vợ của tôi ở chung phòng bệnh với Hoàng Oanh, hôm đó vợ của tôi không cẩn thận ngã sấp xuống, vỡ nước ối, nhờ có Hoàng Oanh ấn chuông hộ, lúc bọn họ nói Hoàng Oanh là hung thủ tôi còn không tin đâu, tôi cảm giác cô ấy là một người tốt!"...
Lâm Trà cũng nghe được một tiếng hô to kia trong đám người.
[Nghe... giống giọng phụ nữ, nhưng so với giọng nữ bình thường thì giọng này hơi thấp, có lẽ là một bà lão lớn tuổi nhỉ?]
Thẩm - Bà lão - Túy:???
Tôi cảm ơn cô nha!
[Bất quá, nơi này tự nhiên có người biết Quan Thành Bình chôn t.h.i t.h.ể động vật nhỏ?]
Lâm Trà có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng không có gì là không thể, lúc trước Quan Thành Bình trộm chôn t.h.i t.h.ể động vật sau đó bị những đứa trẻ khác trong khu chung cư phát hiện, cho nên chung cư có người biết chuyện này, điều này không lạ. Tiếng lòng Lâm Trà dần dần kích động lên, [Nếu là người sống cùng chung cư với cha mẹ Quan Thành Bình, vậy bà ấy sẽ biết, khi còn nhỏ Quan Thành Bình tè ra quần bị người khác cười nhạo, sau đó liền hành hung bé trai cười nhạo hắn, còn đánh người ta gãy xương nằm viện nhỉ?]