Tần Chiêu đã dừng thuốc hai tháng, độc của Trầm Hoan tán trong cơ thể đã giải hết từ lâu.
Mấy tháng nay hắn vừa uống thuốc điều dưỡng, vừa cùng Cảnh Lê làm việc đồng áng, đã không còn là ma bệnh nằm trên giường, chỉ có thể dựa vào Cảnh Lê tự lực cánh sinh.
Với thể lực bây giờ của hắn, đến lúc hứng khởi lôi kéo Cảnh Lê làm mấy lần cũng là chuyện bình thường.
Dường như muốn bù đắp lại tất cả những thiếu hụt vì thanh tâm quả dục mấy năm trước vậy.
Nhưng mà hôm nay vẫn coi như kiềm chế.
Cân nhắc đến cơ thể Cảnh Lê vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Tần Chiêu tối nay chỉ làm một lần, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, cọ sát đến nỗi Cảnh Lê cũng có chút nóng lòng.
... Tuy rằng đúng là vẫn rất thoải mái..
Hôm sau, Cảnh Lê hiếm thấy dậy thật sớm, sinh lực tràn đầy giống như tiểu yêu quái vừa mới hút no tinh khí.
"Ta là tiểu yêu quái, vậy ngươi là thư sinh bị ta hút tinh khí à?"
Lúc nghe thấy lời Tần Chiêu nói, Cảnh Lê đang ngồi quỳ trên giường để Tần Chiêu giúp cậu thắt vạt áo. Cậu ôm lấy cổ hắn, cười xấu xa kề sát lại gần, "Vậy ngươi phải cẩn thận, ta sẽ hút khô tinh khí của ngươi đó."
Tần Chiêu ôm eo cậu, thuận thế hôn lên mi tâm đối phương, "Chỉ sợ tiểu yêu quái nào đó còn chưa thực hiện được thì đã gào khóc cầu xin tha thứ trước rồi."
Hai tai Cảnh Lê đỏ bừng: "... Ngươi câm miệng."
Tần Chiêu cười cười, tiếp tục giúp cậu thắt chặt vạt áo, nghiêng đầu lại muốn hôn cậu. Cảnh Lê không để cho hắn được như ý, giống như cá trượt thẳng ra khỏi ngực hắn, nhảy xuống giường.
"Ta và A Dịch ra ngoài ăn, thuận tiện đi dạo phiên chợ, ngươi ngoan ngoãn ở nhà trông tiệm đi."
Nói xong, lấy áo choàng lông của Tần Chiêu khoác lên người, trực tiếp đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ốm yếu một ngày trước.
Tần Chiêu nhìn bóng lưng của cậu, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn không ngờ thay đổi nhiệt độ lại ảnh hưởng lớn đến cá nhỏ nhà mình như thế, xem ra, mùa đông quả thực không thể tiếp tục ở trong thôn nữa. Sau này nên làm thế nào bây giờ, cũng không thể hàng năm đều đến ở nhờ nhà người ta.
Nhưng... Nhà trong thành đắt hơn ở trong thôn rất nhiều.
Tần Chiêu lo âu thở dài, lại một lần nữa lo lắng cho túi tiền của mình.
Sáng sớm hai thiếu niên cùng đi ra ngoài, trong tiệm thuốc chỉ còn lại Tần Chiêu và Tiết Nhân.
Tiết lão tiên sinh tất nhiên sẽ không giúp, may mà trước một ngày A Dịch đã nói với Tần Chiêu vị trí và giá cả dược liệu trong tiệm, cộng thêm hiệu thuốc buôn bán ế ẩm, cho Tần Chiêu thời gian làm quen.
Nhưng mà tiệm thuốc làm ăn quả thực kém đến nỗi khiến Tần Chiêu kinh ngạc, cả một buổi sáng, trong tiệm chỉ có hai vị khách tới mua thuốc.
Tần Chiêu ghi lại rõ ràng giá cả và cân lượng số dược liệu hôm nay bán ra, sau khi viết xong thì đặt bút xuống, hiếm thấy có chút thất thần.
Cũng không biết cá nhỏ kia hôm nay như thế nào rồi.
Nào có phu lang nhà ai giống như cậu không, bỏ lại phu quân nhà mình để đi ra ngoài chơi.
Tiết Nhân ở bên cạnh gõ tẩu hút thuốc, Tần Chiêu bừng tỉnh hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn, Tiết Nhân cười nói: "Đồ chơi này dùng quá nhiều năm, tắc đầy cả rồi."
Ông dứt khoát không hút nữa, giắt tẩu thuốc vào bên hông, hỏi: "Nhớ phu lang nhà ngươi rồi hả?"
Tần Chiêu không giấu giếm: "Đúng vậy."
"Tuổi trẻ..." Tiết Nhân chế nhạo một tiếng, lại nói, "Ta bảo ngươi ở lại là có lí do, lần trước ngươi đưa ta những quyển sách y học kia, ta đã xem xong rồi, đơn thuốc cũng đã phối xong, ngươi xem thử?"
Tần Chiêu lắc đầu: "Đơn thuốc này là Tiết tiên sinh phối ra, tại hạ không thể xem."
Đơn thuốc độc nhất vô nhị là vật cực kỳ quý báu, giá cả không thể ước lượng được, vì vậy thầy thuốc thông thường sẽ không tùy tiện đưa đơn thuốc đầy đủ cho người khác xem, để phòng ngừa người khác lấy dùng trộm.
Tần Chiêu không phải người làm loại chuyện đó, nhưng kiêng kị nên có không thể thiếu.
Tiết Nhân ngược lại không để ý: "Không phải ngươi muốn giúp ta phổ biến rộng rãi sao, không bằng người xem thử trước đi?"
Tần Chiêu: "Vậy cũng phải đợi sau khi tại hạ trúng cử, thật sự có năng lực phổ biến, lúc đó mời Tiết tiên sinh lại lấy đơn thuốc ra."
"Được." Tiết Nhân không kiên trì nữa, nửa đùa nửa thật nói, "Dù sao ta vẫn không tìm được người thử thuốc, vốn muốn dùng ngươi để thử, kết quả độc này của người giải còn nhanh hơn so với thuốc ta phối, đáng tiếc..."
Tần Chiêu im lặng.
Hai người đang nói chuyện, bỗng có tiếng ho từ bên ngoài truyền đến.
Người tới là thư sinh có lối ăn mặc bần hàn, bước chân lảo đảo, xương cốt cơ thể gầy yếu, nói một câu thôi là có thể ho chừng mấy lần: "Ta đến lấy khụ khụ khụ... Lấy thuốc."
Người nọ lấy ra một đơn thuốc nhăn nhúm đặt trên bàn, nói: "Khụ khụ... Phiền đại phu khụ khụ..."
Tần Chiêu liếc nhìn đơn thuốc, lại nhìn sắc mặt của người nọ, hỏi: "Thuốc này là ai kê cho ngươi?"
Thư sinh ho một tràng dài không ngừng được, sau đó mới nói: "Là đại phu của Thanh Phong Đường ở thành Tây, mua thuốc ở tiệm đó đắt quá, cho nên ta khụ khụ khụ..."
Tiệm thuốc này của A Dịch vị trí không tốt, làm ăn ảm đạm, giá bán thuốc rẻ hơn rất nhiều so với những y quán bên ngoài, vì vậy luôn luôn có bách tính nghèo khổ đến chỗ này mua thuốc.
Thư sinh thấy sắc mặt Tần Chiêu có chút khác thường, hỏi: "Thuốc này khụ... Thuốc này có vấn đề sao?"
Tần Chiêu: "Thuốc này được kê rất nhiều ngày rồi đúng không?"
Thư sinh gật đầu: "Đã hơn nửa tháng rồi."
"Đơn thuốc này không có vấn đề, chỉ là dùng thuốc quá mức ôn hòa, nếu ngươi tiếp tục uống thuốc này, sợ rằng hiệu quả rất nhỏ. Hơn nữa ta đoán, hẳn là bệnh tình của ngươi hơn nửa tháng trước không nghiêm trọng như vậy."
Tần Chiêu hơi dừng một chút, lại hỏi: "Đúng ra thì, nếu sau khi uống hết thang thuốc mà bệnh tình cũng không cải thiện, đại phu sẽ giúp ngươi đổi thuốc mới phải... Ngươi không đi khám lại sao?"
Thư sinh bị hắn nói trúng, xấu hổ nói: "Khụ khụ đại phu nói đúng, nhưng Thanh Phong Đường thu hai trăm văn một lần khám, còn không tính vào tiền thuốc, sao ta dám khám lại. Nếu không phải hôm nay thực sự khụ khụ khụ... Thực sự không chống đỡ nổi nữa, ta cũng không dám tới lấy thuốc."
"... Đơn thuốc này của ta không thể dùng được nữa sao?"
Tần Chiêu hơi do dự, nghiêng đầu nhìn Tiết Nhân ngồi bên cạnh.
Tiết lão tiên sinh khoát tay chặn lại: "Nhìn ta làm gì, bảo ngươi trông nom cửa tiệm, ngươi muốn làm sao thì làm như vậy, dù sao ta cũng không giúp gì cả."
Tần Chiêu gật đầu, nhìn về thư sinh kia: "Nếu ngươi tin, ta sẽ giúp ngươi bắt mạch đổi thuốc, chỉ lấy tiền thuốc."
Thư sinh sửng sốt một chút: "Vậy, vậy đâu có được?"
Tần Chiêu không giấu giiếm: "Ta chỉ tới đây giúp trông nom cửa tiệm, cũng không phải xem mạch, đương nhiên không cần lấy tiền khám bệnh. Chỉ là ngươi có đồng ý tin ta hay không."
Thư sinh: "Vậy..."
Tiết Nhân ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Trước đây hắn từng giúp nhiều người trong thôn khám bệnh, ngay cả trúng gió cũng chữa khỏi, y thuật không thể chê, đừng có nghi ngờ."
"Đương nhiên không phải tiểu sinh đang hoài nghi." Thư sinh không nói nhiều nữa, lùi về sau nửa bước trịnh trọng thi lễ với Tần Chiêu, "Vậy thì đa tạ đại phu."
Tần Chiêu giúp hắn xem mạch, lại kê một đơn thuốc, gói thuốc xong đưa cho người nọ: "Mỗi ngày một lần, uống ba ngày, ba ngày sau ngươi lại tới tìm ta khám lại."
Thư sinh nhận lấy gói thuốc, gật đầu liên tục: "Được, khụ khụ... Tiểu sinh biết rồi."
Tần Chiêu lại nói: "Còn nữa, bệnh này của ngươi cần phải nằm giường nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi hao tổn tinh thần."
"Chuyện này..." Thư sinh cười khổ, "Thi huyện đến nơi rồi, sao dám thả lỏng vào lúc này chứ? Đa tạ đại phu nhắc nhở, tiểu sinh sẽ lưu ý nhiều hơn."
Thư sinh kia cáo từ rời đi, Tiết Nhân sáp lại gần nhìn sổ ghi chép của Tần Chiêu: "Sao ngươi không cho người ta thêm một vị Hoàng Kì, chẳng phải như vậy hiệu quả càng tốt hơn sao?"
Tần Chiêu nói: "Hoàng kỳ chất lượng tốt giá cả đắt đỏ, mà dược hiệu bình thường lại không tốt như vậy, ta điều hòa đổi cho người ta mấy vị thuốc."
Hắn nhìn ra thư sinh kia gia cảnh bần hàn, lúc kê thuốc tránh dược liệu quá đắt đỏ, một thang thuốc mới đổi này, giá cả không chênh lệch lắm so với nhu cầu của thư sinh.
Vừa cân nhắc dược liệu, vừa cân nhắc giá cả, quả thực là phong cách của Tần Chiêu.
Tiết Nhân cười nói: "May mà ngươi không mở y quán, nếu không với cái kiểu này của ngươi thì kiếm tiền thế nào được?"
Tần Chiêu: "Cũng không thể kiếm tiền thẹn với lòng."
Tiết Nhân nghe câu trả lời này, dường như rất vui vẻ, thở dài nói: "Ngươi với cháu trai ngoan của ta thế mà lại là cùng loại người, A Dịch cũng vậy, ép giá cả dược liệu trong tiệm thuốc xuống thấp nhất toàn thành, luôn nói có thể giúp được người thì tốt, không màng kiếm tiền."
"May mà cha mẹ nó giữ lại cho nó không ít sản nghiệp tổ tiên, nếu không không biết nó sống kiểu gì đây?"
Tần Chiêu nhớ tới chuyện trước đây Cảnh Lê đi theo A Dịch lên trấn trên bán rau, nói: "A Dịch không thiếu bản lĩnh kiếm sống, người ở hiền sẽ gặp lành."
"Nói có lý." Tiết Nhân lại nói, "Nếu ngươi không định thi khoa cử, ta thế nào cũng phải giữ ngươi lại làm đệ tử, thiên phú và tính cách này của ngươi, không làm đại phu thực sự đáng tiếc."
Ông dừng lại một lát, cười nói: "Không thì... Ngươi suy nghĩ thêm đi? Mở y quán trong huyện thành này, còn lo không nuôi nổi phu lang nhà ngươi sao?"
Động tác Tần Chiêu dừng lại.
Nếu nửa năm trước Tiết Nhân nói với hắn lời này, hơn phân nửa hắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ...
Tần Chiêu lắc đầu: "Chuyện đã quyết định, sao có thể bỏ dở giữa chừng."
"Hay cho một câu sao có thể bỏ dở giữa chừng, ta thật sự thích ngươi quá rồi." Tiết Nhân cười nói, "Vậy thì chúc ngươi sớm ngày công thành danh toại, mai sau địa vị cao sang, đừng quên công lao của lão phu là được!"
Con ngươi Tần Chiêu hơi chớp động, thấp giọng nói: "Đương nhiên không dám quên."
Tiết Nhân nói: "Được rồi, cửa tiệm để ta trông nom là được, đi tìm phu lang nhà ngươi đi."
"Nhưng..."
"Nhanh đi, đừng dài dòng." Tiết Nhân khoát tay, bắt đầu đuổi người, "Nhìn ngươi từ sáng đến trưa lòng không ở đây, giữ lại ngươi cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa lúc này chắc bọn họ đã mua không ít đồ, coi như ngươi giúp bọn họ khuân đồ."
Tần Chiêu không từ chối nữa, nói cảm ơn với Tiết Nhân, rời tiệm thuốc."
"... Cảnh Lê, ta không đi nổi nữa rồi." A Dịch kéo ống tay áo của Cảnh Lê, nhỏ giọng nói.
Tinh thần Cảnh Lê từ sáng đến trưa cực kỳ tốt, kéo A Dịch đi dạo mấy vòng trong phiên chợ, mua rất nhiều đồ tết. Thể lực A Dịch vốn không bằng nam nhân bình thường, đi dạo suốt gần hai canh giờ, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Lúc này Cảnh Lê mới nhớ tới thể chất của song nhi tương đối kém, vội nói: "Đúng lúc ta cũng mệt rồi, chúng ta ăn chút gì đi."
Vừa hay bên đường có quầy ăn nhỏ, hai người đi tới, đặt đồ tết mua được ở trên bàn.
"Hoành thánh nhà này ăn ngon lắm, ta với Tiết gia gia thường xuyên đến đây." A Dịch nói.
"A Dịch tới đấy à." Chủ sạp nhô đầu ra, thấy Cảnh Lê, cười nhạo nói, "Ô, hôm nay còn dẫn theo cả tình lang hả?"
"Không, không phải." Gò má A Dịch nháy mắt đỏ lên, "Chỉ là bạn bình thường thôi, hơn nữa y có phu quân rồi..."
"Xin lỗi xin lỗi, hiểu nhầm." Chủ sạp không hề nhiều lời, áy náy nói, sau đó bổ sung: "Hôm nay muốn ăn gì, vẫn là hoành thánh hả? Chén nhỏ 8 văn, chén lớn 15 văn, tặng miễn phí canh nóng."
Cảnh Lê với A Dịch hai mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Muốn chén lớn."
A Dịch là khách quen nơi này, chủ sạp cho hai người hai chén lớn hoành thánh đầy, chan thêm canh nóng bưng lên, còn tô điểm chút hành lá cắt nhỏ, dụ dỗ người ta thèm ăn.
Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều, mềm dẻo thơm, cắn một miếng nước canh đậm đà tràn ra trong miệng, tứ chi bách hài đều cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng ngay cả nước canh hai người cũng uống sạch sẽ.
Sau khi Cảnh Lê ăn no, tinh thần hồi phục không ít, nghiêng đầu hỏi: "A Dịch, bây giờ ngươi còn mệt không?"
A Dịch ăn no liền bắt đầu mệt rã rời: "..."
Y nhìn bộ dạng hào hứng, vẻ mặt hồng hào của Cảnh Lê, không nhịn được hỏi: "Cảnh Lê, hôm nay ngươi sao vậy, hình như... Có chút kỳ quái."
Cảnh Lê chớp mắt: "Ta làm sao?"
"Cứ..." Trong chốc lát A Dịch muốn nói lại thôi, giơ tay chạm vào trán Cảnh Lê, nhiệt độ hơi lạnh, không sốt.
A Dịch thu tay về, cân nhắc câu chữ nói: "Hình như hơi... hoạt bát quá rồi?"
Lời nói này của y đầy khó hiểu, Cảnh Lê cũng không phải quá hoạt bát, căn bản là phấn khởi quá mức.
Có ai đi dạo hai ba vòng ở phiên chợ từ sáng đến trưa không?
Tinh lực người này rốt cuộc là từ đâu ra vậy!
Cảnh Lê nghe y nói như vậy, cũng cảm thấy bản thân hôm nay hơi khác thường: "Sáng sớm hôm nay ta tỉnh dậy đã như vậy, cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt, giống như muốn phát tiết ra ngoài."
A Dịch lo lắng nói: "Hay là về nhờ Tiết gia gia bắt mạch cho ngươi đi?"
"Tinh thần tốt cũng không phải bệnh tật, cái này thì có liên quan gì đâu?" Cảnh Lê không để bụng, đứng dậy kéo cánh tay A Dịch, "Đi A Dịch, ta còn muốn đi dạo Tây thành nữa, chẳng phải chúng ta vẫn chưa mua được thuốc lá mà ông Tiết cần sao?"
A Dịch yếu ớt nói: "Ta nghỉ một lát nữa, nghỉ một lát nữa thôi..."
Cảnh Lê giúp y ấn bả vai, cúi người nhỏ tiếng cầu xin: "Đi A Dịch, một lát nữa ta mời ngươi ăn điểm tâm có được không? Đi mà, còn chưa tới giữa trưa mà."
Cậu vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy có người túm lấy sau áo cậu, xách cậu lên giống như xách con mèo nhỏ.
Cảnh Lê ngẩng đầu, Tần Chiêu đứng sau lưng cậu, tay phải vẫn giữ tư thế xách cổ áo cậu. Hôm nay hiếm có một ngày thấy được mặt trời, Tần Chiêu từ trên cao nhìn xuống như thế này, ngũ quan tuấn tú do ngược sáng nên nhìn không rõ, đôi con ngươi yên ả không gợn sóng.
Cảnh Lê nuốt một ngụm nước miếng.
A Dịch cũng chột dạ đứng lên, lại nghe Tần Chiêu nói: "Ngươi quay về đi, ta đi dạo cùng y là được rồi."
Thế là, dưới ánh mắt cầu xin của Cảnh Lê, A Dịch xách bao lớn bao nhỏ hàng hòa mà bọn họ mua sáng nay, vội vã chạy mất như trút được gánh nặng.
Cảnh Lê: "..."
Quầy hoành thánh trở nên yên tĩnh không tiếng động, Cảnh Lê sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Ta vừa mới đùa giỡn với A Dịch thôi, ngươi đừng tức giận."
"Ta biết, không giận."
Tần Chiêu giúp cậu sửa sang khép lại vạt áo, con ngươi rũ xuống: "Vảy cá lộ ra rồi, bản thân ngươi không cảm giác được sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập khoa học lần hai: Thời kỳ đẻ trứng không chỉ một ngày.