"Thế, thế sao được?" Cảnh Lê vội la lên.
Tần Chiêu vỗ lưng cậu, giọng ôn tồn vỗ về: "Tiết tiên sinh đang nói đùa với ngươi thôi."
Cảnh Lê ngẩn ra, quả nhiên nhìn thấy Tiết lão tiên sinh ở trước mặt không nhịn được cười.
Tiết Nhân nói: "Ngươi làm gì mà nói toạc ra nhanh như vậy, ta còn muốn trêu chọc y thêm chút nữa."
Cảnh Lê đông cứng cho tới trưa, đầu óc đều đóng băng chết lặng rồi, lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng: "Mấy người vừa rồi hùa nhau lừa ta ư?"
"Ai bảo ngươi dễ lừa như vậy?" Thấy Cảnh Lê lại muốn xù lông, Tiết Nhân vội nói, "Được rồi, không nói đùa với ngươi nữa. Triệu chứng này của ngươi phần lớn là bị lạnh, ở trong trấn tĩnh dưỡng mấy ngày thì không sao rồi, không cần lo lắng."
Cảnh Lê: "Thế này còn tạm được..."
Sao có thể là có thai chứ, vậy quá kì quái rồi.
Tiết Nhân không quấy rầy bọn họ nữa, nói vài câu để hai người nghỉ ngơi cho tốt, sau đó trở về tiệm thuốc tiếp tục hút thuốc.
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê vào phòng.
Dưới giường trong phòng đều là giường sưởi, sưởi cho cả gian phòng đều ấm áp. Gian phòng này trước đó đã quét dọn qua, đồ đạc trong phòng đều có đầy đủ, ngay cả trên giường đều được lót một tầng bông thật dày.
Cảnh Lê ngồi phịch lên giường, lười đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Tần Chiêu lấy hành lý của bọn họ ra sắp xếp, quay đầu lại thấy dáng vẻ lười biếng của cá nhỏ nhà mình, không nhịn được cười: "May mà không phải là mang thai, bản thân cũng là đứa trẻ, sao mà chăm sóc con được đây?"
Cảnh Lê nghe câu này cũng không vui, lật người, tay chống lên đầu: "Sao nào, ngươi không vui khi có con hả?"
"Đương nhiên không phải." Tần Chiêu lắc đầu, lại không giải thích nhiều.
Cảnh Lê cảm thấy kỳ quái.
Người xưa không phải rất để ý chuyện nối dõi tông đường à, sao hình như Tần Chiêu chẳng quan tâm chút nào vậy?
Nhìn Tần Chiêu ở trong phòng bận đông bận tây, Cảnh Lê không nhịn được hỏi: "Ta không phải song nhi, ngươi thật sự không để ý hả?"
Tần Chiêu cũng không ngẩng đầu, cười nói: "Ngươi đã theo ta lâu như vậy, bây giờ mới hỏi tới vấn đề này, có phải đã quá muộn rồi không?"
"Ta phải hỏi rõ ràng chứ." Cảnh Lê tổng kết, "Không phải có trường hợp phu thê không sinh được con dẫn đến gia đình không hòa thuận, cuối cùng mỗi người một ngả sao, chẳng may trong lòng ngươi để ý, sau này không cần ta nữa thì sao đây?"
Động tác của Tần Chiêu ngừng lại.
Hắn buông quần áo trên tay xuống, đi tới mép giường, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi lạnh băng của Cảnh Lê.
"Không phải ngươi... Luôn lo lắng việc này đấy chứ?" Tần Chiêu thấp giọng hỏi.
Cảnh Lê chớp chớp mắt, nhìn đi chỗ khác: "Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu ngươi không muốn trả lời..."
"Sẽ không đâu." Tần Chiêu ngắt lời cậu.
Lời nói của Cảnh Lê bị chặn lại.
Ngón tay Tần Chiêu từ gò má Cảnh Lê trượt qua, thân mật mà dịu dàng nâng mặt của cậu, khiến cậu nhìn chăm chăm vào ánh mắt của mình: "Nếu ngươi muốn hỏi, hôm nay ta có thể nói rõ tất cả với ngươi."
"Ngươi không phải song nhi, quả thực ta đã từng tiếc nuối." Tần Chiêu nói, "Nhưng phần tiếc nuối kia, chỉ là bởi vì không thể cùng ngươi có chung một bé con."
Ta không quan tâm quá khứ của bản thân, càng không có ý nghĩ nhất định phải lưu lại huyết mạch, loại người giống như ta, vốn không nên..."
Hắn kỳ quái dừng lại, lại như không có chuyện gì nói: "Nên ngươi không cần lo lắng việc này, ta vĩnh viễn sẽ không vì bất kì chuyện gì bỏ lại ngươi, bởi những thứ kia đều không quan trọng bằng ngươi."
Trái tim Cảnh Lê đập dồn dập. Lúc này mặt cậu vẫn rất lạnh, càng khiến nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay Tần Chiêu trở nên nổi bật, toàn bộ hơi ấm lan truyền qua người cậu, lòng bàn tay vốn lạnh tới mức đông cứng lại không tự chủ đổ mồ hôi.
"Ta...ta biết rồi." Cảnh Lê nhỏ giọng nói, "Sau này không hỏi nữa."
Tần Chiêu cười: "Không sao, ngươi có thể hỏi."
"Ta không để ý nói với ngươi nhiều lần, chỉ cần ngươi nguyện ý nghe."
Tần Chiêu được hôn lên gò má ấm áp của cậu, mới buông cậu ra: "Thay quần áo trên người ra, ta đi tìm A Dịch hỏi lấy chút nước nóng, tắm xong rồi ngủ tiếp sẽ thoải mái hơn."
Nói xong lập tức xoay người đi ra cửa.
Cảnh Lê chậm rãi cởi vạt áo.
Hôm nay bọn họ đi ra ngoài, mặc bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, quần áo rất phức tạp. Cộng thêm trong phòng ấm áp như mùa xuân, Cảnh Lê vừa nằm xuống liền mệt rã rời, ngay cả động tác đứng dậy cởi quần áo cũng không muốn làm.
Lúc Tần Chiêu quay về, nhìn thấy bộ dạng cá nhỏ nhà mình cởi quần áo được một nửa, đang cuộn tròn trên giường ngủ.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, tiến lên lột người ra khỏi đống quần áo phức tạp.
Nhà A Dịch tổng cộng có ba tiểu viện, ngoài ngoại viện thông với tiệm thuốc ra, có một lớn một nhỏ khác, một trong nội viện, một thiên viện. Nơi bọn Tần Chiêu ở chính là thiên viện nhà y.
Trong thiên viện có ba gian phòng, một gian phòng chính và hai gian nhĩ thất.
Tần Chiêu cởi áo khoác của Cảnh Lê, lại dùng áo khoác dày bọc người lại thật kín, ôm ra nhà chính.
Cảnh Lê bị gió lạnh bên ngoài thổi một cái, co rúm lại, chôn đầu vào hõm vai của Tần Chiêu, mơ màng hỏi: "... Ngươi đưa ta đi đâu vậy?"
"Tắm."
Người trong thôn không chú trọng lắm, thùng nước tắm đặt luôn ở nhà chính, dùng một cái bình phong che lại. Mà trong nhà này lại chuẩn bị phòng tắm riêng biệt, chính là gian nhĩ thất bên cạnh gian phòng chính.
Ở giữa nhà tắm đào một cái bể, bên trong đổ đầy nước, trong nước còn thả một túi thảo dược để dùng ngâm tắm.
Tần Chiêu đặt Cảnh Lê ở cái ghế bên cạnh bồn tắm, nhéo nhéo mặt cậu: "Dậy nào, tắm xong rồi về ngủ."
Cảnh Lê bọc trong áo choàng da thú màu tối, tóc mềm rũ xuống, nhìn be bé nhỏ nhỏ, cuộn tròn trong ghế không nhúc nhích, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Tần Chiêu biết cậu chỉ đang lười động đậy, thấp giọng nói: "Nếu ngươi còn như vậy, ta ôm người xuống tắm đấy nhé?"
Lúc ở nhà, không phải Cảnh Lê chưa từng lười động đậy sau khi làm xong chuyện kia, bị người này ôm vào thùng tắm.
Nhưng mà kết cục từ trước đến giờ đều vô cùng khó miêu tả.
Cảnh Lê buồn ngủ không mở nổi mắt, mơ hồ nói: "Ta còn đang bị bệnh đấy, ngươi chỉ biết ức hiếp người ta."
"Ngoan, nghe lời." Tần Chiêu không chịu buông tha cho cậu, vừa hôn vừa dỗ, cứ luôn quấy nhiễu người ta tới mức không tài nào ngủ được.
Cảnh Lê bị hắn quấy đến phiền, bực bội đẩy tay hắn: "Ta biết rồi."
Cậu rề rà duỗi chân vào trong bồn nước thử nước ấm, nhiệt độ cơ thể cậu lạnh hơn người thường nhiều, không chịu nổi nước quá nóng.
Hiển nhiên trước đó Tần Chiêu đã giúp cậu pha nước ấm, nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Cảnh Lê nhắm mắt lần nữa, trên người thoáng qua một vệt ánh sáng đỏ. Sau khi ánh sáng tan đi, một con cá chép nhỏ từ trên thềm đá trượt vào trong nước.
Cá chép nhỏ ở trong nước thoải mái vẫy vẫy vây cá, lại phe phẩy cái đuôi, nghiêng người, ngủ mất.
Tần Chiêu: "..."
Làm cá có lúc rất thuận tiện.
Tần Chiêu khom người nhặt quần áo trên đất của Cảnh Lê, quét mắt nhìn cá chép nhỏ đang trôi nổi trên mặt nước, vẻ mặt lại cứng lại.
Mấy ngày nay nhóc này không muốn ăn gì, cả ngày hôm nay chỉ uống một ngụm cháo, sao giờ lại thấy hơi béo lên nhỉ?
Lời Tiết tiên sinh bỗng vang lên bên tai, "Giữa thế gian to lớn không thiếu cái lạ, biết đâu thể chất Tiểu Ngư đặc biệt, lại đúng lúc không lộ ra qua mạch tượng thì sao?"
Nếu nói về thể chất đặc biệt, cá nhỏ này hẳn là trước nay chưa từng có.
Cậu vốn không phải là người á...
Tần Chiêu ngồi xổm xuống bên bồn tắm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chạm vào bụng cá chép nhỏ.
Lúc cá chép nhỏ ngủ vẫn thích nằm ngửa trên mặt nước như cũ, cơ thể lớn chừng bàn tay, lộ ra cái bụng càng tròn trĩnh.
Cảm nhận được Tần Chiêu đang sờ mình, cá chép nhỏ thoải mái đong đưa đuôi.
Tần Chiêu thuận theo vảy cá ở bụng sờ dọc tới đuôi cá, vảy cá bóng loáng hơi lạnh, cảm giác rất là thoải mái, lại nhìn không ra khác thường gì.
Hẳn là do hắn nghĩ nhiều rồi.
Đã một quãng thời gian Tần Chiêu không nhìn thấy nguyên hình của Cảnh Lê, nói không chừng trước đây cho ăn béo lên rồi, dù sao trước khi thời tiết trở lạnh thì nhóc kia vẫn ăn rất tốt.
Hơn phân nửa là bị lời nói hôm nay của Tiết tiên sinh ảnh hưởng, đến hắn cũng có chút nghi ngờ.
Trong lòng Tần Chiêu nghĩ như vậy, im lặng thở phào một hơi.
Hắn đang định thu tay về, nhưng đột nhiên sờ phải một thứ nhỏ nhỏ nhô ra gần đuôi cá chép nhỏ. Chưa đợi hắn kịp phản ứng xem bản thân sờ phải thứ gì, cá chép nhỏ vẫy đuôi một cái, đánh bốp vào mu bàn tay của Tần Chiêu.
Cá chép nhỏ tỉnh táo trong nháy mắt, bơi đến bên kia bồn tắm, tức giận nói: "Ngươi đang làm gì đấy?!"
Người này lại nhân lúc cậu biến về nguyên hình mà sờ... Sờ nơi đó của cậu! Biến thái!!!
Lúc này Tần Chiêu mới kịp phản ứng mình đụng phải chỗ nào, vội vàng giải thích: "Ta... Ta không cố ý đâu... Xin lỗi..."
Cá chép nhỏ giận đến mức cơ thể nhỏ bé không ngừng phập phồng, nhất thời cũng không mệt nữa, tức giận lườm Tần Chiêu.
Càng giận hơn là, chỉ mới bị hắn sờ một tí thôi, cậu lại...
Lại có phản ứng!
Nửa thân dưới cá chép nhỏ giấu ở trong nước, chợt thấy mình may mắn vì đang ở hình cá, nếu không nhất định Tần Chiêu sẽ phát hiện bây giờ mặt cậu đã đỏ bừng rồi.
Một người một cá căng thẳng trong chốc lát, Tần Chiêu hiếm thấy có chút xấu hổ, trấn an nói: "Ngươi đừng giận, ta thật sự không phải cố ý. Ta ra ngoài đợi ngươi có được không, ngươi từ từ ngâm."
Nói xong, Tần Chiêu nhặt quần áo Cảnh Lê vừa thay, xoay người ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng tắm, bị gió lạnh bên ngoài thổi, lúc này Tần Chiêu mới muộn màng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trước đây hắn cũng từng sờ cá nhỏ như vậy, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không đụng phải nơi đó.
Sao lần này lại...
Trong bồn tắm, Cảnh Lê lặng lẽ biến thành người, nhìn ra bên ngoài.
Tần Chiêu đã khép cửa rời đi, bốn phía bồn tắm có màn che ngăn cách, cho dù có người đi vào cũng không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong bồn tắm ngay lập tức.
Cảnh Lê thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên cạnh bồn tắm, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt nước.
... Hưng phấn muốn chết.
Thật là kỳ lạ, trước đây rõ ràng không đụng được như vậy, lẽ nào là vì đã nửa tháng không làm chuyện đó?
Từ khi thời tiết trở lạnh đến nay, Tần Chiêu không chạm vào cậu nữa, thỉnh thoảng thân mật cũng giới hạn ở ôm hôn, hoặc là dùng tay giúp cậu giải quyết. Thứ nhất là vì trong phòng quá lạnh, Tần Chiêu sợ cậu bị bệnh, thứ hai là bị ảnh hưởng bởi thời tiết, khoảng thời gian này Cảnh Lê không hứng thú lắm.
Cho nên... Sau khi đổi một nơi ấm áp, hứng thú lập tức quay trở về?
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Cậu nào còn mặt mũi đi nói với Tần Chiêu yêu cầu này.
Cảnh Lê ngồi yên tĩnh ở trong nước chốc lát, chút khô nóng trong lòng vẫn không giảm đi, đành cam chịu số phận vươn tay, nhớ lại cách Tần Chiêu làm thường ngày, trông bầu vẽ gáo vậy.
Tiệc đón gió tối nay là A Dịch đích thân xuống bếp.
Thiếu niên nhỏ những năm này sinh hoạt một mình, ngoài Tiết lão tiên sinh ra, bên cạnh không có ai để nói chuyện. Thật không dễ dàng mới đợi được đến lúc Cảnh Lê đến làm khách, vội vã bộc lộ tay nghề nấu nướng tốt của bản thân, làm một bàn thức ăn.
Bốn người ở nhà chính vừa ăn vừa nói chuyện.
A Dịch hơi căng thẳng, khẽ hỏi Cảnh Lê: "Thức ăn vẫn hợp khẩu vị chứ?"
Cảnh Lê gật đầu: "Ừ, ta rất thích."
"Thích thì tốt!" A Dịch nhất thời vui vẻ, "Ta còn lo các ngươi ăn không quen chứ, bình thường thì ta với ông Tiết hai người ăn cơm, làm tương đối tùy tiện."
Cảnh Lê: "Không cần quá phiền phức, thực ra vốn dĩ nên là ta với Tần Chiêu nấu cơm..."
Tần Chiêu gắp cho cậu chút thức ăn, sửa lời cậu: "Là ta nấu cơm."
Nếu để Cảnh Lê làm, không khéo đốt luôn cả nhà bếp.
Đây là kết quả sau khi bọn họ bàn bạc.
A Dịch vốn cảm thấy phòng nhà mình cũng để không, muốn cho họ ở miễn phí. Nhưng hai người nhất quyết không chịu chiếm hời, muốn dựa theo giá cả ở huyện thành trả tiền thuê cho y.
Nhưng A Dịch kiểu gì cũng không chịu nhận, cuối cùng Tiết lão tiên sinh đập bàn quyết định, trong thời gian hai người ở đây sẽ giúp đỡ trông nom cửa hàng và cơm nước, coi như tiền thuê nhà.
Nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến, A Dịch chủ động muốn xuống bếp làm cơm tiếp đãi bọn họ.
"Vẫn là có các ngươi tới thì tốt hơn, náo nhiệt."
Tiết lão tiên sinh nói, "Trước kia chỉ có mỗi ta với A Dịch ăn tết, cháu trai ngoan của ta tuy không nói, nhưng ta thấy được nó rất cô đơn tịch mịch, cũng muốn có một người cùng tuổi tới bầu bạn."
A Dịch hơi xấu hổ, nhưng cũng không phủ nhận, nói với Cảnh Lê: "Trước đây ngươi chưa từng đến huyện thành ăn tết nhỉ? Ngày tết bên này rất náo nhiệt, có hội đèn lồng, có xiếc ảo thuật, còn có đoàn kịch biểu diễn, một lát nữa ta dẫn ngươi đi xem."
Cảnh Lê: "Ừ!"
Tiết Nhân lại nói: "Đúng lúc mấy ngày nay trên đường đang bán đồ tết, ngày mai các ngươi có thể đi dạo, để tiểu tử này ở lại trông nom cửa hàng là được."
Ông chỉ Tần Chiêu.
Tần Chiêu còn chưa kịp trả lời, Cảnh Lê nói: "Được ạ, ta với A Dịch đi mua."
Tần Chiêu hơi nhướng mày.
Trước khi tới đây bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau đi dạo, nhóc vô lương tâm này, lại quên mất hắn rồi.
A Dịch lại có chút do dự: "Như vậy không tốt lắm đâu..."
Tần Chiêu đang muốn nghe xem y nói gì, chỉ thấy A Dịch dừng một chút, nghiêm túc nói: "Không phải tháng hai Tần tiên sinh muốn tham gia thi huyện sao, trông nom cửa hàng có phải sẽ bỏ lỡ thời gian đọc sách không?"
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Không sao, sẽ không ảnh hưởng."
Mọi chuyện được quyết định như vậy.
Ăn cơm xong, Cảnh Lê với A Dịch rất lâu rồi không gặp, ở lại nói chuyện thêm một lát, đến lúc ánh trăng treo cao, dưới sự thúc giục của Tần Chiêu mới về phòng.
Từ lúc buổi chiều Cảnh Lê tắm xong, sau đó lại ngủ một giấc mĩ mãn, tinh thần của cậu có vẻ khôi phục không ít, ngay cả cơm tối cũng ăn nhiều hơn so với trước kia.
Thấy cậu như vậy, Tần Chiêu cảm thấy lựa chọn ăn tết ở huyện thành là đúng đắn.
So với những điều này, dù không thể cùng nhau đi dạo cũng chẳng sao.
Đêm đã khuya, hai người rửa mặt xong, Tần Chiêu đưa lưng về phía Cảnh Lê, khom người thu xếp giường đệm.
Cảnh Lê ngồi cạnh bàn nhìn hắn.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Tần Chiêu chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, phác họa vai rộng eo thon, hai chân thon dài. Động tác khiến một đoạn eo lộ ra khỏi vạt áo, làn da căng mịn trắng đến chói mắt.
Cảnh Lê không nhịn được nuốt ực một cái.
Hôm nay cậu ở trong bồn tắm căn bản chưa thoải mái.
Rõ ràng bình thường Tần Chiêu cũng giúp cậu như thế, cậu học theo nhưng làm thế nào cũng không đúng. Làm một hồi cuối cùng lại tự làm mình tụt hứng.
Cậu vẫn rất muốn...
"Chuẩn bị xong rồi, đi ngủ nào!" Âm thanh Tần Chiêu vang lên, Cảnh Lê bừng tỉnh hoàn hồn, mới phát hiện đối phương đã đứng ở trước mặt mình từ bao giờ.
Tần Chiêu hơi cúi người xuống, giơ tay lên chạm vào mặt cậu: "Làm sao mặt lại đỏ như vậy, nóng sao?"
"Không, không nóng!" Xúc cảm kia giống như dòng điện truyền vào người, Cảnh Lê nhanh như chớp đứng dậy, che giấu xoay người bước nhanh đến mép giường, "Ta buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."
Cậu bò lên giường, kéo chăn quấn mình vào, mặt hướng vào vách tường không động đậy nữa.
Tần Chiêu hơi đăm chiêu nhìn bóng lưng của cậu, phì cười, tắt đèn dầu, cũng leo lên giường.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ tròn vành vạnh, không biết qua bao lâu, Cảnh Lê mới lặng yên không tiếng động xoay người. Tần Chiêu nghiêng người nằm bên cạnh cậu, yên tĩnh nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.
Cảnh Lê nhìn chăm chú gương mặt kia, chỉ cảm thấy tim đập nhanh dần, cơ thể lại dâng lên loại cảm giác khô nóng xa lạ đó.
Quá kỳ quái rồi.
Từ trước tới giờ chưa từng như vậy.
Cảnh Lê có chút không chịu được cảm giác đó, đưa tay ra, sờ được bàn tay Tần Chiêu đặt ở bên cạnh.
Nhẹ nhàng cầm lấy.
Giường bên cạnh đột nhiên nhẹ bẫng, Cảnh Lê bị người ta lật một cái, vừa giương mắt, Tần Chiêu xoay người áp lên người cậu, trong con ngươi chứa ý cười: "Muốn rồi ư?"
Toàn thân Cảnh Lê bị hắn nặng nề áp xuống, không thể động đậy.
Cậu cắn chặt môi, gần như không nhịn được run rẩy đầu ngón tay: "Ta không..."
"Không có?" Tần Chiêu hôn gò má của cậu, âm thanh rất thấp, "Vậy ta đi ngủ nhé?"
Hô hấp Cảnh Lê càng dồn dập hơn, viền mắt có chút đỏ lên, một câu nói cũng không nói được.
Tay Tần Chiêu men theo cánh tay cậu trượt xuống, cùng cậu đan mười ngón tay thật chặt, dịu dàng mà kiên nhẫn thì thầm hỏi: "Cơ hội cuối cùng, nói cho phu quân, có muốn hay không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập khoa học kiến thức loài cá: Thông thường cá sẽ tiến vào thời kỳ đẻ trứng trước, sau đó mới tiến hành thụ tinh.