Sau cùng Cố Thanh Dung tự mình đứng dậy rời đi, để lại không gian cho Tần Di và Thẩm Thanh Đường.
Gió Nam ấm áp thổi qua người Tần Di và Thẩm Thanh Đường, khiến mái tóc dài và quần áo của họ khẽ đung đưa, ngay cả dây leo đang lười biếng nằm trên vai Tần Di cũng rung rinh không ngừng.
Lúc này, Tần Di nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá mềm của dây leo, thấp giọng nói: “Sắp được về nhà rồi, em vui không?”
Dây leo gật đầu.
Tần Di mỉm cười: “Sau này đừng có làm liều nữa.”
Dây leo nghĩ nghĩ, lại chọc chọc lòng bàn tay Tần Di.
Tần Di cảm nhận được ý nghĩ của dây leo, lấy làm lạ: “Em muốn ngọc giản kia làm gì?”
Một tia linh thức mỏng manh truyền vào trong đầu Tần Di: Thanh Dung tiền bối nói, phương pháp luyện chế Hóa Long Thảo không hề đơn giản, không thể nuốt sống, phải nấu cùng các dược liệu khác rồi uống trong vòng mười tám ngày.
Tần Di không khỏi nhíu mày: “Phiền phức như vậy sao?”
Dây leo vỗ Tần Di một cái: Hóa rồng làm gì đơn giản như vậy, nhất định phải tẩy tủy trước, nếu không sức chống đỡ của cơ thể chàng không chịu nổi kích thích khi hóa rồng, rất dễ bị nổ tung.
Tần Di trầm mặc một lát, thầm nghĩ kiếp trước bản thân mình đã trực tiếp nuốt sống Hóa Long Thảo.
Mặc dù thập tử nhất sinh, nhưng quả thật đã thành công.
Tuy nhiên, di chứng do nuốt sống Hóa Long Thảo ở kiếp trước khiến cho Tần Di luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, và luôn có cảm giác khát khô cổ.
Làn da trên người hắn bị xé rách rất nhiều do phải chịu đựng quá nhiều năng lượng khi hóa rồng, khiến những vết sẹo trên mặt càng thêm kinh khủng.
Nghĩ đến đây, Tần Di do dự một chút, quyết định làm bộ như không biết chuyện gì, làm theo lời Thẩm Thanh Đường.
Ở kiếp trước, chính vì cái chết của Thẩm Thanh Đường, hắn không còn luyến tiếc gì với thế giới, nên bằng mọi giá nuốt chửng Hóa Long Thảo.
Nhưng kiếp này, hắn vẫn muốn cùng Thẩm Thanh Đường sống thật tốt, cho nên nhất định phải chú ý.
Hơn nữa … bây giờ hắn thực sự không muốn trở nên xấu xí.
Nghĩ tới đây, Tần Di không chút do dự lấy ngọc giản ra, đưa cho dây leo.
Dây leo trèo lên ngọc giản, quấn quanh vài vòng, sau đó rót một lượng nhỏ linh thức vào bên trong, đọc thông tin bên trong.
Sau khi đọc xong, dây leo vui vẻ nói: Quả nhiên là có phương pháp bào chế Hóa Long Thảo.
Tần Di nói: “Cần dược liệu gì ta sẽ đi tìm.”
Dây leo lắc đầu vui vẻ nói: Chàng không cần tìm đâu, em đã làm quen với linh thực vật ở đây rồi, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết nó ở đâu, đến lúc đó chàng chỉ cần đi lấy về là được.
Sắc mặt Tần Di càng thêm nhu hòa: “Em càng ngày càng lợi hại rồi.”
Dây leo tự hào ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của dây leo, trong lòng Tần Di dần mềm nhũn – sau khi Thẩm Thanh Đường trở thành dây leo, em ấy càng ngày càng biết làm nũng.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, ít nhất hắn sẽ không quá lo lắng.
·
Dược liệu cần thiết rất nhanh đã thu thập đủ, mặc dù tâm trạng của Cố Thanh Dung trông có vẻ vẫn không tốt, nhưng vẫn tận lực giúp bọn họ thu thập thật nhiều dược liệu.
Thấy vậy, Tần Di mới hơi buông lỏng cảnh giác với Cố Thanh Dung.
Chỉ coi như Cố Thanh Dung không nói cho hắn biết đặc điểm của Hóa Long Thảo là nhất thời sơ suất.
Suy cho cùng, vẫn có thể thấy được Cố Thanh Dung rất quan tâm đến Thẩm Thanh Đường.
Dây leo cũng không nghĩ nhiều, mấy ngày nay nó khôi phục rất tốt, lúc này có mấy sợi dây leo mảnh mai đang làm việc luôn chân luôn tay, nhanh chóng xử lý tất cả dược thảo, làm sạch sẽ cho vào một cái lọ sứ nhỏ.
Thấy vậy, Tần Di khẽ cười một tiếng, lấy ra hộp ngọc đựng Hóa Long Thảo.
Bên này Tần Di vừa mở nắp hộp ngọc ra, Hóa Long Thảo đột nhiên nhảy dựng lên, từ mép hộp nhảy ra ngoài.
Động tác này quá nhanh, Tần Di bị nắp hộp ngọc chặn lại một phần, khi hắn nhìn thấy thì Hóa Long Thảo đã rơi xuống đất.
Ánh mắt Tần Di trầm xuống, muốn duỗi tay bắt lấy Hóa Long Thảo, thì đã có một sợi dây leo xanh biếc phóng ra, quấn lấy Hóa Long Thảo, trói chặt lại.
Hóa Long Thảo liều mạng giãy giụa giữa đám dây leo, cố gắng dùng gai nhọn đâm thủng dây leo, nhưng dây leo đã học khôn rồi, nếu Hóa Long Thảo muốn đâm nó, nó sẽ dùng chính chiếc lá của mình quất vào Hóa Long Thảo.
Để trả thù, dây leo rất hung dữ, cuối cùng, Hóa Long Thảo choáng váng đến mức chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Cố Thanh Dung đứng trầm mặc ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, lúc này mới nói: “Kỳ thực cũng không cần giết nó.”
Dây leo và Tần Di đồng thời ngẩng đầu lên.
Cố Thanh Dung lúc này nhìn thoáng qua Hóa Long Thảo bị dây leo trói buộc, nói: “Thứ có giá trị trên người nó chính là linh dịch đã hấp thu máu thịt của những con rồng, rắn khác, bảo nó ép linh dịch ra ngoài, tha cho nó một mạng đi.”
Dây leo im lặng một lúc, rung rinh phiến lá.
Cố Thanh Dung hiểu ý của dây leo, nói: “Nếu như nó đồng ý, linh dịch của nó còn tốt hơn khi nấu nó lên, cũng tinh khiết hơn.”
“Dùng nhiều dược liệu như vậy để luyện chế, chính là để giải trừ độc tố mà nó sinh ra do tức giận khi giãy giụa, chỉ cần có thể lấy được linh dịch, độc tố bên trong sẽ ít hơn rất nhiều.”
Dây leo: ?
Thì ra là vậy sao?
Mà lúc này nghe thấy Cố Thanh Dung nói như vậy, Hóa Long Thảo lập tức gật gật đầu, làm ra một bộ đáng thương, hoàn toàn khác với dáng vẻ chuẩn bị chạy trốn thông minh xảo trá vừa rồi.
Nhưng dây leo vẫn không đáp lại ngay, mà liếc nhìn Tần Di ở bên cạnh.
Tần Di khôi phục trí nhớ kiếp trước, cho nên hắn tự nhiên biết nuốt sống Hóa Long Thảo sẽ sinh ra độc tố, thấy Cố Thanh Dung nói như vậy, hắn suy nghĩ một chút nói: “Nếu Thanh Dung tiền bối đã nói như vậy, vậy cứ nghe lời tiền bối thôi.”
Tần Di vừa dứt lời, Cố Thanh Dung có chút kinh ngạc —— anh còn tưởng Tần Di ít nhất cũng hoài nghi anh.
Không ngờ Tần Di lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cố Thanh Dung ánh mắt lóe lên, nhìn Tần Di với một tâm thế khác.
Thấy cả hai người đều đồng ý, dây leo quơ quơ phiến lá trước mặt Hóa Long Thảo.
Hóa Long Thảo đấu tranh một lúc, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Ngay sau đó, dây leo duỗi ra một nhánh dây leo mỏng manh nhất, xì một tiếng chui vào Hóa Long Thảo.
Đều là linh thực vật, dây leo tự nhiên có thể phân biệt được thành phần của linh dịch, nó vẫn rất sáng suốt, không muốn Hóa Long Thảo âm thầm tiết ra bất kỳ độc tố gây ảo giác nào, tổn hại đến Tần Di.
Sau khi dây leo chui vào Hóa Long Thảo, nó hấp thu linh dịch một lúc rồi rút ra, sau đó nhỏ linh dịch mà nó đã hấp thu vào trong bình sứ nhỏ.
Hành động lưu loát.
Hóa Long Thảo bị rút linh dịch lập tức trở nên mềm nhũn và ủ rũ, nhưng nó không dám lên tiếng, dù sao tính mạng của nó vẫn nằm trong tay người khác.
Tần Di thu hồi lại Hóa Long Thảo đã chiết xuất linh dịch, đám dây leo lại bắt đầu sắc thuốc.
Nhìn một màn này, Cố Thanh Dung không hiểu sao im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đi ra ngoài, không nói lời nào.
Thẩm Thanh Đường chỉ chuyên tâm điều khiển dây leo sắc thuốc, không phát hiện tâm tình của Cố Thanh Dung thay đổi, nhưng Tần Di thì có.
Nhưng hắn không quay đầu nhìn.
Chỉ cần Cố Thanh Dung không cản trở hắn hóa rồng, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
·
Cố Thanh Dung đi tới dưới cây cọ, lúc này vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cây cọ, thấp giọng nói: “Ta làm như vậy là đúng hay sai, ta cũng không biết.”
Hóa Long Thảo là đồng tộc của anh, một chi của cây đa, có thể coi là một đồng tộc rất lợi hại.
Dù sao phần lớn thời gian, không có linh thực vật nào có thể chống lại yêu thú.
Nhưng Hóa Long Thảo có thể một lúc giết chết rất nhiều yêu thú, ở một mức độ nào đó có thể coi là dị chủng và đứng đầu trong giới linh thực vật.
Nhưng Cố Thanh Dung theo một nghĩa nào đó đã phản bội nó.
Mà một khắc khi Tần Di trở về, Cố Thanh Dung cũng phát hiện, Tần Di đã biết anh biết đặc tính của Hóa Long Thảo nhưng lại không nói rõ, hiển nhiên đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc đó Cố Thanh Dung thật sự không nói ra được…
Tuy rằng anh biết hành vi của mình có vẻ rất thiếu quyết đoán, rõ ràng có ý định giúp đỡ Tần Di, nhưng cuối cùng cũng không giúp được gì, nhưng anh thật sự không có cách nào…
Cây cọ cảm nhận được mâu thuẫn của Cố Thanh Dung, lúc này vươn ra phiến lá dày rộng lặng lẽ che trên đầu Cố Thanh Dung, mang cho anh bóng mát, yên lặng an ủi.
Cố Thanh Dung nghe một hồi, nhàn nhạt cười nói: “Ta quả thực là suy nghĩ cho Thập Vạn Đại Hoang, nhưng chuyện này vốn là lỗi của ta. Cây cọ tiền bối không cần an ủi ta.”
Cây cọ không nhiều lời, mà chỉ nghiêm túc dùng lá cây che ánh mặt trời chói chang cho Cố Thanh Dung.
Cố Thanh Dung hơi sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “Ngài nói đây là Thiên mệnh?”
Nói xong, Cố Thanh Dung không khỏi nhìn về phía Tần Di cùng Thẩm Thanh Đường.
Anh nhìn chằm chằm vào dây leo đang cẩn thận sắc thuốc, trong khi Tần Di đang che nắng cho Thẩm Thanh Đường, im lặng một lúc: “Phải rồi, lúc đó đền Thần đã có một lời tiên tri, rằng ba gia tộc sẽ thống nhất đất nước.”
Cuối cùng, một giọng nói ấm áp mềm mại khẽ vang lên, cây cọ rất ít khi lên tiếng.
“Nếu coi Tần Di như đồng loại, chẳng phải sẽ tốt hơn sao, ít nhất ngươi đã cứu được Hóa Long Thảo một mạng, đúng không?”
Cố Thanh Dung trầm mặc một hồi, sau đó cười nói: “Tiền bối giỏi an ủi thật.”
“Ta chỉ nói sự thật.”
Cố Thanh Dung cười cười không nói nữa.
Lúc này, ở xa xa, Tần Di đã ngửa cổ uống xong nước thuốc lần thứ nhất, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu đả tọa.
Cố Thanh Dung thấy vậy, ánh mắt khẽ động, xa xa nói: “Ngươi đến linh đàm đi, cởi y phục ra. Hóa Long Thảo sẽ khiến ngươi lột da.”
Cố Thanh Dung vừa nói ra lời này, sắc mặt Tần Di khẽ biến, mở to hai mắt, lộ ra vẻ cổ quái.
Tuy nhiên, sau khi do dự một lúc, hắn vẫn nghe theo lời Cố Thanh Dung, bế Thẩm Thanh Đường lên, đi đến bên hồ nước.
·
Thẩm Thanh Đường nằm yên lặng giữa những bông cỏ linh lăng bên cạnh hồ nước, trong khi Tần Di cởi bỏ quần áo từ từ bước xuống nước.
Mặt trời chói chang, khiến làn da của Tần Di trở nên trắng mịn như ngọc, phảng phất tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, chói mắt không tả nổi.
Bắp chân thon dài, thắt lưng rắn chắc.
Dây leo cứ vậy nằm trên bụi cỏ, nhìn không chớp mắt, những chiếc lá rung lên một cách thích thú.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, Tần Di theo bản năng nhíu mày.
Ào một tiếng, Tần Di cuối cùng cũng tiếng vào trong nước.
Dây leo ngay lập tức cúi đầu, tỏ vẻ thất vọng.
Tần Di: …
Nhưng rất nhanh dược tính của Hóa Long Thảo đã bắt đầu phát huy tác dụng, Tần Di vội vàng điều chỉnh tư thế, ngồi ở giữa ao nước, bắt đầu tẩy kinh phạt tủy lần thứ nhất.
------oOo------