Tần Di cảm nhận được sức mạnh ở bên eo mình, ở trong gió lốc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một sợi dây leo mảnh khảnh nhưng cực kỳ bền chắc quấn quanh eo mình.
Tần Di bất giác nở nụ cười.
Mà lúc này, đám oán linh nhìn thấy Tần Di đã lấy được Hóa Long Thảo liền điên cuồng đuổi theo Tần Di, mang theo một trận cuồng phong, như hổ rình mồi muốn đoạt xác Tần Di.
Tần Di ánh mắt tối sầm, giơ tay phóng ra một bức tường lửa.
Bức tường lửa thế như ngàn binh lính rầm rầm đâm thẳng vào đám oán linh đang lao lên điên cuồng.
Ngay lập tức, có vô số tiếng thét chói tai vang lên, những oán linh va phải bức tường lửa đầu tiên đã bị quét sạch, nhưng sau đó, những oán linh ở phía sau lại người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao về phía trước.
Điệu bộ như muốn xé nát Tần Di.
Tần Di cười lạnh một tiếng, lại biến ra mấy bức màn lửa, liên tục ném về phía đám oán linh kia!
Nhưng quái lạ là đám oán linh đó dường như giết hoài không hết.
Tần Di bất giác nhíu mày.
Mà đúng lúc này, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến một tia đau đớn mỏng manh.
Tần Di theo bản năng cúi đầu, trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.
Làm gì có oán linh nào, hắn đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, những bộ xương đó đã bị vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất từ lâu, đám oán linh đều đã bị quét sạch ngay khi Hóa Long Thảo được nhổ ra.
Về phần vết thương trên ngón tay của Tần Di…
Đó là bởi vì dây leo quanh eo hắn lúc này đang quấn lấy Hóa Long Thảo trong tay hắn, quấn chặt lấy chiếc lá nhỏ có răng cưa sắc bén.
Mà dây leo lại mọc ra thêm một chiếc lá non khác để nhéo hắn.
Nếu không phải dây leo nhắc nhở Tần Di, Tần Di tuyệt đối sẽ không biết Hóa Long Thảo vừa rồi trong giây phút ngắn ngủi kia đã tiết ra một ít độc tố gây ảo giác thông qua máu.
Thật nham hiểm.
Lúc này dây leo cùng Hóa Long Thảo quấn vào nhau, hai bên so kè với nhau, lớp vỏ xanh biếc của dây leo đã bị xé rách, chảy ra dịch xanh, Hóa Long Thảo hiển nhiên cũng đã suy yếu.
Khi Tần Di nhìn thấy những vết sẹo chi chít trên dây leo, trong mắt hắn lóe lên sát khí, sau đó những ngón tay đang nắm Hóa Long Thảo của hắn lập tức đỏ rực.
Một tiếng kêu khe khẽ, khói xanh bay ra, Hóa Long Thảo lập tức đau đớn cuộn tròn trên đầu ngón tay Tần Di, không dám phóng ra độc gây ảo giác nữa.
Lúc này, Tần Di lại vừa nâng niu vừa đau lòng đem dây leo đã bị thương lấy ra khỏi Hóa Long Thảo, ôm nó vào lòng bàn tay bên kia, lạnh lùng nhìn Hóa Long Thảo đã bị cháy sém cuộn tròn thành một cục, trầm giọng nói: “Nếu ngươi còn giở trò, ta bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu rụi ngươi.”
Hóa Long Thảo: …
Cuối cùng, Hóa Long Thảo cũng nằm yên bất động, bắt đầu giả chết.
Từng xem qua mấy lần bày trò của Hóa Long Thảo, hiện tại Tần Di đã không còn thiện cảm với Hóa Long Thảo.
Hắn lấy nhẫn trữ vật ra, lấy ra hộp ngọc vừa rồi để chồi non.
Nhìn vào bên trong, quả nhiên chồi non đã biến mất từ lâu.
Tần Di khẽ nhướng mày, lộ ra một tia bất đắc dĩ, sau đó hắn lắc đầu, cấp tốc ném Hóa Long Thảo vào trong hộp ngọc, đóng lại cái cạch.
Lại bỏ hộp ngọc đựng Hóa Long Thảo vào trong nhẫn trữ vật, dây leo quấn quanh eo hắn lại biến trở về hình dạng chồi non, nhích từng tí vào lòng bàn tay hắn, lung lay hai chiếc lá héo úa, làm nũng.
Tần Di nhìn hai chiếc lá khô héo trên đỉnh đầu chồi non, quả thật vừa đau lòng vừa bất lực, chỉ có thể vội vàng lấy ra một củ sâm ngọc linh màu tím, đặt vào trong lòng bàn tay.
Chồi non lập tức vui vẻ trèo lên củ sâm ngọc linh tím, quấn quanh củ sâm và bắt đầu hấp thụ nước trong củ sâm.
Chăm chú nhìn dáng vẻ một ngụm lớn ăn đồ ăn của chồi non, Tần Di bình tĩnh cười một tiếng, nâng chồi non tung người bay đi.
Ở đây vẫn không an toàn, nên ra ngoài càng sớm càng tốt.
Mặc dù Tần Di ý thức được ảo cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nó quá chân thực, lại là chuyện xảy ra trong quá khứ, vẫn khiến tâm tình Tần Di dao động trong chốc lát, có lẽ ở ảo cảnh cuối cùng Hóa Long Thảo đã lợi dụng sơ hở khi tinh thần của hắn bị rối loạn.
Thật xảo quyệt, thật nham hiểm.
Chẳng trách có rất nhiều tộc rồng và rắn khác bị nó hãm hại đến thịt nát xương tan.
Nếu không phải Tần Di làm việc không thẹn với lương tâm, hắn cũng sẽ không thoát thân dễ dàng như vậy.
Nhưng phàm là những kẻ đã từng làm chuyện xấu, nếu bị Hóa Long Thảo dụ dỗ, rất có thể sẽ chìm vào giấc ngủ say trong ảo cảnh mãi mãi không tỉnh lại được.
Hoặc là phát điên.
Nhưng mà……
Tần Di cúi đầu nhìn chồi non đã no nê bắt đầu lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay, trong đầu không hiểu sao hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Dung.
Cố Thanh Dung đưa hắn đến đây, nhưng không nhắc nhở điều này với hắn.
Là dân bản địa, Cố Thanh Dung không thể không biết điều này.
Nghĩ đến đây, Tần Di cau mày, tốc độ ngự phong lập tức nhanh hơn.
·
Lúc này, dưới gốc cây cọ
Cố Thanh Dung đang cúi đầu, cẩn thận chải mái tóc đen dài mềm mại óng ả của Thẩm Thanh Đường.
Một sợi dây leo mảnh khảnh nằm trên vai anh, đung đưa trong gió, trông rất đáng yêu.
Lúc này, Cố Thanh Dung dùng lược gỗ đào chải mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường, đang định gom thành một cụm thì tay đột nhiên run lên.
Bởi vì… Có một sợi tóc đen trên thái dương của Thẩm Thanh Đường từ từ chuyển sang màu trắng như sương khi anh vuốt mái tóc dài của cậu ra sau.
Cố Thanh Dung đột nhiên nắm chặt lược gỗ trong tay, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Đường lúc này cũng nhuốm màu giận dữ.
“Sao ngươi lại không biết quý trọng bản thân mình như vậy?”
Nhưng khi đang nói, Cố Thanh Dung đã đưa tay vuốt sợi tóc trắng trên thái dương của Thẩm Thanh Đường, chậm rãi rót linh khí vào đó.
Dưới sự nuôi dưỡng từ linh lực của Cố Thanh Dung, sợi tóc trắng dần có dấu hiệu chuyển sang màu đen, nhưng nó không chuyển sang màu đen ngay lập tức.
Phân thân vừa mới bị tách ra vô cùng mỏng manh và dễ bị tổn thương, Thẩm Thanh Đường thật sự quá tốt bụng…
Nhưng may mắn thay, chỉ có sợi tóc này chuyển sang màu trắng, những sợi còn lại không có dấu hiệu chuyển sang màu trắng.
Cố Thanh Dung đợi một lúc, cảm thấy thân thể Thẩm Thanh Đường không sao nữa, cuối cùng lông mày cũng giãn ra một chút, sau đó cau mày trầm giọng nói: “Thứ ngươi đưa cho hắn không phải là phân thân bình thường sao?”
Dây leo nằm trên vai Cố Thanh Dung co rụt lại, có chút chột dạ.
Cố Thanh Dung nhìn chằm chằm dây leo trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Cũng may ngươi là Mộc linh căn Thiên phẩm, người bình thường nếu dám làm như vậy đã sớm chết trăm lần rồi.”
Dây leo khe khẽ quơ quơ chồi non, cảm thấy hơi oan ức.
Cố Thanh Dung cau mày, muốn nói lại thôi.
Mà đúng vào lúc này, một cỗ hỏa linh lực không hề che dấu đột nhiên xuất hiện, chính là Tần Di.
Cố Thanh Dung còn chưa kịp phản ứng, dây leo trên vai anh vèo một cái xông ra ngoài——
Cố Thanh Dung: ?
Cố Thanh Dung: …
Tần Di có chút thở gấp đáp xuống cách đó không xa.
Đang định cất bước đi tới, một sợi dây leo đã vui mừng nhảy nhót vọt tới trước mặt hắn, quấn lấy tay hắn.
Thấy vậy, trong lòng Tần Di run lên, không lập tức đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Đường mà hơi nghiêng người, nhắm mắt lại, để cho dây leo vươn lá ra, nhẹ nhàng xoa má hắn.
Lúc này, cho dù không có kết nối linh thức, Tần Di cũng có thể ngầm hiểu Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì.
Khi Cố Thanh Dung nhìn thấy cảnh này, sắc mặt anh mới hơi nguôi giận.
Khi Tần Di cùng dây leo thân mật xong đứng dậy đi tới, Cố Thanh Dung mới hỏi: “Ngươi lấy được Hóa Long Thảo rồi sao?”
Tần Di nghe Cố Thanh Dung hỏi, sắc mặt hơi ngưng trọng, sau đó lại bình tĩnh đáp: “Vâng, nhờ phúc của tiền bối, đã lấy được rồi.”
Dứt lời, Tần Di mắt nhìn chằm chằm phía trước nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường đang nằm trên đùi Cố Thanh Dung.
Mà lúc này, Tần Di rốt cuộc cũng nhìn thấy một sợi tóc trắng trên thái dương của Thẩm Thanh Đường.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, không lập tức mở miệng nói chuyện, mà là ngước mắt yên lặng nhìn Cố Thanh Dung.
Cố Thanh Dung mới nói: “Phân thân của cậu ta bị thương rồi, ngươi mau đem phân thân của cậu ta đặt trở về đi.”
Tần Di: ?
Ngay lập tức, Tần Di không kịp nghĩ nhiều, liền xòe bàn tay ra.
Mà lúc này, chồi non mềm nhũn run rẩy ngẩng đầu lên, mặc dù đã hút tinh chất nhân sâm nhưng vẫn bơ phờ.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Dung rất đau lòng, nhưng anh cũng biết là do Thẩm Thanh Đường tự mình lựa chọn nên cũng không nói được gì.
Lúc này Tần Di toàn tâm tập trung vào Thẩm Thanh Đường, tự nhiên không có thời gian để ý tới cảm xúc của Cố Thanh Dung, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đặt chồi non lên đầu Thẩm Thanh Đường.
Ngay sau đó, chồi non biến thành ánh sáng màu xanh lá rồi dần dần hòa nhập vào cơ thể của Thẩm Thanh Đường.
Tuy nhiên, sau khi chồi non hợp nhất vào cơ thể của Thẩm Thanh Đường, nước da của Thẩm Thanh Đường chỉ trở nên hồng hào hơn một chút, còn sợi tóc trắng trên thái dương vẫn không phai đi.
Tần Di không khỏi nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
Cố Thanh Dung lạnh lùng nói: “Đừng nói là linh thực vật, cho dù là con người khi bị thương liền có thể lập tức khôi phục sao?”
Cảm nhận được sự thù địch của Cố Thanh Dung, Tần Di im lặng một lúc, thay vì đáp lại Cố Thanh Dung, hắn ôm chặt Thẩm Thanh Đường vào lòng mà không nói lời nào, đồng thời nắm tay Thẩm Thanh Đường, truyền chân khí của mình vào cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Mặc dù biết Cố Thanh Dung đối với mình có địch ý, Tần Di vẫn tự trách mình.
Dù thế nào đi nữa, lần này quả thật là do hắn sơ suất nên đã không bảo vệ tốt Thẩm Thanh Đường, hắn không có tư cách biện minh.
Cảm nhận được bầu không khí lạnh lùng giữa hai người, có hai sợi dây leo mảnh khảnh màu xanh lục lặng lẽ vươn ra, lần lượt cào vào vai Cố Thanh Dung và Tần Di.
“Đừng quậy, ngoan.”
“Ta không có giận chó đánh mèo —“
Hai người đồng thời lên tiếng, kết quả cả hai đều giật mình, ngẩng đầu nhìn nhau, liền thấy trên vai đối phương treo lủng lẳng một sợi dây leo.
Im lặng ngắn ngủi.
Cuối cùng, Cố Thanh Dung là người lên tiếng trước: “Lúc nãy ta đã nặng lời rồi, lấy được Hóa Long Thảo không phải dễ, Thanh Đường tốt bụng, ta chỉ là—” Chỉ là không quen nhìn Thẩm Thanh Đường trả giá vì Tần Di nhiều như vậy, luôn cảm thấy Thẩm Thanh Đường phải chịu thiệt thòi.
Nhưng Thẩm Thanh Đường đã tự nguyện làm điều đó, cho nên Cố Thanh Dung nói giữa chừng liền ngưng bặt.
“Ta biết tiền bối như vậy là vì tốt cho Thanh Đường.” Một lát sau, Tần Di bình tĩnh nói.
“Lần này quả thật là lỗi của ta, tiền bối tức giận là chuyện bình thường.”
Cố Thanh Dung ánh mắt khẽ động, vừa muốn nói chuyện, một phiến lá thật lớn đã từ trên đỉnh đầu cây cọ rơi xuống.
Cố Thanh Dung cảm nhận được ý thức của cây cọ, nói với Tần Di: “Cây cọ tiền bối nói vấn đề của Thanh Đường không nghiêm trọng, bảo chúng ta đừng tranh cãi nữa.”
Tần Di: …
Cuối cùng, dây leo cọ tới cọ lui quanh vai hai người dụ dỗ một hồi, mới có thể làm dịu đi bầu không khí có phần căng thẳng này.