Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 294:



“Ực.” Thanh âm chảy nước miếng vang lên. Là của Hoắc Minh Duyệt.
Cố Vân Khê và Hoắc lão nhìn nhau: Có hy vọng!
“Vậy để Tiểu Duyệt cùng theo cháu về đi. Mong cháu cố gắng chiếu cố con bé.”
“Ông yên tâm đi.”
Ở sân bay, cô nhận được một cuộc điện thoại, là của Tề lão gia.
“Tiểu Khê à, là tôi.” Tề lão gia cũng không vòng vo nữa, ông nói thẳng: "Mạc lão phu nhân nhờ tôi, nói là muốn được gặp cháu một lần.”
Cố Vân Khê nhíu mày, bà ta đây là muốn chịu thua sao? Cô ngược lại cũng rất muốn nhìn xem, bà ta muốn làm gì? Nhưng đáng tiếc hiện tại cô không có thời gian để ý đến bà ta.
“Ông không cần để ý đến bà ta. Rốt cuộc bà ta muốn gặp cháu để làm gì?”
Tề lão gia là người ở trung gian truyền lời, thành thật truyền đạt lại nguyên ý của bà ta: “Bà ta nguyện ý đem chuyện năm đó nói rõ ràng, cũng sẽ nói cho Mạc lão gia biết tung tích vợ cả của ông ấy ở đâu? Với điều kiện, con trai bà ta phải vô tội, được cảnh sát thả ra.”
Hai con trai Mạc gia bị bắt, toàn HK hiện đang xôn xao, truyền thông đều điên cuồng tìm kiếm, khai thác về đề tài này, gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn. Tuy rằng Mạc gia đã cố gắng để đè xuống, nhưng phàm là đời thì tiếng lành đồn ít, tiếng xấu lan xa. Ngay sau khi cảnh sát bắt được tất cả những người bị tình nghi, lại có video làm chứng, rất nhanh tra ra tất cả manh mối liên quan.
Hai người con Mạc gia chính thức bị khởi tố với tội danh ‘giết người’, đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên toàn đất cảng HK.
Mạc lão phu nhân không ngừng đi khắp nơi để xin giúp đỡ, nhưng cũng không làm nên chuyện gì. Còn Mạc lão gia lại không chịu vận dụng quan hệ để giúp cho con trai thoát tội, cho nên, Mạc lão phu nhân chỉ có thể nghĩ ra biện pháp là đi tìm tới Cố Vân Khê.
Theo bà ta, ‘muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông’.
“Ha ha, bà ta nghĩ hay thật. Nhưng cháu không đồng ý.”
Chỉ cần nói ra tung tích của Tô Mạn Châu liền muốn giải quyết tất cả vấn đề sao? Muốn mua tội g.i.ế.c người của cô xóa bỏ? Quả thực là si tâm vọng tưởng.
“Ông giúp cháu nói cho bà ta biết, hai đứa con trai của bà ta cũng đừng mong lần này có thể thoát được. Đây chính là báo ứng của bà ta.”
Không từ thủ đoạn hại người khác mục đích chỉ để cướp được bốn mươi năm hưởng được thứ vinh hoa phú quý này, chung quy vẫn là công dã tràng, không phải quá thê thảm sao? Còn có cái gì tuyệt vọng hơn khi con trai mình phải vào tù?
Tề lão gia đối với việc này cũng không có ý kiến gì, dù sao ông cũng chỉ là người truyền lời.
“Được. Còn nữa, Mạc gia hiện tại cũng đã bán tháo cổ phần của công ty, đều là công ty chủ chốt. Có thể không bao lâu nữa, Mạc thị sẽ đổi chủ.”
Cố Vân Khê nhíu mày. Đối với một người đàn ông ham công tiếc việc, cố gắng cả đời người, coi sự nghiệp như sinh mệnh của mình mà nói, còn có chuyện gì thống khổ hơn việc tự tay hủy diệt đi ‘đế chế’ dày công xây dựng này của mình đây?
Đôi vợ chồng Mạc gia kia đều có tội.
Tất nhiên, cô cũng không có ý định thay trời hành đạo cái gì, bởi tất cả những chuyện này đều là do chính bọn họ lựa chọn.
“Rất tốt. Sếp Hứa đã đồng ý với cháu, ngài ấy nhất định sẽ giúp cháu điều tra về chuyện này. Dù người còn sống hay là đã chết, ngài ấy cũng sẽ cho cháu một sự giải thích thỏa đáng.”
Tề lão gia tôn trọng quyết định của cô, sau khi trầm mặc hai giây liền hỏi: "Tiểu Khê, tôi hỏi cháu một vấn đề: cháu thử nói xem, nếu người thân nhất của cháu phản bội cháu, thì cháu sẽ làm thế nào?"
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, vấn đề này rất thú vị: "Lấy răng trả răng, lấy m.á.u trả máu, nếu đã có gan phản bội, nhất định phải bắt bọn họ trả lại gấp trăm ngàn lần.”
Người ngoài phản bội không sao cả, nhưng người thân nhất phản bội mới chính là đòn đả thương nặng nề nhất đối với mình. Việc đó không chỉ chà đạp lên phần tình cảm của mình, mà còn phá hủy đi cả niềm tin lẫn tín nhiệm.
“Nếu người ta đã không coi cháu là người thân, họ đ.â.m cháu một cháu, vậy cháu cũng sẽ trả lại gấp bội.”
Tề lão gia kinh ngạc: "Nhưng đó là người thân nhất của cháu.”
Ánh mắt Cố Vân Khê lạnh lẽo: "À, vậy thì cũng không cần trả gấp trăm lần, cứ trả gấp đôi, cũng không tính nợ này lên người con cháu, chỉ g.i.ế.c thủ ác thôi.”
Lời này làm cho Tề lão gia bỗng nghĩ tới kết cục của Mạc gia, ông không tự chủ được có chút run rẩy.
Nếu đã không ngừng, tất phải chịu loạn, kết cục Mạc gia là một cảnh báo rất tốt.
Cúp điện thoại Tề lão gia nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ai.”
Ông trầm mặc thật lâu, sau đó đi tới thư phòng, chỉ thấy Tề Thiệu hiện tại đang ngồi trước máy tính chơi đùa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv