Thư ký Vương nghe vậy có chút sửng sốt: “Cô không muốn đi du học sao?”
"Cũng không phải, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy." Cố Vân Khê ở nơi nào cũng có thể thích ứng với môi trường ở đó rất nhanh. Chỉ là cô đang lo lắng cho người nhà của cô. Nếu ở trong nước cô còn có thể tùy thời điểm mà gặp được bọn họ, nhưng nếu cô ra nước ngoài rồi, thì chuyện này lại rất khó khăn.
Nhưng, nghĩ lại, cô đã lọt vào mắt của các vị lãnh đạo kia, chỉ cần cô tạo thêm nhiều thành tựu một chút, quốc gia tất nhiên sẽ bảo vệ chu toàn cho người nhà của cô.
"Tuy nhiên, tôi có thể làm bất cứ điều gì nếu như Tổ quốc cần đến."
Vương thư ký âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ sợ cô gái này là người có chủ kiến, lại có lý tưởng của riêng mình mà không đồng ý với sự sắp đặt của bọn họ.
"Vậy cô có biết trường đại học nào có chuyên ngành Thông tin điện tử tốt nhất hay không?"
Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi liền nói: "Đại học công nghệ Massachusetts nổi danh là cái nôi của đại học công nghệ thế giới, cũng là ‘người’ tiên phong trong công nghệ cao của toàn cầu. Nơi đó rất thích hợp để tôi có thể học tập ở nhiều lĩnh vực.”
Nhắc tới chuyện này, cô liền nhớ tới Tề Thiệu. Cô cũng không biết tình huống hiện tại của hắn thế nào, có khỏe không? Khi nào rảnh cô sẽ gọi cho hắn.
Thư ký Vương còn chưa nói xong, Cố Vân Khê đã khoát tay: "Không cần, lúc trước tôi phát biểu luận văn ở tạp chí khoa học, bọn họ đã từng gửi thiệp mời cho tôi nhưng đã bị tôi khéo léo từ chối."
Thư ký Vương: … Được rồi, người có bản lĩnh chính là trâu bò như vậy.
“Bây giờ còn tính không?”
Cố Vân Khê tràn đầy tự tin bày tỏ: "Tất nhiên là tính rồi. Không có trường đại học nào có thể cự tuyệt một sinh viên tốt ưu tú như tôi được. Yên tâm đi, tôi có phương thức liên lạc của bọn họ, thậm chí còn có thể tranh thủ một học bổng toàn phần.”
Loại trường này ở nước ngoài được xem là một trong những trường đại học đứng đầu cả nước, nên học phí vô cùng đắt. Cũng không phải cô không trả nổi, nhưng nếu cái gì có thể tiết kiệm thì tốt nhất vẫn tiết kiệm đi. Thư ký Vương nghe cô sắp xếp như vậy, khẽ gật đầu: "Nếu không giải quyết được cô nhất định phải nói với chúng tôi. Quá xuất sắc cũng không tốt.”
Cố Vân Khê nhìn anh một cái, hiểu ngay.
Ánh mắt của cô quá mức vi diệu, thư ký Vương nhịn không được hỏi: "Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Cây non trong rừng tất phá chi.” (*) Cố Vân Khê chỉ nói một câu.
(*) Có cây non, rừng mới mạnh.
“Cô so với tưởng tượng của tôi còn thông minh hơn rất nhiều.” Thư ký Vương nhịn không được khen một câu.Cô nói mình có chỉ số thông minh cao, EQ thấp, nhưng anh phát hiện, EQ của cô cũng không hề thấp như cô nghĩ. Chỉ là hiện tại cô vẫn còn chưa đủ chính chắn lắm, cũng có thể là do tuổi còn nhỏ, còn chưa có nhận thức rõ về những chuyện này. Nhưng chờ đến khi cô trưởng thành, đến ở giai đoạn cô có thể kiểm soát được ‘hỉ nộ ái ô’ trên khuôn mặt mình, khi đó mới là lúc đáng sợ nhất.
“Sau này, chị Triệu sẽ là người lo lắng ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô. Có chuyện gì thì cô cứ tìm chị ấy.”
“Được.”
Cố Vân Khê đi ra ngoài được một lúc, cũng may trước khi đi cô đã kịp gọi điện thoại cho Hoắc lão gia. Hoắc lão gia nghe xong không nói hai lời vội vàng mang cháu gái mình tới.
“Cái gì? Cháu nói cháu muốn ra nước ngoài du học? Sao tự nhiên lại nhanh như vậy?”
“Cháu cũng chỉ vừa mới biết được. Hoắc lão gia, thật xin lỗi, cháu phải thất hứa rồi.”Cố Vân Khê vẻ mặt xin lỗi: "Ông cũng không cần phải chuyển trường cho Tiểu Duyệt.”
Hoắc lão còn có cái gì không rõ đây? Có một số việc, là thân bất do kỷ, không thể nào chuẩn bị trước được. Cũng tựa như chuyện này, bất cứ lúc nào, lợi ích quốc gia cũng phải đặt lên hàng đầu.
“Không trách cháu được.” Vậy cháu gái nhỏ của ông phải làm sao bây giờ? Hoắc lão gia vô cùng buồn rầu, vốn đã nghĩ….
Cố Vân Khê nhìn về phía cô gái có ánh mắt đờ đẫn kia, chậm rãi nói: "Tiểu Duyệt, tôi muốn về nhà, cô có muốn đến nhà tôi làm khách không? Tôi có thể dẫn cô đi chơi nha. Ở Hải Thành cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, cơm Trung cơm Tây đều có đủ cả, chúng ta có thể ăn từng món một. Tôi thích nhất là ăn bánh rán ở một cửa hàng chiên gần nhà Y Oa. Bánh vừa mới ra lò chiên có màu vàng óng ánh, rắc lên một chút vừng trắng cùng hành hoa, đáy cháy có chút cứng; cắn một miếng giòn giòn, bên trong thơm ngon nước thịt chảy ra..."