Lương gia có quan hệ với thảo khấu?
Liễu Thịnh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó cả người nhảy dựng lên, chạy như bay ra ngoài.
"Thạch Hộc, mau đi theo ta"
Liễu Thịnh thông qua Cẩm Y Vệ biết được sáng nay Hạ Tuyết Kiến đã vào Ngọc Thanh Quan đến giờ vẫn chưa đi ra, mày kiếm nhăn lại.
"Không tốt"
"Công tử?" Thạch Hộc không rõ nguyên nhân hỏi: "Công tử lo lắng cho Hạ tiểu thư?"
"Ta lo nàng ta không chết?"
Chỉ là một thứ nữ của quan ngũ phẩm mà dám tra tới trên đầu hắn, thật là chán sống.
Liễu Thịnh trong mắt ẩn hiện một tia sát ý.
Thạch Hộc khoé miệng thoáng run rẩy, hắn cảm giác có một tia không thích hợp như có như không, công tử nhà hắn trước đây ấn tượng với Hạ tiểu thư không phải rất tốt sao? Vì sao bỗng nhiên liền thay đổi...
Liễu Thịnh không cùng giải thích với hắn lập tức lao ra khỏi thành.
Dựa theo lời Diệp Khanh Oản, Hạ Tuyết Kiến theo dõi thảo khấu ra khỏi thành, hắn chỉ cần đuổi tới nơi dừng chân của bọn chúng thì sẽ gặp được nàng ta.
Hậu viện của Ngọc Thanh Quan có một thông đạo nối thẳng đến nơi thảo khấu chiếm đóng ở ngoại thành.
Liễu Thịnh mang theo Thạch Hộc cùng một ít ám vệ ra sức thúc ngựa tới nơi đang rối loạn. Vừa tới cửa ra của mật đạo thì đυ.ng phải Hạ Tuyết Kiến đang lén lút đi theo sau hai đại hán râu ria xồm xoàm.
Ám vệ nhìn Liễu Thịnh chờ hắn phân phó xem có nên giải quyết Hạ Tuyết Kiến hay không nhưng hắn liền lắc đầu, lặng lẽ xuống ngựa đi tới gần Hạ Tuyết Kiến, hắn thật muốn nhìn xem Hạ Tuyết Kiến định làm trò gì.
Hạ Tuyết Kiến cẩn thận đi theo hai người phía trước mà không hề nhận ra phía sau chính mình còn có người theo sau. Thẳng tới lúc tiến vào rừng cây, sau đó đi vào một vách đá xa lạ, Hạ Tuyết Kiến liền đoán hang ổ của bọn chúng chắc ở gần đây nên không muốn tiếp tục theo dõi. Bỗng nhiên chân nàng bị một cái gì đó đánh chúng khiến nàng không thể không kêu "A" lên một tiếng.
Tiếng kêu kinh động đến hai người phía trước, Hạ Tuyết Kiến nhận ra mọi chuyện đang chuyển xấu, lập tức muốn chạy nhưng lại bị hai đại hán một trước một sau ngăn lại.
"Ngươi là ai?"
Hạ Tuyết Kiến lúc này mới ý thức được mọi chuyện không ổn, liền muốn nói vài câu cho qua chuyện, nàng nói mình đang đi du ngoại thì lạc đường.
Nhưng hai người họ liếc nhau, rõ ràng là không tin lời nàng ta nói.
"Cô nương bị lạc đường? Lạc từ nơi hỗn loạn kia lạc tới tận đây."
Hạ Tuyết Kiến sắc mặt thoáng trắng nhợt, sợ hãi lùi lại về sau cho đến khi lưng chạm vào vách đá, không còn đường lui nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Hai người thấy nàng như vậy bỗng nhiên có một cỗ hưng phấn dâng lên, khuôn mặt lộ lên vẻ đáng khinh vuốt cằm, ánh mắt trên dưới đánh giá nàng.
"Thật không nghĩ tới tại vùng hoang vu này còn có thế gặp loại hàng thượng đẳng như vậy."
"Tiểu muội muội đừng sợ, để các ca ca hảo hảo yêu thương ngươi."
"Ngươi theo các ca ca lâu như vậy không phải muốn về làm lão bà của các ca ca sao?"
"Ha ha ha...."
Hai người trong miệng không ngừng tuôn ra những lời lẽ ô uế, Hạ Tuyết Kiến trộm gỡ trâm cài đầu của nàng xuống, nhân lúc bọn chúng không chú ý liền lao ra hung hăng đâm vào cổ của một tên. Người nọ che cổ ra sức kêu thảm thiết.
Hạ Tuyết Kiến thấy thế liền nhân cơ hội chạy đi nhưng lại bị một người dùng chân hung hăng đá mạnh vào eo nàng, thân thể không trụ được ngã mạnh một cái xuống đất.
Lúc này đại hán bị nàng đả thương đi tới, ngồi trên người nàng hung hăng cho nàng một bạt tai.
"Xú nữ nhân, dám đả thương lão tử."
Hạ Tuyết Kiến bị một cái tát khiến đầu óc choáng váng, mất đi khả năng phản kháng.
Người nọ một tay lột váy áo của Hạ Tuyết Kiến, một tay nới lỏng giải lưng quần.
"Xem lão tử thu thập ngươi như thế nào."
Hạ Tuyết Kiến mơ mơ màng màng nhìn động tác của hắn, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, đáp lại nàng lại là một cái bạt tai.
Ngay sau đó một đôi bàn thô ráp bắt đầu hung hăng xé rách quần áo của nàng, nàng muốn kêu lên nhưng lại kêu không được, chỉ có thể bất lực rơi lệ.
Ngay lúc nàng tuyệt vọng tới mức muốn cắn lưỡi tự sát thì kẻ đang ngồi trên người nàng kêu lên một tiếng thảm thiết ngã lăn ra ngoài.
Chờ tới lúc nàng phải ứng lại thì hai người kia đã bị quan binh bắt lấy.
Một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn đi tới phía nàng, cởi lam bào trên người choàng lên thân thể nàng che đi mớ quẩn áo hỗn độn, đem nàng bế lên.
"Hạ tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
"Cửu vương gia..." đôi mắt Hạ Tuyết Kiến rưng rưng, theo bản năng ôm chặt lấy Cửu vương gia, thân thể nhỏ phát run.
"Vương gia, hai người này chính là sơn tặc bị quan phủ hạ lệnh truy nã ba năm trước." Một quan binh bẩm báo.
"Cứ mang bọn chúng về đã."
Cửu vương gia vừa dứt lời thì trên không xuất hiện hai mũi tên xuyên thẳng qua yết hầu của bọn chúng, hai người nọ đến tiếng kêu còn chưa kịp phát ra đã trở thành hai xác chết.
Cùng lúc đó mũi tên thứ ba nhắm thẳng đến trán Hạ Tuyết Kiến mà bay đến, Cửu vương gia tinh mắt nhìn thấy liền ôm nàng lăn sang một bên, chật vật tránh được một tên.
"Vương gia cẩn thận."
Quan binh cùng thị vệ đứng ở phía trước che trở cho Cửu vương gia ở phía sau.
Giờ phút này ở một nơi cách đó không xa, Liễu Thịnh thu hồi cung tiễn trong tay giao lại cho Thạch Hộc, lạnh lùng nói.
"Đi"
Hai tên giặc cỏ kia đã chết, sát ý trong mắt Liễu Thịnh mới thoáng phiêu tán.
Hắn suy đoán hai tên này bỗng nhiên xuất hiện ở Ngọc Thanh Quan vừa lúc gặp được Hạ Tuyết Kiến, nàng ta mới theo dõi chúng trong một thời gian ngắn chắc chắn chưa tra ra được chuyện gì.
Chỉ là một nữ chính chuyện gì cũng cần nam chính cứu giúp, không biết đầu óc của nàng ta ở đâu.
Chẳng lẽ sau này hắn thực sự thích một nữ nhân như vậy sao?
Ngu xuẩn, lỗ mãng, đi khắp nơi tìm tới rắc rối sau đó lại không thể giải quyết được hậu quả mà cần người khác phải thu dọn đại cục thay nàng, nữ nhân như vậy có điểm gì khiến hắn yêu thích?
Chẳng những vậy hắn còn là chó săn số một của nàng ta?
Nếu muốn hắn mỗi ngày đều giúp nữ nhân này giải quyết hậu quả không phải muốn hắn phát điên lên sao?
Liễu Thịnh rơi vào trầm tư, trước mắt hắn một lần nữa lại xuất hiện phụ đề của Diệp Khanh Oản
"Ái chà, nguyên bản nữ chính theo dõi thảo khấu có quan hệ cùng lão thái phó, còn bị lão thái phó hù cho suýt chết, bày đặt mang theo người một hai phải gϊếŧ nữ chính nhưng đến lúc hắn nhìn thấy nữ chính bị hai tên giặc cỏ khi dễ thì bỗng nhiên lại mềm lòng"
"Ánh mắt nàng trống rỗng, một vài sợi tóc toán loạn vương lại trên má, nước mắt như những hạt trân châu cuồn cuộn rơi, giờ khắc này nhìn nàng bất lực như vậy, Liễu Thịnh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đâm một đao, đau đến hô hấp cũng trở nên khó khăn."
"Giờ khắc này hắn mới nhận ra chính mình đã bị một nữ tử vừa nhu nhược vừa kiên cường hấp dẫn...Hắn muốn vĩnh viễn bảo hộ nàng, để cho nàng không bị người khác khinh nhục nửa phần..."
Nhìn những dòng chữ đó gân xanh trên trán Liễu Thịnh bạo khởi.
Phảng phất như Diệp Khanh Oản đang đứng trước hắn hài hước đọc diễn cảm những lời lẽ buồn nôn đó khiến hắn cảm thấy uất nghẹn không nói lên lời.
Đây không phải là hắn, không phải, nhất định là Diệp Khanh Oản đã nhầm. Sao có thể là hắn.
Tuyệt nhiên không có khả năng!
Liễu Thịnh bỗng nhiên thít chặt dây cương, liền muốn quay lại trực tiếp gϊếŧ chết Hạ Tuyết Kiến.
Đây là cái gì thoại bản, bản công tử không muốn chơi, ông đây phá hết.
"Công tử."
"Buông ra, ta phải đi gϊếŧ nàng."
"Công tử, người bình tĩnh một chút, Cửu vương gia đang ở đó, chúng ta xuất hiện sẽ bại lộ thân phận."
Liễu Thịnh lúc này mới bình tĩnh lại một chút nhưng ngực vẫn phập phồng đến lợi hại.
Điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này hắn mới phân phó: "Đem dấu vết còn lại thu thập sạch sẽ, hôm nay việc chúng ta ra khỏi thành phải được giữ kín, không để người nào được biết."
"Vâng thưa công tử."
Trong khi ám vệ bắt đầu hành động thì Thạch Hộc muốn đưa hắn hồi phủ.
"Không, chúng ta không hồi phủ."
"Vậy chúng ta đi đâu thưa công tử?"
Liễu Thịnh híp mắt lại lộ ra một tia nguy hiểm nói.
"Đi Ứng Tuyết Đường."
Ác...
Thạch Hộc trở nên ngốc trệ, Ứng Tuyết Đường... không phải là tên của một hiệu thuốc sao?
Thân thể công tử có chỗ không thoải mái?