Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Chương 53: Giữ người lại làm con tin.



Hoàng Thao không để ý đến hắn mà đứng dậy bước ra khỏi phòng, hướng gia nhân hỏi: "Tiểu thư đang ở đâu?"

"Tiểu thư vẫn ở trong viện thưa lão gia."

Gia nhân nhanh nhẹn đáp.

Hoàng Thao gật đầu, bước chân trầm ổn như thái sơn hướng về Trúc viện mà đi.

Trong Trúc viện, Hoàng Trúc vẫn là phong thái Khương Lan từng thấy đứng bên án thư vẽ tranh.

Thân hình mảnh mai nhưng thẳng tắp như gốc trúc, có thể cong nhưng khó có thể gãy.

Trên người có sáu phần khí thế của Hoàng Thao, bốn phần mềm dẻo của mẫu thân, là tiểu nữ nhi Hoàng Thao thích nhất.

Nếu có thể, Hoàng Thao không muốn đẩy nữ nhi đến đầu sóng ngọn gió. Nhưng Khương gia có ân với Hoàng gia...

"Phụ thân."

Hoàng Trúc nhận ra ông trước khi Hoàng Thao lên tiếng. Điềm đạm lại pha chút tinh nghịch đặt bút lông xuống, chạy tới kéo tay ông.

Hoàng Thao cưng chiều sờ đầu nàng, miệng càng thêm khó mở

Hoàng Trúc nhìn thì đơn thuần nhưng làm người khôn khéo, lập tức nhận ra khó xử của ông, chủ động mở lời:

"Phụ thân có điều muốn nói với nữ nhi?"

Hoàng Thao thở dài một hơi rồi mới nói: "Nữ nhi ngoan, nếu phụ thân nói muốn con gả cho thái tử..."

"'Con có bằng lòng không?"



Hoàng Trúc không nói bằng lòng không mà hỏi lại: "Vì sao ạ?"

Nhưng cũng chính vì nàng như vậy nên Hoàng Thao mới càng không nỡ.

Có đứa con gái quá hiếu chuyện, quá biết đại cục cũng không tốt.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, ông vẫn nói: "Phụ thân muốn con trông chừng thái tử."

Hoàng Trúc thông tuệ, nháy mắt đã hiếu: "Tuy rằng trước đây phụ thân có quan hệ không tồi với Khương gia nhưng bây giờ Khương gia đã lụi bại, Khương tiểu thư lại luôn tỏ vẻ không muốn nắm lấy phần lợi này, mặc kệ ai muốn lấy thì lấy, trong khi địa vị trong đám quan binh của người lại rất không tồi, là người đáng để lôi kéo nhất hiện nay. Tô quý phi muốn con gả cho Tiêu Quân Địch cũng là vì cái này, thông qua phụ thân nắm lấy binh quyền đang bỏ ngỏ."

"Đáng lý ra khả năng con phải gả cho Tiêu Quân Địch là cao nhất, bởi vì hoàng hậu chướng mắt phẩm cấp của phụ thân. Lúc này phụ thân hỏi con có đồng ý gả cho thái tử không, có nghĩa là thái tử sẽ không bắt tay với phủ thượng thư. Khi đó hắn chỉ có một sự lựa chọn là con, lại vì không muốn để cho Tiêu Quân Địch toại nguyện mà sẽ lấy con."

Hoàng Thao phức tạp nhìn nàng.

Hoàng Trúc lại hỏi: "An gia không phải đứng về phía thái tử sao? An Thiên Tầm không được rồi nhưng vẫn còn An Thiên Ninh tâm cơ thâm độc kia."

"Hay là nói... Sẽ có người phá, không để cho họ toại nguyện?"

Hoàng Thao nửa tự hào nửa lại hơi chán nản, cũng không giấu nàng mà nói: "Thái tử trước giờ tuy nhìn có vẻ lép vế nhưng thật ra gã mới là người đáng sợ nhất. Gã có cái sự bình tĩnh hơn hẳn phụ hoàng của gã."'

"Cho nên người phía sau phụ thân muốn tiến một bước lớn, thuận theo thời cuộc mà chôn xuống một nước cờ hiểm khiến thái tử không kịp trở tay."

Ánh mắt của Hoàng Trúc thanh minh thấu triệt, khiến Hoàng Thao hổ thẹn.

"Phụ thân người không cần áy náy."

Hoàng Trúc cầm tay ông điềm đạm nói: "Phụ thân ở trong lòng con chính là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sống không hổ thẹn với người. Tất cả những gì người làm đều là vì một đạo chính nghĩa trong lòng người. Nữ nhi là con gái của người, tự nhiên sẽ vì người gìn giữ phần đạo nghĩa đó."



Lúc này ở Dục vương phủ.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế ban chiếu. Lệnh cho Dục vương đại hoàng tử điện hạ nhậm chức tiết độ sứ giám sát năm quân tại biên quan, sau tiết trung thu lập tức lên đường. Ngoài ra nghĩ đến tình huống của nhà mẹ đẻ

Dục vương phi từng chém Vương của Man Di, mối thù sâu nặng, sợ Man Di biết chuyện Dục vương phi đến biên quan sẽ trả thù, vì Khương gia đời đời tận trung vì đất nước, trấm không đành lòng nhìn thấy hậu nhân cuối cùng của Khương gia xảy ra chuyện, để Dục vương nhịn đau để vương phi ở lại kinh thành, đợi sóng gió qua đi sẽ đến hội họp với Dục vương sau."

Sau khi Liểu công công đọc xong thánh chỉ, cả vương phủ như bị ngàn cân âm thầm đè nặng.

"Dục vương lĩnh chỉ đi."

Liều công công lên tiếng nhắc nhở.

"Tạ chủ long ân."

Tiêu Quân Dục mặt không cảm xúc vươn hai tay lên cao quá đầu.

Liễu công công đặt thánh chỉ vào tay hắn, nói lời an ủi: "Dục vương đừng vì nhớ mong Dục vương phi mà buồn lòng. Hoàng thượng chỉ nói đợi sóng gió qua đi chứ không nói bao giờ, đợi Dục vương đến biên quan mà tình huống ổn định có thể gửi tấu chương nhắc đến chuyện này."

"Cảm ơn Liễu công công nhắc nhỏ'"

Mộc lão nhìn tình huống chủ động tiến lên, nhéo vào tay Liễu công công một túi gấm, nửa lôi nửa kéo tiễn Liễu công công đi.

Liễu công công cũng không dây dưa, nhanh chóng lời đi vương phủ.

Sau khi ông ta đi người trong phủ lập tức bùng nổ

"Hoàng đế là có ý gì!? Muốn giữ vương phi làm con tin??"

Hắc Tử tức giận nắm chặt tay đến mức nổi cả gân xanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv