Vĩ Thành ngay lập tức hỏi lại: "Tại sao? Cậu và tôi căn bản không có quan hệ gì?"
"Trên danh nghĩa tôi là vợ anh. Tôi không thể tham sống sợ chết mà bỏ rơi chồng mình." Lục Khương dõng dạc lên tiếng trả lời Vĩ Thành.
"Cậu bớt nói nhảm lại đi!" Vĩ Thành hừ lạnh rồi nói.
Lục Khương nghe vậy chỉ cười cười, cậu không quan tâm cũng chẳng trả lời.
Mắt thấy lửa lớn đang lan dần vào phòng, khói đen toả khắp phòng. Lục Khương ngay lập tức nói lớn: "Anh nhanh lấy khăn ướt che kín! Đừng để ngạt khói."
Vĩ Thành vô thức làm theo những gì Lục Khương ra lệnh, anh thật sự cầm lấy khăn ướt che kín miệng và mũi.
Khói đen, lửa lớn. Tất cả như đang muốn nuốt trọn tất cả. Bao gồm cả Lục Khương và Vĩ Thành.
Lửa càng ngày càng nóng, Lục Khương càng ngày càng đỗ nhiều mồ hôi.
Vĩ Thành nhìn dáng vẻ này của Lục Khương thì bất giác hỏi: "Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn." Lục Khương khó khăn lên tiếng trả lời.
"Anh yên tâm, cứu hoả rất nhanh sẽ đến. Chúng ta không chết được đâu." Lục Khương đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất kiên quyết; cứ như cậu mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cậu.
Sở dĩ Lục Khương chắc chắn như vậy là vì cậu đang ở cạnh phản diện. Mà phản diện chắc chắn sẽ không chết sớm như vậy.
Đúng như dự đoán, ít phút sau thật sự cứu hoả đã đến dập lửa. Một chàng trai trẻ mặt trang phục cứu hoả lao vào đám cháy để đến chỗ Lục Khương và Vĩ Thành.
"Phiền anh cõng anh ấy." Lục Khương vừa chỉ tay vào Vĩ Thành vừa cất giọng nói với lính cứu hỏa.
Chàng trai kia ngay lập tức tiến đến đỡ Vĩ Thành rồi cõng anh trên vai.
Lục Khương cứ thế đi theo lính cứu hỏa ra ban công. Ở ban công có bố trí sẵn dây cứu hộ, lính cứu hỏa cõng Vĩ Thành trên vai từ từ leo xuống.
Sau khi Vĩ Thành đã an toàn xuống đến mặt đất, Lục Khương bắt đầu bám dây từ từ leo xuống.
Rất lâu sau, cuối cùng Lục Khương cũng tiếp đất an toàn. Cậu bất giác mà thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ổn chứ?" Lục Khương tiến tới hỏi han Vĩ Thành.
Vĩ Thành nghe xong chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Vì dưới sân có một cái bàn ghế bằng đá nên chàng trai mặt áo cứu hoả liền đặt Vĩ Thành ngồi xuống đó.
Một lát sau, lửa đã được dập tắt hoàn toàn.
Số người hầu bị ngạt khói ngất xỉu rất nhanh đã được cứu ra an toàn.
Nguyên nhân vụ hoả hoạn là do có người đỗ dầu xung quanh biệt thự, sau đó châm lửa đốt.
Đây chắc chắn là một vụ mưu sát.
Mục tiêu không ai khác chính là Vĩ Thành.
Rốt cuộc thì đối phương là ai chứ?
"Anh có đắc tội với ai không?" Lục Khương bất giác quay qua hỏi Vĩ Thành.
Đột nhiên cậu nghe thấy Vĩ Thành cười lạnh. Rất lâu sau anh mới lên tiếng trả lời: "Rất nhiều. Nhưng có vẻ như người phóng hoả căn biệt thự này với người đụng tay vào phanh xe khiến tôi bị tai nạn là một."
"Anh bị tai nạn là vì có người giựt dây đằng sau?" Lục Khương ngay lập tức hỏi lại. Khi cậu đọc truyện cậu cứ tưởng đây là một vụ tai nạn bình thường.
Vậy mà đây lại là do người khác dở trò.
"Đúng vậy." Vĩ Thành nhàn nhạt xác nhận.
Lục Khương nhìn căn biệt thự đã bốc cháy phân nửa thì hơi đau lòng mà nói: "Đêm nay chúng ta ở đâu đây?"
Vĩ Thành không trả lời Lục Khương, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cậu.
Rất lâu sau, Vĩ Thành mới chậm rãi trả lời: "Gần đây có một căn biệt thự mới xây của nhà tôi. Chúng ta tạm thời chuyển qua đó."
Dứt lời, Vĩ Thành mượn điện thoại của lính cứu hỏa, sau đó anh bắt đầu gọi một cuộc điện thoại.
Chẳng biết anh gọi cho ai.
Nhưng một lát sau, một người trung niên lái một chiếc xe màu đen tiến vào biệt thự.
"Thiếu gia, tôi đến đón cậu." Người tài xế bước xuống xe kính cẩn chào hỏi Vĩ Thành.
"Mau lên xe!" Vĩ Thành quay qua nói với Lục Khương.
"Hả? Tôi biết rồi." Lục Khương nhanh chóng leo lên chiếc xe màu đen mới tới.
Ít phút sau Vĩ Thành được người tài xế cõng lên xe.
Vĩ Thành và Lục Khương cùng ngồi phía sau.
"Tôi đây là lần đầu tiên thấy chiếc xe sang trọng như vậy." Lục Khương vừa ngó nghiêng trái phải vừa lên tiếng cảm thán.
Vĩ Thành nghe vậy không trả lời, anh chỉ nâng mắt nhìn cậu giây lát rồi cũng ngay lập tức chuyển dời tầm mắt.
Chẳng mấy chốc, bọn họ cũng đã đến được căn biệt thự mới xây.
Đúng thật là nó rất gần căn biệt thự vừa mới bị cháy kia.
Xe dừng, người hầu trong biệt thự đẩy ra một chiếc xe lăn. Đây chắc chắn là chuẩn bị cho Vĩ Thành.
Có lẽ vì căn biệt thự này không có ai ở nên người hầu rất ít. Theo quan sát của Lục Khương thì chỉ có hai người.
"Cậu còn ngẩn người cái gì nữa? Xuống xe." Vĩ Thành lên tiếng nói với Lục Khương. Dù lời nói có vẻ khá quá đáng nhưng giọng điệu anh lại nhẹ nhàng.
Lục Khương ngay lập tức hoàn hồn. Cậu vừa mở cửa xe bước xuống vừa lên tiếng trả lời: "Tôi xuống xe ngay đây."
Sau khi cậu xuống xe, người tài xế cũng nhanh chóng cõng Vĩ Thành xuống xe rồi đặt anh lên xe lăn.