Một lát sau, phản diện đã điều khiển xe lăn đi ra ban công.
Ban công rất rộng rãi, ở đây không chỉ thông thoáng mà còn được trang trí rất đẹp.
Lục Khương ngồi xuống bàn, cậu hướng mắt lên bầu trời ngắm nhìn những vì sao lấp lánh giữa màn đêm đen kịt.
"Đêm nay nhiều sao quá!" Lục Khương bất giác mà cảm thán.
Vĩ Thành ngồi bên cạnh không nói gì, anh chỉ nhìn cậu thoáng qua rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt.
"Vĩ Thành! Anh từng gặp sao băng bao giờ chưa?" Lục Khương vừa nói vừa quay người lại nhìn Vĩ Thành.
Anh nhận được câu hỏi chỉ dửng dưng, anh không có ý định sẽ trả lời.
Không gian lại lần nữa lặng ngắt như tờ...
Đột nhiên, Lục Khương hét lớn một tiếng: "Aaaaa"
Vĩ Thành khó hiểu mà nhìn cậu, anh cau mày hỏi: "Có chuyện gì?"
"Có sao băng. Chúng ta phải nhanh ước nguyện!" Lục Khương vừa nói vừa chắp tay lại chuẩn bị ước.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn tin những thứ này?" Vĩ Thành lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu coi thường ra mặt.
Lục Khương không quan tâm, cậu chắp tay nhắm mắt rồi bắt đầu tiến hành ước nguyện.
Vĩ Thành nhìn thấy Lục Khương mở mắt thì nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Ước xong rồi?"
Lục Khương gật đầu rồi đáp: "Ước xong rồi."
Dứt lời, Lục Khương quay người lại nhìn chăm chú Vĩ Thành. Rất lâu sau cậu mới lên tiếng nói: "Tại sao anh lại không ước? Xác xuất để thấy được sao băng rất hiếm. Anh đúng là lãng phí cơ hội trời cho này mà."
Vĩ Thành vừa cau mày vừa nói: "Tôi không tin vào những thứ này."
Lục Khương nghe vậy thì chỉ "ồ" một tiếng, sau đó cậu cũng không nói thêm gì.
Cả một khoảng không bây giờ rất yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
"Cậu đã ước gì?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng hỏi, giọng điệu không rõ sắc thái
Lục Khương ngay lập tức vừa ngơ ngác quay người qua vừa cất giọng hỏi: "Anh hỏi tôi? Bí mật."
Không nhận được câu trả lời, Vĩ Thành cũng chẳng quan tâm, anh chỉ lẳng lặng quay người sang hướng khác.
"Khuya rồi, chúng ta vào phòng ngủ thôi!" Lục Khương vừa nói vừa đứng dậy.
"Anh có cần tôi giúp anh đẩy xe lăn vào phòng?" Lục Khương nhìn Vĩ Thành rồi mới lên tiếng hỏi.
Tất nhiên với lòng tự tôn của Vĩ Thành, anh đương nhiên sẽ không đồng ý.
Anh lạnh giọng quát Lục Khương: "Cút!"
Lục Khương không tức giận, cậu chỉ vừa cười hoà nhã vừa trả lời: "Nếu anh không cần tôi giúp, vậy thì tôi vào trước đây."
Dứt lời, Lục Khương nhấc chân bước vào phòng ngủ, cậu một mạch đi thẳng đến sofa.
Trước đó, Lục Khương có nhờ người hầu lấy giúp chăn và gối đặt ở sofa. Vậy nên bây giờ cậu chỉ cần nằm xuống sofa là có thể ngủ.
Lục Khương chậm rãi nằm xuống, cậu lấy tấm chăn mỏng đắp lên người.
Lúc này, Vĩ Thành mới điều khiển xe lăn bước vào, anh hướng ánh mắt nhìn Lục Khương.
Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Vĩ Thành, Lục Khương ngay lập tức cười nói: "Ngủ ngon."
Vĩ Thành chỉ hừ lạnh một tiếng, anh thu hồi tầm mắt trên người cậu. Sau đó, anh tiếp tục điều khiển xe lăn hướng về phía giường.
Một giấc ngủ bình yên cứ thế trôi qua.
Cho đến nửa đêm....
Lục Khương đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy có hơi nóng phả vào người. Cứ như cậu đang bị lửa thiêu cháy....
Cậu mơ màng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy bản thân đang bị bao vây bởi lửa.
Lẽ nào, đây là cháy...
Lục Khương hoảng hốt đứng dậy, lửa thiêu đang dần lan vào căn phòng.
Tình hình này có vẻ như, ngôi biệt thự đã bị hoả hoạn. Lửa đang không ngừng lan ra và càng ngày càng dữ dội.
"Vĩ Thành! Nhanh thức dậy!" Lục Khương vừa chạy đến bên giường ngủ của phản diện, vừa không ngừng thất thanh hét lớn.
"Cậu ồn ào cái gì?" Vĩ Thành cau có mở mắt, anh lên tiếng càu nhàu Lục Khương.
"Biệt thự cháy rồi." Lục Khương tiến tới đỡ Vĩ Thành dậy, cậu hốt hoảng nói.
"Anh nhanh lên xe lăn!" Lục Khương vừa nói vừa kéo xe lăn đến cạnh giường.
Dứt lời, Lục Khương đỡ Vĩ Thành lên xe lăn. Xong xuôi cậu đẩy anh vào phòng tắm, nhúng ướt hai cái khăn lớn.
"Anh dùng cái này che kín. Tránh bị ngạt khói." Lục Khương vừa đưa khăn ướt cho Vĩ Thành vừa vội vã giải thích.
"Anh đợi ở đây! Tôi đi gọi cứu hoả!" Lục Khương vừa nói vừa chạy thẳng ra giữa phòng gọi điện thoại.
Lửa chưa lan tới phòng nhưng hơi nóng của nó khiến người trong phòng đỗ rất nhiều mồ hôi.
Lục Khương sau khi gọi điện thoại xong, cậu liền chạy vào phòng tắm.
Mong rằng cứu hoả sẽ đến nhanh, trước khi lửa lan vào tới đây.
"Tại sao cậu còn chưa đi?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói.
"Hết đường rồi. Bây giờ chúng ta chỉ còn cách ngồi đây chờ cứu hoả đến cứu." Lục Khương vừa nhìn ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy trước cửa phòng, vừa cất giọng nói.
Vĩ Thành đột nhiên nói: "Cậu có thể lấy dây thừng buộc vào lang cang của ban công, sau đó leo xuống. Dây thừng ở ngay hộc tủ phía bên phải của tủ quần áo."
"Nhưng chẳng phải hiện tại anh không thể leo được sao? Cách này không khả thi." Lục Khương lên tiếng trả lời Vĩ Thành.
"Cậu có thể một mình chạy trước." Vĩ Thành nhàn nhạt tiếp lời.
Lục Khương vừa lắc đầu vừa nói: "Tôi không thể bỏ chồng mình mà chạy trước được." Tiếng "chồng" này đặc biệt được cậu nhấn mạnh và nói rất to.